Chương 278: Công Bộ Chấp Nhận Ï Bác Lãng Sa... j
Chương 278: Công Bộ Chấp Nhận Ï Bác Lãng Sa... jChương 278: Công Bộ Chấp Nhận Ï Bác Lãng Sa... j
Tào Trĩ lẩm bẩm.
Vị này đã chú ý đến vị trí của Bác Lãng Sa, nên mới lộ vẻ do dự.
Nhìn biểu cảm trên mặt Tào Trĩ, Mạnh Ngỗi ở bên không hiểu hỏi: "Thượng Thư đại nhân, có gì không đúng sao?"
Ï Có gì không đúng... ¡
Tào Trĩ liếc sang Mạnh Ngõi, rồi lại chuyển ánh mắt qua Triệu Hoằng Nhuận, do dự một lúc, vẫn là nhắc nhở: "điện hạ, thứ lão phu lắm miệng, Bác Lãng Sa nằm trong đất Nguyên Dương."
"Hả?" Mạnh Ngỗi sững sờ, nhìn kỹ bản đồ, hiểu ra, nhìn về phía Triệu Hoằng Nhuận. Dưới ánh mắt hai người, Triệu Hoằng Nhuận vẫn thản nhiên, vừa cười vừa nói: "lão đại nhân yên tâm, vấn đề này, bản vương sẽ đi giải quyết, chúng ta bàn bạc chuyện cụ thể."
Tào Trĩ nghe vậy trâm mặc, khó xử nói: "điện hạ, lão phu cảm thấy, điện hạ vẫn nên đi chào hỏi Nguyên Dương Vương, miễn cho đến lúc đó..." hắn uyển chuyển thuyết phục: "phí công mà chẳng được gì."
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn Tào Trĩ, hắn đương nhiên hiểu Tào Trĩ muốn nói gì, từ tốn nói: "lão đại nhân yên †âm, bản vương sẽ không để Công Bộ tốn công tốn sức... Nguyên Dương Vương, sẽ đồng ý."
"Nếu hắn không đồng ý?" Mạnh Ngõi lo âu chen miệng.
Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận nhặt một quân cờ lên nghịch, từ tốn nói: "bất luận hắn đồng ý hay khôn, bản vương sẽ không đổi ý."
F....J
Tào Trĩ và Mạnh Ngỗi liếc nhau, mặt biến sắc.
"Điện hạ, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, không thể lỗ mãng...' Mạnh Ngỗi ở bên khuyên nhủ.
Mạnh Ngõi hơi lo, dù sao, tuy quyền lợi của lãnh chúa ở Đại Ngụy kém xa quyền lợi của lãnh chúa ở nước Sở, nhưng bản chất giống nhau.
Ngoại trừ hạn chế vê số lượng binh sĩ, hạn chế về quyền thu thuế và một vài hạn chế khác, thì con cháu Cơ thị được phong vương có quyền khá lớn.
Mà một số vương gia có quyền sở hữu toàn bộ đất phong. Nói một cách đơn giản, chính là toàn bộ những thứ trong đất phong, đều thuộc vê vị vương gia đó, triều đình không được tự tiện chiếm đoạt.
Nên, trừ phi Triệu Hoằng Nhuận hỏi qua Nguyên Dương Vương Triệu Văn Giai, hơn nữa, được đối phương đồng ý, bằng không, hắn không được xây dựng cảng ở Bác Lãng Sa.
Đối với việc chiếm đất phong, đúng như Mạnh Ngỗi nói, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Tuy Bác Lãng Sa chỉ là một mảnh đất hoang vu, nhưng nếu Triệu Hoằng Nhuận không được Nguyên Dương Vương đồng ý đã tự tiện khởi công, xây dựng bến cảng, Nguyên Dương Vương có thể tố lên triều đình, Ngụy Vương, thậm chí là Tông phủ.
Nếu tình hình đến mức đó, thì Tông phủ cũng sẽ không đứng về phía Triệu Hoằng Nhuận, dù sao Đại Ngụy còn không ít người có đất phong, bọn hắn sẽ đứng về phía Nguyên Dương Vương.
