Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 339 - Chương 356: Sau Khi Nguy Hiểm Trôi Qua (2)

Chương 356: Sau Khi Nguy Hiểm Trôi Qua (2) Chương 356: Sau Khi Nguy Hiểm Trôi Qua (2)Chương 356: Sau Khi Nguy Hiểm Trôi Qua (2)

Sau khi nguy hiểm qua đi, Lễ Bộ quan viên và Tương vương từ biệt Ngụy Vương, trở về lều của mình.

Lúc này, Lý Chinh mới tiết lộ nguyên nhân Triệu Hoằng Nhuận quay về cho Ngụy Vương.

"Ngươi nói, Nguyên Dục bị thương?"

"Đúng vậy, bệ hạ... Theo Túc vương điện hạ nói, Di vương gia bị một mã tặc trước khi chết bắn trúng, mặc dù chỉ bị thương ngoài da, nhưng vì mất máu quá nhiều, đến nay hôn mê chưa tỉnh."

F...J

Ngụy Vương nghe vậy nhíu mày.

Nghe kể xong, hắn thấy Lục đệ coi như mạng lớn, mũi tên chỉ bắn trúng vai. Vạn nhất băn trúng đầu thì sao?

Nếu như thế, nước Ngụy sẽ mất đi một thành viên vương thất.

Nghĩ đến đây, Ngụy Vương tức giận, nắm chặt tay nói: "truy nã Hoàn Hổ, chết hay sống đều được!"

"Rõ!" Lý Chinh gật đầu đáp.

"Mặt khác, gọi Thành Cao quân đến đây hộ giá."

"Việc này... Lý Chinh nghe vậy do dự: "bệ hạ, làm vậy chỉ sợ sẽ bị chỉ trích... Nếu là gọi Thành Cao quân đến hộ giá, e rằng Nguyên tộc sẽ nghi ngờ, bất lợi cho đàm phàn."

Ngụy Vương ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu thở dài nói: "trẫm không biết mục đích của Hoàn Hổ, là muốn bắt trẫm, hay đến phá rối cuộc đàm phán... Hắn thành công, trẫm có thể đoán, ngày mai, Yết Giác bộ lạc tộc trưởng Tháp Đồ sẽ nhảy ra làm khó."

Nói đến đây, Ngụy Vương do dự, rồi bổ sung: "thế này, ngươi để Thành Cao quân phái 1500 bộ binh, 500 ky binh đến hộ giá."

Tuy là thế, nhưng bệ hạ vẫn hy vọng có thể đàm phán... ¡

"Rõ, bệ hạ." Lý Chinh hiểu rõ, chắp tay đáp.

"Bệ hạ còn gì nữa không ? Nếu không, mạt tướng xin được cáo lui."

Ngụy Vương nghe vậy ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nói: "ngươi phái người đi Thành Cao Quan, sau đó... Sau đó cùng trãẫm đến Thanh Dương bộ lạc, đi xem Nguyên Dục”

"Vâng, bệ hạ."

Cùng lúc đó, Triệu Nguyên Dục đã tỉnh lại. Vừa tỉnh lại, hắn phát hiện trong lều có hai người: một người là Mị Khương, còn có một cháu gái của hắn, Ngọc Lung công chúa.

Mị Khương trực giác nhạy bén, Triệu Nguyên Dục chỉ hơi cử động, nàng đã chú ý.

Thấy vậy, Triệu Nguyên Dục vội giơ ngón tay, ra hiệu im lặng, vì Ngọc Lung công chúa đang tựa vào cột đỡ trong lều mà ngủ.

Thấy Triệu Nguyên Dục ra hiệu, Mị Khương gật đầu, tiếp tục nhắm mắt.

Khiến Triệu Nguyên Dục có ấn tượng tốt về nàng.

Ï Thật là một cô gái tốt...

Triệu Nguyên Dục thầm khen một tiếng, thấy vui khi cháu mình có thể tìm được một nữ nhân ngoan ngoãn và xuất sắc như Mị Khương, sau đó, hẳn nhìn sang Ngọc Lung công chúa. Ï Thật giống... J

Triệu Nguyê Dục nhìn Ngọc Lung công chúa với sự ôn nhu hiếm có.

