Chương 324: Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá (2)
Chương 324: Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá (2)Chương 324: Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá (2)
Ứ Vị kia, chính là Tam bá? Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá? Rất... Rất bình thường... J
Cẩn thận người trung niên, Triệu Hoằng Nhuận lộ vẻ khó tin.
Vì Triệu Nguyên Dục đã nói cho Triệu Hoằng Nhuận, nói Tam bá Triệu Nguyên Tá là kỳ tài dùng binh, nên Triệu Hoằng Nhuận tưởng tượng Tam bá là một tướng quân nho nhã.
Nhưng trung niên trước mắt, nho nhã thì có, lại thiếu đi sự uy nghiêm, thật khó tưởng tượng là người khiến Ngụy Vương kiêng ky.
Giống như... Sự pha trộn giữa thư sinh và nông phu, không có gì đáng để Ngụy Vương kiêng kị, khiến Triệu Hoằng Nhuận có hơi thất vọng. Ï Không phải sai người chứ?
Triệu Hoằng Nhuận suy đoán.
Đúng lúc này, Triệu Nguyên Dục chắp tay với đối phương, cười nói: "tam vương huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, vì lời Triệu Nguyên Dục đã chứng minh người trung niên kia chính là Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá.
Nhìn Triệu Nguyên Dục mặc áo lụa, lại nhìn sang Tam bá Triệu Nguyên Tá mặc áo vải thô, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy sự nhận biết của bản thân bị lật đổ.
"Là Nguyên Dục." Triệu Nguyên Tá cười nói: "ngươi đặc biệt ở đây đón ta sao?"
"Chính xác." Triệu Nguyên Dục mỉm cười nói.
"Đợi bao lâu?" Triệu Nguyên Tá hỏi.
"Không lâu, khoảng 2 tiếng."
"Đúng không." Triệu Nguyên Tá nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Dục một hồi, mỉm cười nói: "ngươi thật kiên nhãn..."
".." Triệu Nguyên Dục nhíu mày, vỗ vai Triệu Hoằng Nhuận, nói: "Hoằng Nhuận, còn không mau chào Tam bá."
"Hả?"' Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, sau đó tỉnh lại, khom người hành lễ với Triệu Nguyên Tá, cung kính nói: "chất nhi Hoằng Nhuận, gặp qua Tam bá"
"," Triệu Nguyên Tá nhìn Triệu Nguyên Dục, lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận, kinh ngạc nói: "kẻ này..."
Đoán được suy nghĩ Triệu Nguyên Tá, Triệu Nguyên Dục vỗ vai Triệu Hoằng Nhuận, giới thiệu: "đây là Bát vương tử Hoằng Nhuận, mới 15 đã là Túc vương, đường huynh đừng xem nhẹ hắn, hắn từng dẫn Tuấn Thủy quân, không những đánh lui 16 vạn quân Sở xâm chiếm Đại Ngụy, còn phản công nước Sở đánh hạ 18 tòa thành trì..."
"ồ?" Triệu Nguyên Tá kinh ngạc, nói: " lúc ở Nam Lương, ta có nghe nói Triệu gia ra một anh tài, thì ra.." hắn dò xét Triệu Hoằng Nhuận vài lần, mỉm cười hỏi: "ngươi biết ta là ai không?"
"Ngài là Tam bá” Triệu Hoằng Nhuận cung kính đáp.
".." Triệu Nguyên Tá kinh ngạc, gật đầu mỉm cười nói: "thật là người lễ phép."
Nghe vị vương gia này khen ngợi, mà Mục Thanh ở sau cười trộm: điện hạ? Lễ phép? Hắc!
Lúc này, Triệu Nguyên Dục chỉ vào đồ ăn trên bàn đá, mỉm cười nói: "vương huynh đi đường vất vả, đệ đã chuẩn bị ít rượu nhạt, vương huynh có nể mặt?"
"Vương đệ mời, huynh há có thể từ chối? Nhưng... Chờ."
