Chương 338: Nguyên Tộc Thanh Dương Bộ Lạc (2) Đó là... Ánh mắt khinh thường Sao? j
Chương 338: Nguyên Tộc Thanh Dương Bộ Lạc (2) Đó là... Ánh mắt khinh thường Sao? jChương 338: Nguyên Tộc Thanh Dương Bộ Lạc (2) Đó là... Ánh mắt khinh thường Sao? j
Triệu Hoằng Nhuận nhớ lại ánh mắt Mị Khương trước lúc quay đầu, hắn từ ánh mắt nàng nhìn ra.
Ï Không phải đang ghen chứ? ¡
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu lại, mỉm cười ác ý với Mị Khương.
Tuy không rõ nguyên nhân, khiến hẳn cùng Mị Khương có sự ăn ý, nhưng sự ăn ý này thật không tin nổi.
Triệu Hoằng Nhuận im lặng, nhưng chuyện hắn suy nghĩ trong lòng, Mị Khương hình như phát giác ra, nên khi quay đầu lại, nàng oán giận trợn mắt với Triệu Hoằng Nhuận, để người sau sợ hết hồn. Thật không quen, cảm giác ăn ý này thật kỳ lạ... .¡
Triệu Hoằng Nhuận gãi mặt, từ bỏ ý định khiêu khích Mị Khương, dù sao hắn cảm thấy, nữ nhân kia đã tức giận, đúng hơn là xấu hổ.
Lúc này, Mục Đồ lại nói vài câu bằng tiếng Nguyên, ngay sau đó, những thiếu nữ vừa rót rượu đã hợp sức nâng một mâm gỗ lớn đi vào, trong mâm gỗ có một con dê nướng khổng lồ.
Đó là Dê sao? Sao lại lớn như vậy? j
Triệu Hoằng Nhuận rất khó hiểu, những con dê dùng để nướng, hẳn sẽ không to đến vậy.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu, Triệu Nguyên Dục thấp giọng giải thích: "đây là dê rừng, được người Nguyên coi là đồ quý." Ï Đây là dê rừng?
Theo hắn biết, dê là con vật linh thiêng trong mắt người Nguyên.
Từ trên dê, người Nguyên có thể kiếm được những thứ cần thiết để sống xót trên thảo nguyên.
Tỉ như quần áo, đều dùng da dê để may.
Lại như rượu sữa dê, thịt dê.
Thậm chí cả xương dê sừng dê, người Nguyên đều sẽ dùng: bọn hắn làm cốc rượu từ sừng, đem xương mài nhọn thành mũi giáo.
Chính vì có dê, người Nguyên dù không trồng trọt lương thực, cũng có thể sống sót.
Bất kỳ hoạt động hay lễ nghi nào của người Nguyên đều không thể thiếu dê.
Đồng thời, người Nguyên không cho phép làm hại đàn dê khi không cần thiết.
Và trong tất cả các loại dê, dê rừng, là loại có sừng lớn và bộ lông trắng, được người Nguyên coi là báu vật, chỉ dùng ở đại lễ hoặc có khác quý đến thăm.
Nên có thể thấy, Triệu Nguyên Dục ở Thanh Dương bộ lạc có địa vị không thấp.
Mấy thiếu nữ đặt chiếc mâm xuống đất, tộc trưởng Mục Đồ cầm một con dao vàng, đứng dậy đi về phía cái mâm.
Triệu Hoằng Nhuận hiểu: tập tục "chia ăn".
Đây là tập tục, chọn một con dê béo, cắt thành nhiều phần dựa theo địa vị của khách, rồi phát cho khách hoặc người nhà. Người Ngụy cũng có tục lệ này, ví dụ như trong lễ tế trời, thái tử đã cắt thịt bò dâng thịt lên cho "thiên phụ"địa mẫu", những phần còn lại cho triều thần và người dân đến xem lễ.
Nhưng loại tập tục này, ở nước Ngụy đã dân bị người quên lãng, chỉ dùng trong lễ tế trời.
Dưới con mắt mọi người, Mục Đồ nhanh nhẹn cắt con dê, dựa theo địa vị phân chia.
Tỉ như Triệu Nguyên Dục, hắn được chia cho đầu dê, đáng lý ra, đầu dê chỉ có tộc trưởng mới có tư cách dùng, nên có thể thấy địa vị của hắn thực sự rất cao.
Ngoài ra, tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận và Triệu nguyên Dục đều được một chân sau và một chân trước.
Vì sức của dê đều dồn vào chân sau, nên chân sau sẽ ngon hơn chân trước.
Từ điều này không khó nhận ra, địa vị của tông vệ Triệu Nguyên Dục trong mắt Thanh Dương tộc cao hơn tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận.
Nhưng đến phiên Triệu Hoằng Nhuận, hắn không khỏi choáng váng vì nhận được 2 quả cầu.
Phần này được người Nguyên gọi là cà dê.
Không phải phần này không tốt, thật ra cà dê và mắt dê là một bộ phận quý giá của dê, thông thường, người Nguyên sẽ đưa phân này cho thiếu niên được mong chờ nhất trong bộ tộc, với ngụ ý rất tốt.
