Chương 366: Đêm (2)
Chương 366: Đêm (2)Chương 366: Đêm (2)
Hàn huyên một lúc, Ngũ Kị liền đứng dậy cáo từ.
Lúc gần đi, hắn rất khó hiểu nhìn Mị Khương ngồi trong góc uống trà.
Mặc dù Mị Khương gương mặt anh tuấn, làn da trắng trẻo, nhưng Ngũ Kị sẽ không nhầm Mị Khương là nam nhân, ngay cả một người ít ra nắng như Triệu Hoằng Nhuận cũng không thể trắng như Mị Khương.
Nhìn qua giống như Sở nữ... Vì sao trong quân có nữ nhân? Hơn nữa còn là mặc áo giáp hộ vệ ở trong soái †rướng? Chẳng lẽ... ¡
Nghĩ tới điều gì, Ngũ Kị không dám nhìn chằm chằm Mị Khương, ngượng ngùng nở nụ cười, cúi đầu vội vàng rời đi. Hiển nhiên, Ngũ Kị cũng hiểu lầm mối quan hệ giữa Triệu Hoằng Nhuận và Mị Khương.
"." Mị Khương lạnh nhạt nhìn Ngũ Kị rời đi, từ tiếng bước chân thấy được người đã đi xa, lúc này mới thấp giọng dò hỏi: "người này... Là người Sở?”
"Không sai" Triệu Hoằng Nhuận cũng không định giấu giếm: "người này vốn là tướng dưới trướng Hùng Hổ, nhưng hiện tại là Thương Thủy quân tướng lĩnh, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng ta cảm giác là người có thể gánh vác trách nhiệm, chỉ cần tôi luyện, là có thể đảm nhận một phương..."
Mi Khương cắt ngang lời Triệu Hoằng Nhuận, thì thào: "ngươi giết nhiều người Sở như vậy, không ngờ hắn còn cảm kích ngươi... Không thể tin nổi."
"Không thể tin nổi sao?" Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy giễu cợt: "điều này cũng bình thường, quý tộc nước Sở đa phần chỉ biết lấy của dân chúng, nhưng bọn hắn lại không biết bản thân đang đào rỗng gốc rễ nước Sở... Ta có thể khẳng định, sau này, sẽ có càng nhiều dân Sở chạy trốn tới Đại Ngụy... Nếu dân tâm hướng Đại Ngụy, nước Sở vong quốc không xa!"
Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận kỳ quái phát hiện, Mị Khương sắc mặt bình Tĩnh, không hề bị ảnh hưởng.
Thấy vậy, hắn không hiểu hỏi: "ngươi không hề lo lắng nước Sở sẽ vong quốc?"
"," Mị Khương nghe vậy liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lạnh nhạt nói: "từ lúc phụ thân ta bị bức tử, trong lòng ta, nước Sở đã mất" nàng dừng một lúc, bi thương nói tiếp: "chấn hưng nước Sở, là tâm nguyện của phụ thân, cũng là tâm nguyện của Thác công tử, nhưng không phải của ta. Nếu ngươi muốn chọc giận †a, vậy thì phải thất vọng, vì ta không hề quan tâm nước Sở."
Ï Thật đúng là... j
Triệu Hoằng Nhuận gãi đầu, lúc này mới nhớ Mị Khương đã từng nói qua.
Ngay khi hắn không biết nên chuyển đề tài nào, thì nghe Mị Khương thấp giọng hỏi: "Ngươi... Nghe nói che chở hơn 40 vạn dân Sở, còn sắp xếp cho bọn hắn ở trong 3 tòa thành trì?"
"Ngươi không biết?" Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ hỏi ngược lại.
"Xác nhận mà thôi." Đưa ra một câu giải thích, Mị Khương ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "là một người Ngụy, vì sao ngươi lại đối xử tốt với người Sở như vậy?" Nói xong, nàng ngập ngừng nói tiếp: "ta chỉ thuận miệng hỏi, nếu như không tiện, ngươi có thể không nói."
