Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 271 - Chương 274: Tà Môn

Chương 274: Tà Môn Chương 274: Tà MônChương 274: Tà Môn

Đến buổi tối, Triệu Hoằng Nhuận gọi đám Trầm Úc sách giỏ tre trả lại Tông phủ, chỉ để lại quyển tre có ghi cổ thuật.

Ngoài ra, Triệu Hoằng Nhuận để đám Trầm Úc tiếp tục tìm trong Tông phủ xem còn bản chép tay của Ngụy Du Tử hay không, từ bản chép tay có thể nhìn ra, Ngụy Du Tử khá quan tâm đến cổ thuật, nên rất có thể vị tổ tiên Cơ thị này sẽ tiếp tục tìm hiểu sâu về cổ thuật, thậm chí cách loại trừ cổ trùng.

Và rất có thể những thứ đó sẽ được ghi ở một quyển khác.

"Cám tạ trời đất..."

Sau khi biết tình cổ sẽ không gây chết người, Trầm Úc vô cùng vui mừng.

Hẳn rất giận và sợ hãi khi Triệu Hoằng Nhuận mạo hiểm tính mạng đi thử hiệu quả của thứ đó, nên dù biết Triệu Hoằng Nhuận không bị gì, thì Trầm Úc vẫn mắng Mục Thanh và mấy tông vệ không biết một trận, làm đám Mục Thanh hoang mang.

"Đi nhanh về nhanh" thấy Trầm Úc định khuyên mình, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng đuổi hắn đi, lúc sáng nay, hắn đã bị Trâm Úc lải nhải nửa ngày, nên hắn muốn được yên tĩnh.

Sau khi đuổi Trâm Úc đi, Triệu Hoằng Nhuận gọi Mị Khương tới phòng ngủ, đưa quyển tre chon nàng xem.

"Nguy Du Tử? Là ai?"

Mị Khương nghi hoặc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cái họ này khác với những gì nàng biết về nước Ngụy: nước Ngụy, không có họ Ngụy.

"Đây chỉ là tên giả... Ta đoán đây là người Cơ thị, không cần để ý, đọc tiếp đi."

Mị Khương ngồi ở ghế, nghỉ ngờ đọc nó, nàng thấy có mô tả về cổ thuật trong đó nên đọc rất cẩn thận.

Một lúc sau, nàng thì thào: "tình cổ... Hình như từng được gọi là tương tư cổ, người này miêu tả không sai, chỉ là... Làm sao có thể?"

Mị Khương không hiểu, theo nàng, tình cổ là độc cổ, sẽ khiến nam nhân dám phản bội vu nữ phát độc mà chết. Nhưng Ngụy Du Tử bản chép tay lại viết rõ, loại cổ trùng này không gây tử vong.

Nếu điều này chưa đủ thuyết phục Mị Khương, như vậy, thì Triệu Hoằng Nhuận chính là ví dụ tốt nhất: hắn đã ngủ với Tô cô nương, nhưng chẳng sao cả.

"Bản vương sớm đã đoán được... Chỉ là thứ dùng để dọa người" Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi khinh thường: "cái gì cổ trùng, có lẽ đã chết."

"," Mị Khương bất mãn liếc Triệu Hoằng Nhuận, nàng cảm thấy Triệu Hoằng Nhuận khinh thường vu cổ, việc này khiến nàng không vui.

"Vậy giảng thích câu này ra sao?" Mị Khương tay chỉ vào câu "khó lòng rời khỏi nữ nhân", biểu cảm lạnh lùng hỏi.

"." Triệu Hoằng Nhuận nhìn Mị Khương, im lặng.

Hắn không muốn giải thích câu này.

Bởi vì Ngụy Du Tử dùng từ "khó lòng rời", kết hợp với tên gọi của nó, Triệu Hoằng Nhuận không khó đoán ra, nam nhân trúng cổ, có lẽ là vì một nguyên do nào đó mà không thể rời khỏi vu nữ.

Tỉ như, không hiểu tại sao lại yêu vu nữ, bằng không, Ngụy Du Tử sao có thể viết "vô cùng kỳ lạ". Yêu Mị Khương? Yêu vu nữ với một đống độc trùng trên người? Sao có thể! j

Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, hắn biết, bản thân hắn không sợ côn trùng, nhưng hắn rất ghét côn trùng.

FÀI? j

Triệu Hoằng Nhuận chăm chú nhìn Mị Khương, hắn kinh ngạc phát hiện.

Hắn không ghét Mị Khương.

Không, chính xác hơn, là hắn không ghét việc ở bên Mị Khương.

Làm sao mà? J

Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, vì kiểm tra suy đoán trong lòng, hắn đến gần Mị Khương.

Lúc này, Mị Khương đang cẩn thận đọc quyển chép tay của Ngụy Du Tử, không chú ý tới, Triệu Hoằng Nhuận đưa mặt đến gần, nhìn nàng chăm chú.

Mãi đến khi cảm thấy có một hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt thanh tú, nàng mới giật mình, ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

"Ngươi... Làm gì?"

Bị Triệu Hoằng Nhuận tiếp xúc gần, nàng kinh ngạc mắng một câu "ngươi", sau đó khuôn mặt đỏ lên, khi nói "làm gì”, hơi thở nàng gấp gáp, giọng càng lúc càng nhỏ.