Chỉ là Triệu Hoằng Nhuận thấy có hơi vi diệu.
Người bê khay gõ có cà dê, chính là thiếu nữ vừa trêu hắn, mà lúc này, thiếu nữ kia đang nhìn hắn trìu mến.
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu lén nhìn mọi người trong lều, từ vẻ mặt tươi cười của bọn họ, hắn cảm nhận được "ác ý"
"Người Nguyên không cho phép lãng phí thức ăn làm từ dê... Nếu không muốn thành kẻ địch của bọn hắn, thì phải ăn hết."
Triệu Nguyên Dục ở một bên vừa nhai mắt dê, vừa cười xấu xa "bỏ đá xuống giếng".
Trong khoảnh khắc đó, Triệu Hoằng Nhuận cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, khiến hắn hơi xấu hổ.
Ï Thôi, nhập gia tùy tục. .I
An ủi chính mình một câu, Triệu Hoằng Nhuận cầm một viên cà dê bỏ vào miệng. Là phần bổ dưỡng của dê, cà dê có vị ngon, chỉ là vị trí có hơi bất ổn.
Triệu Hoằng Nhuận cảm giác được, khi hắn đang ăn cà dê, Ngọc Lung công chúa mắc cỡ mặt đỏ bừng, ngay cả mặt Mị Khương cũng ửng hồng, chỉ có Mị Nhuế đang nôn nóng muốn ăn phần của mình.
Có thể là do tác dụng tâm lý, khi Triệu Hoằng Nhuận ăn xong, hắn cảm giác có một ngọn lửa bốc lên. Đồng thời, mà ánh mắt thiếu nữ Nguyên tộc nhìn Triệu Hoằng Nhuận càng thêm nhiệt tình.
Ï' Không tốt lắm... ¡
Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng cúi đầu.
Phong tục của người Nguyên về gái đã có chồng và chưa có chồng khác nhau.
Nam nhân người Nguyên có thể cho thê thiếp ngủ với khách quý, nhưng thiếu nữ người Nguyên, một khi chạm vào thì phải phụ trách.
Chẳng lẽ khi về Đại Lương, còn muốn dẫn một thiếu nữ Nguyên tộc trở về?
Ừm, kỳ thực cũng không có gì sai cả...
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu đánh giá thiếu nữ Nguyên tộc.
Không thể phủ nhận, thiếu nữ Nguyên tộc khác xa Ngụy nữ, Sở nữ, điểm khác lớn nhất là nhiệt tình, cởi mở.
Nhưng sự nhiệt tình này khiến Triệu Hoằng Nhuận có hơi choáng ngợp.
Chưa kể sau lưng hắn có Mị Khương đang nhìn, mặc dù cả hai không có quan hệ gì, nhưng Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác như mình đang ngoại tình trước mặt vợ. Sau món thịt dê, liền là các món phổ biến, tỉ như một nồi dê hầm cũng ngon và nhiều thịt, tuy không ngon bằng thịt dê rừng nướng.
Trong mắt người không hiểu văn hóa người Nguyên, có lẽ nồi dê hâm này mới thực sự là tiệc.
Sau đó, người Nguyên lại dâng lên sữa dê đặc, cùng với bánh dê cho người chưa ăn no.
Bánh dê với sữa dê mới là đồ ăn người Nguyên thường ăn, còn giết mổ dê bọn hắn không làm thường xuyên.
Sau khi cơm nước no nê, người tộc Thanh Dương, chào từ biệt, lần lượt trở về lều của mình.
Mà Triệu Nguyên Dục cũng trò chuyện với Mục Đồ chuyện "mượn đường".
Mục Đồ biết nói tiếng Ngụy, hẳn nói cho Triệu Nguyên Dục, lần này có khoảng 14 bộ tộc lớn trong doanh trại, chiếm khoảng một nửa số bộ tộc lớn ở đất Tam Xuyên, mà trong 14 bộ tộc, lại có một nửa nghỉ ngờ chuyện "mượn đường”.
".. Bao gồm Thanh Dương bộ lạc."
Mục Đồ thẳng thắn thú nhận với Triệu Nguyên Dục rằng hắn vẫn cảnh giác nước Ngụy.
Triệu Hoằng Nhuận không hề ngạc nhiên, đối với người Nguyên, nước Ngụy là một quốc gia khổng lồ, có quân chính quy, vũ khí, trang bị đều vượt qua người Nguyên.
Càng quan trọng hơn, đất Tam Xuyên, là bọn hắn đoạt được từ nước Ngụy, nên người Nguyên luôn đề phòng nước Ngụy đoạt lại quốc thổ.
"Vậy... Người Yết tộc và Đê tộc thì sao?" Triệu Nguyên Dục nghiêm túc hỏi.
Mục Đồ khoanh tay, lắc đầu.
Triệu Hoằng Nhuận lúc này mới biết, thì ra Âm Nhung, đại khái có thể chia làm 3 loại: yêu thích hòa bình, có liên hệ với nước Ngụy, người Đê tộc bị Nguyên tộc coi là hạ đẳng, có thái độ không rõ với nước Ngụy, còn có người Yết tộc xem Tam Xuyên là đất của mình, không muốn cho người Ngụy "mượn đường".