Triệu Hoằng Nhuận vốn không muốn trả lời, nhưng hắn cảm thấy giọng điệu Mị Khương có chút khẩn cầu, lòng mềm nhữn, liền mở miệng nói: "cũng không có gì bất tiện... Trong mắt ta, người Ngụy cũng được, người Sở cũng tốt, chỉ là cách gọi khác, văn hóa khác mà thôi, còn lại không khác bao nhiêu?”
"." Mị Khương ngạc nhiên nhìn Triệu Hoằng Nhuận, mỉm cười, bình tĩnh nói: "chẳng trách ngươi đối xử tốt với người Sở..."
Ï Nàng... Nàng cười? Nàng lại cười?! Nàng sao có thể cười? ,j
Chỉ là nụ cười thoáng qua, nhưng lại dọa Triệu Hoằng Nhuận.
Trong lòng hắn, Mị Khương là nữ nhân vô cảm.
"Sửa lại" Triệu Hoằng Nhuận giơ một ngón tay nghiêm túc nói: "40 vạn dân chúng, đã quy thuận Đại Ngụy, đã không còn là người Sở, mà người Thương Thủy, Yên Lăng, Trường Bình, hoặc có lẽ là, người Ngụy."
Lúc nói câu này, Triệu Hoằng Nhuận cẩn thận nhìn Mị Khương, hy vọng nàng sẽ cười.
Đáng tiếc, hắn không đạt được thứ mình muốn.
Khuôn mặt này khi cười rất đẹp... J
Triệu Hoằng Nhuận tâm trạng phức †ạp.
Từ ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận nhận ra điều gì, Mị Khương nhíu mày, kiên trì nói: "cảm thấy ánh mắt ngươi có ác ý."
"Ảo giác, là ảo giác." Giống như bị đọc suy nghĩ, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng xoay người, chui vào trong chăn.
Trong lều không có giường, chỉ có một lớp cỏ khô trải trên mặt đất.
Nhưng không biết tại sao, vốn đã quen với loại giường này, Triệu Hoằng Nhuận lại ngủ không được.
F Là do giường? Hay... ¿
Thầm nghĩ, Triệu Hoằng Nhuận xoay người lại, nhìn sang Mị Khương đang ngồi một góc lều.
Mi Khương vẫn cầm chén trà, vô cảm nhìn hắn, thỉnh thoảng mới cầm chén nhấp một ngụm.
F Thì ra là do ngươi! ¡
Triệu Hoằng Nhuận trong lòng gào thét, rốt cuộc tìm được nguyên nhân toàn thân khó chịu. "Này, ngươi ở đây làm gì?" Triệu Hoằng Nhuận kỳ quái hỏi.
"Trực đêm." Mị Khương biểu cảm "không phải rõ ràng sao".
"Có cần làm đến mức này không?"
"Ta đáp ứng Ngọc Lung." Mị Khương thản nhiên nói.
"Thế nhưng ngươi nhìn ta chằm chằm, ta ngủ không được."
"Đó là chuyện của ngươi" Mị Khương vẫn lạnh nhạt như cũ.
Ï Tên này... j
Triệu Hoằng Nhuận mệt mỏi vuốt lông mày, không vui nói: "Ngọc Lung không phải để ngươi tới làm phiền †a?"Hắn thấp giọng nói: "ta có biện pháp."
"" Mị Khương do dự một lúc, nhẹ giọng đáp: "ta nghe."
"Chi bằng ngươi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía ta?"
"," Mị Khương nghiêng đầu liếc nhìn góc lều sau lưng, lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt có thêm sát khí.
Đột nhiên, nàng đặt chén trà xuống, giơ tay phải làm hình dao găm, vô cảm: "ta có ý hay hơn."
"Không cần." Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.