Nói xong, Triệu Nguyên Tá liếc Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Nguyên Dục, sau đó hắn vươn tay ra, đỡ một phụ nữ ăn mặc đơn sơ xuống xe ngựa, tiếp đó là một cô bé 4,5 tuổi.
Ï' Chắc là... Nam Lương Vương phi và Nam Lương quận chúa? .
Triệu Hoằng Nhuận kỳ lạ nhìn người phụ nữ và cô bé.
"Hai mẹ con theo ta cả quãng đường, vi huynh muốn để các nàng xuống xe hít thở không khí... Không phiền chứ?' Triệu Nguyên Tá nói với Triệu Nguyên Dục.
Triệu Nguyên Dục ngẩn người, vội vàng tỏ thái độ: "Nguyên Dục gặp qua tẩu tẩu"
Người phụ nữ ngượng ngùng cúi đầu, sau đó được phu quân nàng Triệu Nguyên Tá đỡ đến chiếc bàn đá trong đình, ngồi xuống ghế.
Ngược lại, tiểu nha đầu không sợ người lạ, liếc Triệu Nguyên Dục, lại nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận, chớp chớp mắt †ò mò.
Bởi vì trong đình không rộng, tất cả tông vệ đều đứng ngoài đỉnh, trong đình chỉ có gia đình Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá, cùng với Triệu Nguyên Tá, Triệu Hoằng Nhuận.
Bầu không khí trong đình có chút ngượng ngùng, Triệu Hoằng Nhuận so sánh Triệu Nguyên Tá và Triệu Nguyên Dục, một người áo vải thô; một người ăn mặc xa hoa. Khiến Triệu Hoằng Nhuận không khỏi cảm khái: rõ ràng là huynh đệ, nhưng vận mệnh lại trái ngược.
"Cha, ta có thể ăn cái này không? Nhìn có vẻ ngon..."
Cô bé 4,5 tuổi, nhìn đĩa quả khô trên bàn, nhút nhát hỏi.
Nghe vậy, 3 nam nhân ngồi trong đình đều chua xót.
Thậm chí, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy Tam bá đang thở dài.
Đường đường là vương gia, tam vương tử đời trước, lại rơi vào tình trạng như vậy!
Nhìn cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận áy náy: là do phụ vương hắn ép gia đình Tam bá ở nơi hoang vu 17 năm.
"Ăn đi, những thứ này vốn là dùng để chiêu đãi các ngươi." Triệu Hoằng Nhuận đẩy mấy đĩa quả khô đến trước mặt tiểu nha đầu.
Nhưng tiểu nha đầu vẫn không dám lấy, nhìn sang phụ thân với ánh mắt chờ đợi.
"Ăn đi" Triệu Nguyên Tá gật đầu, nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc.
Được cha cho phép, tiểu nha đầu mặt mày hớn hở, lấy mấy quả khô bỏ vào miệng.
Lại bị mẹ nàng quát: "Doanh nhị, sao không có quy củ như vậy? Vi nương ngày thường dạy ngươi thế nào?”
Nghe câu này, tên tiểu nha đầu vội vàng ngồi thẳng, ăn chậm lại.
F....J
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn người phụ nữ, hắn đoán được, vị bá mẫu này là con gái danh môn thế gia. Nhưng khiến hắn kinh ngạc, là Triệu Nguyên Tá chủ động rót cho người phụ nữ một chén nước.
"Đa tạ phu quân." Người phụ nữ kia cũng nhẹ nhàng nói cám ơn.
Í Đây chính là hoạn nạn có nhau? ¡
Triệu Hoằng Nhuận xúc động.
Đường đường vương gia, tam vương tử đời trước, cùng hôn thê từ một thế gia, bị Ngụy Vương lưu đày, gian khổ sống cùng nhau, tôn trọng lẫn nhau trong 17 năm.
Thật sự không thể tưởng tượng được!
Cuộc hôn nhân gưỡng ép đó vậy mà bền chặt đến thế?
