Chương 312: Vương Gia Bị Lưu Đày (2)
Chương 312: Vương Gia Bị Lưu Đày (2)Chương 312: Vương Gia Bị Lưu Đày (2)
"Nam Lương Vương? Phụ vương hạ chiếu gọi Nam Lương Vương?"
Từ chỗ Cao Quát biết được tin tức, Triệu Hoằng Nhuận khá bối rối.
Hắn tò mò cách phụ vương giải quyết vấn đề ở Lũng Tây, nên mới để Cao Quát nghe ngóng tin tức.
Không ngờ, Thủy Cùng điện lại †ruyền ra một tin không hề liên quan.
"Lục thúc nghe nói qua Nam Lương Vương chưa?"
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu hỏi Triệu Nguyên Dục, Nam Lương Vương hắn chưa từng nghe thấy bao giờ.
Nhưng khi quay đầu lại, hắn phát hiện Triệu Nguyên Dục đang thất thần. "Lục thúc? Lục thúc?"
"A?" Bị Triệu Hoằng Nhuận đánh thức, Triệu Nguyên Dục hoảng hốt, nghe Triệu Hoằng Nhuận nhắc lại câu hỏi, hắn mới cười nhạt nói: "Nam Lương Vương, đó là Tam bá của ngươi."
"Tam bá?" Triệu Hoằng Nhuận lộ ra vẻ tò mò.
"Ừm”" Triệu Nguyên Dục gật đầu, nghiêm túc nói: "Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá... Là một người ghê gớm."
"Chưa từng nghe qua..." Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, hẳn cố gắng tìm Tam bá trong trí nhớ, nhưng kỳ lạ là, hắn hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Nhìn biểu cảm của Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Dục lắc đầu, giải thích: "ngươi chưa nghe nói qua là bình thường, lúc ngươi còn chưa sinh ra, Tam huynh đã bị lưu vong đến biên thuỳ, đến nay đã 17 năm... Ngươi năm nay mới 15, làm sao biết được?"
"Lưu vong?" Triệu Hoằng Nhuận nghe thấy từ này, nghi hoặc nhìn Lục thúc.
Triệu Nguyên Dục nghĩ một lúc, rồi giải thích mơ hồ: "Tam huynh đã từng đứng về phía đại bá của ngươi... Lục thúc nói như vậy, ngươi có hiểu không?"
".." Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra.
Đại bá là đối thủ của phụ vương, nên khi phụ vương lên ngôi, số phận của đại bá ra sao không khó đoán.
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận có một nghỉ vấn, tò mò nói: "đại bá còn sống không?"
"," Triệu Nguyên Dục cười mỉm nhìn hắn.
Triệu Hoằng Nhuận đã hiểu. Hắn rất muốn hỏi, sau cuộc tranh vị đời trước, còn thừa lại mấy vị thúc bá.
Nếu không phải Lục thúc giải thích, hắn còn không biết phụ vương xếp thứ 4.
Dù sao những chuyện này, đều là cấm ky, không có người nào dám bàn luận.
"Lục thúc, phụ vương lúc này gọi Tam bá về Đại Lương làm gì? Chẳng lẽ hắn có thể giải quyết chuyện Lũng Tây?" Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi.
"Hắn có thể giải quyết chuyện Lũng Tây hay không, Lục thúc không rõ, tuy nhiên..."
"Tuy nhiên làm sao?"
Triệu Nguyên Dục lộ vẻ phức tạp, nói: "không ngờ, vương huynh vậy mà gọi hẳn về Đại Lương... Xem ra chuyện Lũng Tây, gân như sẽ giao cho Tam huynh." Chuyện Lũng Tây? ¡
Triệu Hoằng Nhuận biết chuyến đi Lũng Tây vô cùng nguy hiểm, nếu không thuyết phục được Âm Nhung, người Tần, người Khương thì chắc chắn phải có chiến tranh.
Khai chiến trong lãnh thổ đối phương, đây không phải là chuyện đùa.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn biểu cảm Lục thúc, giống như tự tin Tam bá hắn có khả năng xử lý chuyện này.
Chú ý tới biểu hiện kỳ lạ của Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Dục tươi cười nói: "Hoằng Nhuận, ngươi có cảm thấy, thúc bá của ngươi không đủ khả năng? Đến nỗi, khi nước Sở tấn công, trong triều không người đứng ra?"
Triệu Hoằng Nhuận không hiểu nhìn Triệu Nguyên Dục, nghi hoặc nói: "Lục thúc người đừng gài ta, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy."
"Bất luận ngươi có nghĩ thế hay không..." Triệu Nguyên Dục đưa tay vuốt tóc Triệu Hoằng Nhuận, thần bí nói: "nếu Tam bá ngươi có trong triều, chỉ sợ không tới phiên tiểu tử ngươi đánh lui quân Sở."
"Hả?" Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, hỏi: "Tam bá rất giỏi sao?
"Giỏi?" Triệu Nguyên Dục mắt lóe sáng, thì thào: "đây là người phụ vương ngươi kiêng ky nhất..."
I Phụ vương? Kiêng kị? ¿
Triệu Hoằng Nhuận không thể chấp nhận, nghĩ thâm: phụ vương xảo quyệt như vậy, thế mà cũng kiêng ky người khác?
Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá... J Triệu Hoằng Nhuận thầm nhủ cái tên này.
"Lục thúc, Tam bá chẳng lẽ là kiệt xuất nhất trong cùng thế hệ?”