Đúng lúc này, Vương bổng bê một chậu nước vào trong, nhìn thấy vương gia đã ngồi dậy, mừng rỡ nói: "vương gia, ngài tỉnh?"

Ï Tên này! ,I

Triệu Nguyên Dục nghĩ thâm không ổn

Quả nhiên, khi nghe Vương Bổng nói, Ngọc Lung công chúa cũng tỉnh lại, dụi mắt, thấy Lục thúc đã tỉnh, mừng rỡ nói: "Lục thúc, ngài tỉnh?"

Triệu Nguyên Dục nhìn về phía nàng, trở lại vẻ lạnh lùng.

Hắn lạnh nhạt hỏi: "ngươi ở đây làm gì? FA?4

Ngọc Lung ngây ra.

Lục thúc vừa liều mạng cứu nàng, nhưng vì sao, vân lạnh lùng với nàng như vậy?

"Ta.." Ngọc Lung công chúa mím môi, ủy khuất nói: "Hoằng Nhuận nhờ ta trông nom Lục thúc..."

Hoằng Nhuận... j

Triệu Nguyên Dục thở dài, cảm giác sẽ bị Triệu Hoằng Nhuận truy vấn vài thứ.

Nhưng hắn không biểu lộ gì, lạnh nhạt nói: "ừm, vương thúc đã không sao, ngươi về đi."

".." Ngọc Lung không ngờ Lục thúc lạnh lùng như vậy, thấy tủi thân, thấp giọng nói: "Lục thúc, ngài đã cứu ta, ta muốn ở lại chăm sóc..." "Không cần." Triệu Nguyên Dục lạnh lùng cự tuyệt, kiên quyết: "ta cứu ngươi, vì người là cháu ta, chỉ thế thôi... Mặt khác, ta đâu có cho ngươi gọi "Lục thúc", ngươi có thể gọi ta "Di vương thúc"."

Ï Lục thúc¡ và Ÿ Di vương thúc, , thân xa, vừa nghe là biết.

Nghe Triệu Nguyên Dục lạnh lùng nói, Ngọc Lung không chịu nổi, khóc chạy ra khỏi lều.

Thấy vậy, Triệu Nguyên Dục thở dài, ngẩng đầu đúng lúc thấy Mị Khương nghi hoặc hắn.

Triệu Nguyên Dục liền nói: "bản vương đã không cần bảo vệ, ngươi đi cùng nàng."

Nghe câu này, Mị Khương càng thấy kỳ lạ, Di Vương nói chuyện với người ngoài như nàng, còn tốt hơn so với cháu gái. Nhưng Mị Khương không hỏi, đây là chuyện của nhà người ta.

Thế là, nàng gật đầu, nhặt kiếm đuổi theo.

Ở một bên, Vương Bổng im lặng đứng xem, đến khi Mị Khương cũng rời lều, hắn thở dài, nói với Triệu Nguyên Dục: "vương gia, ngài hà tất phải như vậy?”

Triệu Nguyên Dục có hơi áy náy, lắc đầu nói: "gần nàng là hại nàng... Nàng được Hoằng Nhuận giúp đỡ, lấy được tự do, ta không muốn nàng bị ta liên luy."

Nói xong, hắn đổi chủ đề hỏi: "Vương Bổng, thân phận mã tặc, có tra được gì không?”

Vương Bổng nghe vậy lắc đầu, nhíu mày nói: "Túc vương điện hạ đã điều tra thi thể mã tặc, nhưng không tìm được gì, thuộc hạ tìm thử một lần, cũng không tìm được gì, nhưng..."

"Nhưng làm sao?"

Vương Bổng nhớ lại, do dự nói: "thuộc hạ lờ mờ nghe được mã tặc sử dụng tiếng địa phương, không hề giống tiếng Ngụy, có hơi giống... Tiếng Hàn."

"Người Hàn?"