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy thế giới quan của mình bị lật đổ. Trong đình dần yên tĩnh lại, Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Nguyên Dục im lặng nhìn Triệu Nguyên Tá chăm sóc hai mẹ con ăn uống, cảm giác ấm áp khiến Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác kỳ quái.
Người chồng tốt, người cha tốt như vậy, thật sự đã hỗ trợ thái tử đời trước chống lại đương kim Ngụy Vương?
Không đúng lắm!
Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc nhìn Tam bá, muốn tìm ra được sự đặc biệt.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không tìm được gì, người trước mặt hắn hoàn toàn là một người bình thường.
Nhận thấy ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận nhìn mình, Triệu Nguyên Tá ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Hoằng Nhuận, đánh giá đứa cháu này.
"Ngươi đang nhìn cái gì?” Triệu Nguyên Tá Bình tĩnh hỏi. Trong khoảnh khắc đó, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy thấy lạnh cả người, lông †ơ toàn thân dựng đứng, chỗ cánh tay nổi da gà.
Loại cảm giác này, Triệu Hoằng Nhuận không cách nào diễn tả.
Chỉ có thể dùng bản năng cảm nhận, Tam bá nhìn có vẻ dịu dàng nho nhã, không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Đặc biệt là lúc Triệu Nguyên Tá mỉm cười, trực giác Triệu Hoằng Nhuận báo động với hẳn.
Loại cảm giác này, giống như lúc phụ vương hắn bộc lộ mặt tối, nhưng đó là phụ vương hắn.
Còn vị trước mắt...
Triệu Hoằng Nhuận nuốt nước bọt, đổ mồ hôi.
Ï Kẻ này... J Triệu Nguyên Tá chú ý tới Triệu Hoằng Nhuận đổ mồ hôi, không khỏi ngẩn người, hắn không lộ địch ý, không biết vì sao cháu trai đầu đầy mồ hôi.
Triệu Nguyên Tá hiểu ra, đây là bản năng xu cát tị hung của con người.
Người có thiên phú này, thường sớm phát giác được nguy hiểm.
Ï Kẻ này... Là một khối ngọc thô! Đáng tiếc là con trai lão Tứ... ¡
Triệu Nguyên Tá cảm khái chuyển sự chú ý sang Triệu nguyên Dục.
Lúc này, ánh mắt hẳn có hơi phức †ạp, giống như đang giễu cợt, cũng giống như tự giễu.
Mà Triệu Nguyên Dục vẫn mỉm cười.
Lúc lâu sau, Triệu Nguyên Tá ung dung lắc đầu, cầm chén rượu lên, chúc mừng Triệu Nguyên Dục.
Không có chúc rượu, cũng không nói gì, Triệu Nguyên Tá chỉ nâng lên với Triệu Nguyên Dục.
Sau khi uống xong, gia đình Triệu Nguyên Tá cáo từ, ngồi lên xe ngựa, đi về Đại Lương.
Nhìn chiếc xe ngựa rời đi, Triệu Hoằng Nhuận không thể tin nổi.
"Lục thúc, ngươi đến đón Tam bá, không phải chỉ vì một chén rượu đó chứ?"
"Nói gì vậy?" Triệu Nguyên Dục cười nói: "huynh đệ chúng ta bao năm không gặp, uống rượu chỉ là phụ, tâm sự, kể lại tình nghĩa huynh đệ, mới là quan trọng nhất"
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận không dám tin nói: "hai người còn không nói mấy câu." "Không, đã nói rồi."
Triệu Nguyên Dục cười nói, hắn xoay người leo lên ngựa, trêu chọc: "Hoằng Nhuận, trên đường về, còn muốn so không?"
"Không! Chờ ta luyện xong kỹ thuật cưỡi ngựa, đến lúc đó người thua chính là Lục thúc!"
"Ha ha, vậy Lục thúc rất mong chờ... ĐịU
'ừm"