Vì bọn hắn hiểu, một khi chuyện này được chấp nhận, thì đất phong trong tay bọn hắn, tương lai chưa chắc có thể giữ được. Đến lúc đó, bọn hẳn sẽ liên hợp lên án Triệu Hoằng Nhuận, còn Tông phủ vì trấn an thành viên Cơ thị, sẽ trừng phạt Triệu Hoằng Nhuận.
Thế nên, trừ phi Triệu Hoằng Nhuận được Nguyên Dương Vương đồng ý, bằng không, Tào Trĩ thực sự không dám khởi công.
Nghĩ tới đây, Tào Trí thấp giọng khuyên: "điện hạ, nhận được Nguyên Dương Vương đồng ý đã, bằng không, Công Bộ thực sự không làm được..."
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc, nói: "như vậy đi, lão đại nhân, Công Bộ cứ phối hợp với Dã Tạo ty, bắt đầu xây dựng bến cảng Bác Lãng Sa, còn Nguyên Dương Vương, bản vương ngày mai sẽ tự mình đi một chuyến."
Ï Đây chẳng phải là... Giống lúc trước? J
Tào Tí nhíu mày, vì Túc vương không nghe ý kiến của hắn.
Thấy vậy, hắn chần chờ nói: "điện hạ, lão phu..."
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận đưa tay cắt ngang.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Tào Trĩ, nghiêm túc nói: "Tào đại nhân, bến cảng Bác Lãng Sa đã được bản vương đã cân nhắc kỹ càng, không phải vì bản thân, mà là vì Dã Tạo ty, bản vương muốn biến Dã Tạo ty thành nơi nghiên cứu kỹ thuật tốt nhất, bản vương cho là, chỉ khi Dã Tạo ty phát triển, mới kéo theo lục bộ, triều đình và tăng cường quốc lực. Nên dù chuyện này có đến tai Tông phủ, bản vương cũng không hề sợ hãi... Còn nữa, bản vương có thể đảm bảo với Tào đại nhân, bản vương đã quyết định xây bến cảng ở Bác Lãng Sa, mặc kệ Triệu Văn Giai đồng ý hay không, bản vương đều phải xây! Còn kết quả ra sao, bản vương sẽ tự mình gánh chịu!"
"Lão phu không có ý đó... Tào Trĩ hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu thở dài.
Hắn hiểu ý Triệu Hoằng Nhuận.
Ï Việc này không dễ làm... j
Tào Trĩ không lập tức đưa ra quyết định, mà suy tính một cách kỹ càng.
Nhìn vào ánh mắt kiên định của Túc Vương, Tào Trí nhận ra mình không có quyền từ chối.
Bởi một khi từ chối, Công Bộ sẽ mất đi tình bạn với Túc vương, tất cả nỗ lực trong quá khứ sẽ thành công cốc. Trâm ngâm một lúc, Tào Trĩ thở dài, gật đầu nói: "điện hạ hết lòng vì việc công, vì Đại Ngụy suy nghĩ, lão phu sao có thể ngồi yên?... Mạnh Thị Lang, tý nữa đi thông báo, từ mai, Công Bộ bắt đầu đến Bác Lãng Sa xây dựng bến cảng!"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận lộ ra nụ cười, đứng dậy chắp tay nói: "lão đại nhân hiểu đại nghĩa!... Đã thế, bản vương cũng không quấy rầy, cáo từ."
"Lão phu tiền điện hạ." Không quan tâm Triệu Hoằng Nhuận từ chối, Tào Trĩ vân bước xuống giường, tiền Triệu Hoằng Nhuận tới cửa phòng.
Nhìn đám người Triệu Hoằng Nhuận rời đi, Tào Trĩ lắc đầu nói: "hay cho một Túc vương... Uy thế ép người, khó thể tin đây là một thiếu niên 15 tuổi." Nói đến đây, hắn thở dài, lẩm bẩm: "nhưng, cứng quá dễ gãy, chỉ mong Túc vương có thể hiểu" Mạnh Ngỗi nghe xong buồn cười, chen miệng nói: "Túc vương dù tuổi còn nhỏ nhưng thông minh dị thường, sao có thể không biết?"