Triệu Nguyên Dục nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "người Hàn vì sao muốn tập kích nơi đây?" rồi hắn có ý nghĩ, nhíu mày hỏi: "ngươi nói, mã tặc theo lệnh ai? Là Người nước khác sao?"

Vương Bổng lắc đầu, thấp giọng nói: "ty chức hoài nghi là người Ngụy."

"Người Ngụy?" Triệu Nguyên Dục lộ vẻ khó tin: "ngươi không phải muốn nói là người Ngụy thuê người tập kích đấy chứ?"

"Đây cũng không phải là lần đầu, vương gia" Vương Bổng đến gần nói: "năm ngoái Sở sứ bị tập kích, dẫn đến nước Sở khai chiến với Đại Nguy... Ty chức hoài nghi, chủ mưu đẳng sau cả hai việc đều do cùng một kẻ ra tay."

"" Triệu Nguyên Dục nhìn Vương Bổng, im lặng.

Trong đầu hắn, nhớ lại cảnh Ngọc Lung suýt trúng tên, cảm thấy trái tim thắt lại, vẫn còn sợ hãi.

Chỉ chút nữa, chỉ chút nữa con gái của nàng đã hương tiêu ngọc vẫn... .]

Triệu Nguyên Dục vẫn luôn tươi cười, lại lộ ra vẻ mặt u ám, nghiến răng nói: " Vương Bổng, tìm hiểu cho bản vương, mã tặc đến tập kích, do ai đứng đẳng saul... Bản vương muốn nghiền bọn hẳn thành tro bụi!"

Vương Bổng không hề kinh ngạc, hắn biết, kẻ đứng sau đám mã tặc, đã chạm đến vảy ngược của vương gia.

"Vương gia yên tâm, ty chức nhất định sẽ tìm kẻ đứng sau." Vương Bổng cam kết.

Đúng lúc này, ngoài lêu truyên đến tiếng bước chân, lập tức, một tông vệ đi vào trong báo: "Vương gia, Túc vương tới."

Nghe vậy, Triệu Nguyên Dục hít sâu một hơi, khôi phục dáng vẻ ôn hòa, mỉm cười nhìn Triệu Hoằng Nhuận từ ngoài bước vào.

"Lục thúc, người đã tỉnh?" Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên hỏi.

"Ha ha." Triệu Nguyên Dục phất tay ra hiệu Vương Bổng lui ra, rồi nhìn Triệu Hoằng Nhuận, vừa cười vừa nói: "Lục thúc đã gặp bao nhiêu cuộc chiến, chỉ vài tên giặc cỏ, có thể giết được Lục thúc sao?" Nói xong, hắn nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lượt, cười hỏi: "đi hộ giá 2"

Bị Lục thúc vạch trần, Triệu Hoằng Nhuận có hơi lúng túng.

Vì hắn luôn bất mãn với phụ vương hẳn, nhưng khi phụ vương bị tập kích, Triệu Hoằng Nhuận vẫn thấy lo lắng, có lẽ đây là máu mủ tình thâm.

"Lại nói, vừa rồi, ta nhìn thấy Ngọc Lung hoàng tỷ khóc chạy ra ngoài..."

Triệu Hoằng Nhuận vô tình cố ý nhìn Lục thúc, thấp giọng nói: "là vì Tiêu thục ái sao? Kỳ thực Lục thúc rất quan tâm Ngọc Lung hoàng tỷ, lại cứ giả vờ ghét nàng..."

Ï Đến rồi... ¡

Nghe Triệu Hoằng Nhuận dò hỏi, Triệu Nguyên Dục sớm đã đoán trước, nên không hề ngạc nhiên. Hắn trâm mặc một lúc, nhìn Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc nói: "là tiểu bối, ngươi không nên xen vào việc của các trưởng bối... Nếu ngươi muốn hỏi Lục thúc thì từ bỏ đi."

".." Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên.

Vì đây là lần đầu Lục thúc nghiêm túc nói chuyện với hắn.

Không cho phản bác!
Bình Luận (0)
Comment