Triệu Hoằng Nhuận không nói, chỉ tập trung quan sát Mị Khương.

Hắn cảm thấy, giờ phút này hắn có một cảm giác rất kỳ diệu, giống như các giác quan được tăng cường.

Trong mắt hẳn, mọi cử chỉ của Mị Khương như dân chậm lại, gương mặt đỏ, ánh mắt bồn chồn, bờ môi run lên. Thậm chí, Triệu Hoằng Nhuận còn cảm nhận được nhịp tim của Mị Khương.

Không phải trực tiếp nghe, mà là cảm nhận, hắn giống như cảm giác được sự bất an của Mị Khương, đây là một cảm giác kỳ diệu.

Nàng thẹn thùng chuyển ánh mắt đi.

Mà hắn, thì cản hành động của xoay mặt, nâng cằm nàng lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Ngươi.." Mị Khương phân nộ, nhưng sự phẫn nộ này là để che đi sự hoảng sợ của nàng.

Ï Ta... tán tỉnh nàng? „¡

Triệu Hoằng Nhuận không tin nổi hành vi của bản thân.

Đó thật sự là một cảm giác kỳ lạ, rõ ràng hắn không định làm vậy, nhưng chẳng hiểu vì sao, hắn lại thấy Mị Khương rất hấp dẫn.

Một sự cám dỗ không thể chối từ.

Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi cúi đầu, mà Mị Khương cũng đoán được, gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên đỏ bừng, mở to mắt, sững sờ nhìn hắn.

Chỉ trong chớp mắt, Triệu Hoằng Nhuận cảm giác thời gian như ngừng chảy, hắn cảm nhận được mình và Mị Khương có sự thay đổi trong quá trình hắn cúi đầu.

Cuối cùng, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi ấy.

Ï Đáng chết... Ta đang làm gì thế này?! ¡

Triệu Hoằng Nhuận cảm giác đầu mình như bị búa đập, ngây người tại chỗ.

Khiến hắn ngạc nhiên, là thái độ của Mị Khương.

Nàng không đẩy hắn ra, bị động chấp nhận.

Ï Đẩy ta ra, đẩy ta ra, đẩy ta ra... ¡

Triệu Hoằng Nhuận liên tục lẩm bẩm, giờ khắc này, hắn không thể khống chế cơ thể, hắn còn không dám tin việc hắn đang làm.

Mị Khương đúng là đã có hành động, nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt há mồm là, nàng không đẩy hắn ra, mà run rẩy, bất an ôm hắn.

Nàng... Nàng đang làm gì?! ¡

Triệu Hoằng Nhuận suýt ngất, người trước mặt hắn thật sự là Mị Khương luôn vô cảm?

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không kịp nghĩ nữa, vì môi kê môi, để toàn thân giống như bị điện giật. Loại cảm giác này thật sự rất thân kỳ, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy các giác quan như được phóng đại, hắn cảm nhận được Mị Khương run rẩy vuốt lưng hắn.

Thật sự rất kích động...

Triệu Hoằng Nhuận không cách nào phủ nhận.

Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không cách nào phủ nhận, tiếp xúc với Mị Khương cho hắn cảm giác tốt hơn cả đêm qua triền miên với Tô cô nương.

Việc này thật sự kỳ lại

Đúng lúc này, Lữ Mục đẩy cửa vào, nói: "điện hạ, đến lúc đi Ngưng Hương cung..."

Nói đến đây, hắn ngừng lại, sững sờ nhìn điện hạ nhà mình ép Mị Khương vào tường. Ngẩn ngơ một lúc, hắn giơ tay, dùng sức dụi dụi con mắt, quay đi quay lại, ngượng ngùng nói: "ai nha, điện hạ đâu? Điện hạ đi nơi nào rồi?". (o}

Nói xong, hắn chột dạ khép cửa phòng lại.

Từ ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân vội vã, hiển nhiên vị tông vệ này thấy bản thân đã quấy rối việc tốt của điện hạ, nên chột dạ bỏ chạy.

Lúc này, Mị Khương ánh mắt mê ly lộ vẻ kiên quyết, đẩy Triệu Hoằng Nhuận ra, thở hổn hển, nhíu mày, thấp giọng nói: "ngươi không thích hợp, ngươi thật sự không thích hợp..."

Nói xong, nàng cầm bản chép tay của Ngụy Du Tử, vội vàng đẩy cửa phòng chạy đi.

Nhìn ra cánh cửa, Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống, cầm lấy ấm nước rót một chén. Không thích hợp, chỉ mỗi ta thôi Sao?

Nhếch miệng, Triệu Hoằng Nhuận uống cạn chén, nước trà lạnh để hắn tỉnh táo hơn chút.

Bình tĩnh phân tích, hắn nhận ra, vừa rồi, hắn động tình với Mị Khương.

Mặc dù khó tin, nhưng vừa rồi, hắn thật sự động tình với Mị Khương, mà trước đó hắn không hề có cảm giác gì với nàng, giống như bản thân hắn uống tình dược.

"Thật là kỳ quái..."

Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng đã hiểu vì sao khi Ngụy Du Tử thấy được thứ đó lại cảm thấy khó tin.
Bình Luận (0)
Comment