"Biết, chưa chắc có thể hiểu..."
Tào Trĩ liếc Mạnh Ngồi, chép miệng: nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tiểu tử này có một ít khí phách của Túc vương, lão phu đã yên tâm giao Công Bộ cho hắn.
Lắc đầu, Tào Trĩ quay lại giường.
Nhìn lão đại nhân lần nữa lắc đầu, Mạnh Ngỗi không hiểu, nhưng hắn cũng không để ý, chỉ đi theo nói: "Thượng Thư đại nhân, hạ quan thực sự không hiểu, vì sao Túc vương điện hạ không hỏi Nguyên Dương Vương mà đã để Công Bộ khởi công?... Bác Lãng Sa chỉ là một mảnh đất hoang, Nguyên Dương Vương hẳn sẽ không làm khó Túc vương điện hạ." Tào Ti nghe vậy quay đầu nhìn Mạnh Ngỗi, kỳ quái nói: "ngươi không biết?"
"Biết.. Biết cái gì? Mạnh Ngỗi không hiểu hỏi.
Tào Trí câm quân cờ, giọng kỳ lạ nói: "lúc trước, Nguyên Dương Vương tự nhiên không vì một mảnh đất hoang mà làm khó Túc vương, nhưng con của hắn bị Túc vương điện hạ giáo huấn, nên lần này Túc vương điện hạ đi gặp Nguyên Dương Vương, chưa chắc sẽ thuận lợi... Bằng không, sao Túc vương lại ép Công Bộ khởi công?"
"Việc này..." Mạnh Ngỗi kinh ngạc, thậm chí hoảng hốt: "Thượng Thư đại nhân biết làm thế sẽ tăng hiềm khích giữa Túc vương và Nguyên Dương Vương, sao vẫn nhận lời Túc vương?"
"Không có gì phải do dự" Tào Trĩ thấy Mạnh Ngỗi kinh hoảng, trấn an nói: "một ngươi là Cơ thị dòng thứ phong vương, một người có hai đội quân thần phục, là con trai bệ hạ, đương triều Túc vương... Công Bộ tất nhiên đứng về phía người mạnh, huống chi, Túc vương còn là bạn với Công Bộ, vậy tại sao phải do dự?"
Mạnh Ngỗi há hốc, không phản bác được, nghĩ ngợi chốc lát, hắn không khỏi bội phục Tào Trĩ.
"Chỉ mong Nguyên Dương Vương hiểu rõ đại nghĩa... thấy Mạnh Ngỗi lo được lo mất, Tào Trĩ hạ quân cờ, từ tốn nói: "bằng không, có lẽ phải xảy ra chuyện!"
"Chỉ mong..."
Mạnh Ngöi gật đầu thở dài.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận sau khi rời khỏi Công Bộ đã trực tiếp về cung. Tâm trạng của hắn lúc này không tệ, mặc dù hắn đi bàn bạc với Nguyên Dương Vương khả năng rất cao sẽ vì Triệu Thành Tú mà thất bại, nhưng hắn cũng không để ý.
Hắn đã hạ quyết tâm, bất luận Triệu Văn Giai có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ xây bến cảng Bác Lãng Sa.
Nếu hai cha con thức thời, Triệu Hoằng Nhuận cũng không ngại mua lại mảnh đất kia, nhưng nếu hai cha con không thức thời, Triệu Hoằng Nhuận cũng không ngại giở chút thủ đoạn.
Trở lại Văn Chiêu các, Triệu Hoằng Nhuận bất giác nhìn chiếc ghế thứ 3 trong sảnh.
Từ lúc Mị Khương đến Văn Chiêu các, chiếc ghế thứ 3 đã thành ghế độc quyền của nàng.
Mỗi ngày nàng đều ngồi ở đó uống trà.
Nhưng kể từ hôm hai người hôn nhau, Mị Khương liền không còn ngồi ở sảnh nữa.
Đối với chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận cũng đành làm như không để ý.
Hai người rất ăn ý tránh né nhau.