Nhưng toàn thân cảm giác không được tự nhiên, hắn vẫn không thể ngủ.
Thay vì nói để ý Mị Khương, chỉ bằng nói hắn quan tâm Mị Khương.
Ï Đều đã vào thu, ban đêm lạnh lẽo? ¡
Triệu Hoằng Nhuận lén nhìn Mị Khương, mượn ánh lửa bên ngoài, hắn giật mình phát hiện, Mị Khương không biết lúc nào, đã quay lưng lại theo lời hắn. ....J
Nhìn cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi lo lắng.
Lúc này bên ngoài lều, gió đêm đã nổi lên, thổi lều phập phồng.
Nghe tiếng gió bên ngoài, Triệu Hoằng Nhuận nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "này, lạnh không?”
"Không lạnh." Mị Khương hơi quay đầu, lãnh đạm nói.
"Thật?"
"Thật."
"Thật sự không lạnh? Bên ngoài gió lớn..."
"." Mị Khương nhíu mày, nghiêng đầu không kiên nhãn hỏi: "rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận gãi đầu, lúng túng nói: "ta ngủ không được... Lại nói, giường ngủ rộng rãi, chăn cũng lớn, chỉ bằng ngươi cũng tới, chúng †a còn có thể tâm sự..."
"..." Mị Khương nhíu mày.
Đột nhiên, nàng đứng dậy, đi vê phía Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận còn tưởng rằng nàng chấp nhận đề nghị, dịch thân thể sang, thì thấy Mị Khương nâng tay phải lên, đập vào gáy hắn.
Sạch sẽ gọn gàng, Triệu Hoằng Nhuận còn chưa kịp phản ứng, đã hôn mê.
"Hừ! Dài dòng."
Hừ một tiếng, Mị Khương đang muốn đứng dậy trở về chỗ cũ, lại thấy Triệu Hoằng Nhuận chừa chỗ cho nàng. Một đêm im lặng.
Đến bình minh ngày hôm sau, Trầm Úc bị đánh thức bởi tông vệ canh giữ.
Hắn ngáp một cái, bước vào lều của Triệu Hoằng Nhuận.
Đột nhiên, hắn ngây ngẩn cả người, dùng sức dụi mắt.
Thì ra Triệu Hoằng Nhuận và MỊị Khương quay lưng với nhau, chùm chăn.
Ï Quả nhiên... Nhưng sao lại dựa lưng vào nhau? 7ï
Trâm Úc nghi hoặc.
"Điện hạ? Điện hạ?"
Trầm Úc thấp giọng hô Triệu Hoằng Nhuận, kết quả điện hạ không tỉnh, Mị Khương lại tỉnh.
"." vì không biết nên xưng hô thế nào, Trâm Úc lúng túng đứng đó.
Nhưng Mị Khương rất bình tĩnh, từ tốn nói: "phải lên đường sao?"
"Ách... Vâng."
"Ngươi đi chuẩn bị, ta sẽ đánh thức hắn."
"... Vâng."
Trầm Úc thức thời lui xuống.
Thấy vậy, Mị Khương nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang ngủ say, đưa tay nhéo mũi hắn.
"Ừm ừm... Ừm?"
Trong giấc mộng, Triệu Hoằng Nhuận thấy khó thở, liền tỉnh lại, khi phát hiện đánh thức hắn lại là Mị Khương, hắn không dám nổi giận.
"Đứng lên đi, phải lên đường." Mị Khương bình tĩnh nói. "Ờ...
Triệu Hoằng Nhuận lên tiếng, hoang mang sờ cằm.
Ï Kỳ lạ, tối hôm qua lúc nào
ngủ? /
Cố gắng nhớ lại, Triệu Hoằng Nhuận vẫn không có ấn tượng.
Ngày 18 tháng 7, Túc vương Hoằng Nhuận dẫn tiên phong quân, tiếp tục tiến về Thành Cao Quan.