Triệu Nguyên Dục mỉm cười, lắc đầu nói: "không phải, còn có một người có thể chống lại Tam bá ngươi... Có sự ủng hộ của hắn, phụ vương ngươi mới có thể leo lên vương vị."
"Là ai?" Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi.
"Ngũ thúc ngươi."
"Ngũ thúc?"
Triệu Hoằng Nhuận nghiêng đầu, biểu cảm kỳ lạ.
Nhắc đến "Ngũ thúc", hắn nhớ tới một người đàn ông gầy gò, lúc nào cũng ho khan.
"Ngũ thúc? Không thể nào? Ngũ thúc cơ thể luôn không tốt..."
Nếu Triệu Hoằng Nhuận nhớ không lâm, Ngũ thúc hẳn là đang tĩnh dưỡng, cách mấy năm mới thấy ở Đại Lương một lần.
Nghe câu này, Triệu Nguyên Dục cười lắc đầu, nói: "Ngũ thúc ngươi bị trúng tên trong cuộc chiến với Tam huynh, bằng không, sao có thể yếu ớt như ngươi thấy?"
Ngừng một lúc, hắn nói tiếp: "đừng xem thường thúc bá của ngươi... Lũ nhóc con các ngươi còn kém xa lắm!"
Thật hay giả?
Triệu Hoằng Nhuận nửa tin nửa ngờ nhìn Triệu Nguyên Dục, khó hiểu nói: "đúng rồi, có Lục thúc ở đây, sao phải giao chuyện Lũng Tây cho Tam bá?"
"Ừm?" Triệu Nguyên Dục không ngờ Triệu Hoằng Nhuận nói như vậy, không hiểu hỏi: "có ý gì?"
"Lũng Tây tin tức là Lục thúc truyền về, hơn nữa, Lục thúc cũng quen thuộc vùng đó, sao lại bỏ gần tìm xa?"
"Tiểu tử ngươi!" Triệu Nguyên Dục ấn đầu Triệu Hoằng Nhuận, tức giận nói: "ta mới về đến Đại Lương, còn chưa nghỉ ngơi, ngươi đã muốn đuổi đi sao?"
"Ta không phải có ý này.." Triệu Hoằng Nhuận vội vàng giải thích.
Triệu Nguyên Dục cũng chỉ đùa Triệu Hoằng Nhuận, hắn cười nói: "Lục thúc tính cách ngươi cũng biết, đại sự thế này, không có ai yên tâm giao cho Lục thúc đâu?"
"Đó là bọn họ không biết tài của Lục thúc." Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy bất mãn nói: "ta có cảm giác, nếu Lục thúc nghiêm túc, còn lợi hại hơn phụ vương và Nhị bá." "." Triệu Nguyên Dục ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, xoa đầu của hắn, phá lên cười: "tốt tốt tốt, không uổng công Lục thúc thương ngươi."
Nghe giọng điệu qua loa, Triệu Hoằng Nhuận tức giận kêu lên: "ta không nói đùa!"
"Vâng vâng vâng." Triệu Nguyên Dục liên tục gật đầu, rồi võ lưng Triệu Hoằng Nhuận nói: "nhanh, thừa dịp phụ vương ngươi đang bận, nhanh chóng đi xin lỗi."
"Thật phải đi?" Triệu Hoằng Nhuận không tình nguyện kêu lên.
"Lục thúc không phải đã dạy ngươi sao? Nhỏ không nhịn sẽ mất lớn, vì đạt được mục đích, có đôi khi phải học kiên nhân... Đừng cảm thấy được phụ vương ngươi coi trọng mà không kiêng nể, người được sủng ái mà kiêu ngạo không có kết cục tốt." Nhìn Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Dục ân cần dạy bảo: "phải nhớ kỹ, chỉ có Quân Vương mới được tùy hứng... Ngươi còn chưa có tư cách trợn mắt với phụ vương ngươi, hiểu chưa?"
"," Triệu Hoằng Nhuận nhìn Lục thúc, chậm rãi gật đầu.
"Đi thôi!... Đại trượng phu co được dãn được."
".. Ừm!"
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, quay người bước ra ngoài phòng.
Nhìn hắn rời đi, Triệu Nguyên Dục mỉm cười lắc đầu.
"Nghiêm túc... Sao? Hừi"
Cười nhạt một tiếng, hắn lắc đầu, đi về tây viện.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo mấy tông vệ vào cung. Đúng như Triệu Nguyên Dục nói, Ngụy Vương vì chuyện Lũng Tây đã không còn quan tâm đến chuyện giữa Triệu Hoằng Nhuận và Tô cô nương.
Nên khi Triệu Hoằng Nhuận tới cúi đầu nhận sai, thì khá ngạc nhiên, ân cần an ủi con trai, như thể đã quên cuộc cãi vã.
Thậm chí, khi Triệu Hoằng Nhuận nói: mặc cho phụ vương làm chủ, Ngụy Vương ngầm ám chỉ, chỉ cần Tô cô nương không ảnh hưởng đến Triệu Hoằng Nhuận, hắn có thể bỏ qua.
Về phần chuyện tuyển Túc vương phi, Ngụy Vương nói thẳng để Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi chọn lựa trong các thế gia.
Đây coi như là Ngụy Vương nhượng bộ, khiến Triệu Hoằng Nhuận thở phào nhẹ nhõm.