Chương 373: Ngẫu Ngộ Thanh Dương (3)
Chương 373: Ngẫu Ngộ Thanh Dương (3)Chương 373: Ngẫu Ngộ Thanh Dương (3)
Lúc người đàn ông lôi thôi nói với giọng thù địch, bầu không khí trong lều như ngưng lại.
"A Ngõa Đồ, Cơ Nhuận là bạn của Thanh Dương bộ lạc."
Mục Đồ không vui mở miệng nói.
Lúc này, Ô Na thì thâm vào tai Triệu Hoằng Nhuận: "ở gần Ô Ngột đại ca, là huynh đệ của cha ta A Ngõa Đồ, bên cạnh hắn, là đệ đệ của một nữ nhân của cha ta, Trát Khế."
Người Nguyên không hiếm khi dùng thúc thúc, cữu cữu để gọi trưởng bối, trừ phi là vô cùng gần gủi, bằng không, bọn hắn sẽ gọi là "huynh đệ cha ta" hoặc "đệ đệ mẹ ta", còn khi gặp mặt, thì trực tiếp gọi tên đối phương. Nên từ cách Ô Na giới thiệu với Triệu Hoằng Nhuận, liền nói rõ A Ngõa Đồ và Trát Khế, không thân thiết với Ô Na.
"Bạn?" A Ngõa Đồ hừ lạnh, không khách khí nói: "tộc trưởng, gần đây đều truyền tin, người Ngụy gây chiến tranh! Bọn hắn muốn đuổi chúng ta khỏi Tam Xuyên!"
"Ngươi nói bậy!" Triệu Hoằng Nhuận còn chưa tỏ thái độ, Ô Na đã nhịn không được nói: "người Ngụy rất thân thiện, khi đi săn, Ngụy Vương đã sai người truyền đạt với cha: "nước Ngụy sẵn sàng tiếp tục tuân thủ Ô Tu hẹn ước"."
A Ngõa Đồ nhíu mày nhìn Ô Na, không khách khí quát lớn: "nha đầu ngươi càng ngày càng không có quy củ, †a thấy ngươi đã bị người Ngụy mê hoặc! Bỏ Bùa!" "Ngươi mới bị bỏ bùa!" Ô Na tức giận cãi lại.
A Ngõa Đồ nghe vậy giận dữ, vừa muốn mở miệng, thì Mục Đồ trầm giọng nói: "đil... Ô Na, nếu muốn ở lại, liền im lặng, không cho phép nói tiếp!"
"." Ô Na tức giận nhìn Mục Đồ, bĩu môi giận dỗi.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, an ủi.
Mục Đồ đại thúc đúng là yêu chiều Ô Na a... j
Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ.
Hắn vừa rồi thấy rõ, ngay khi A Ngõa Đồ quát Ô Na, Mục Đồ nhíu mày, không vui nhìn A Ngõa Đồ.
Hiển nhiên, Mục Đồ thương Ô Na, nhưng A Ngõa Đồ là huynh đệ của hẳn, là Ô Na trưởng bối, Ô Na nói như vậy thật là không lễ phép. Ï Có vẻ quan hệ giữa Mục Đồ thúc và A Ngõa Đồ không được tốt... /
Triệu Hoằng Nhuận vừa vuốt tay Ô Na, vừa quan sát.
Lúc này, Mục Đồ đã chuyển ánh mắt sang Triệu Hoằng Nhuận, trầm giọng nói: "tiểu Nhuận, Lục thúc người và ta là bạn tốt, người và Thanh Dương bộ lạc cũng có... Ừm, quen biết, đại thúc hy vọng ngươi nói rõ tình huống cho chúng ta biết."
"Mục Đồ đại thúc cứ hỏi."
"Đại thúc hỏi ngươi, quý quốc phái ra một đội quân, đang tàn sát các bộ lạc sao?"
Nhìn Mục Đồ thành khẩn, Triệu Hoằng Nhuận cúi đầu, áy náy nói: "thực sự xin lỗi." Hàm ý, Triệu Hoằng Nhuận thừa nhận.
Nghe câu này, Mục Đồ thở dài.
Còn A Ngõa Đồ cười lạnh nói: "tộc trưởng, ngươi xem, người Ngụy nói mượn đường, rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt, đoạt lại mảnh đất này... Đây là chiến tranh! Là người Ngụy gây chiến!"
Ï Tên này có ý gì?
Triệu Hoằng Nhuận hơi nghi hoặc nhìn A Ngõa Đồ, bình tĩnh nói: "không, Đại Ngụy không muốn đoạt lại Tam Xuyên."
"Ngươi? Ngươi có thể đại biểu nước Ngụy sao?" A Ngõa Đồ khinh thường nói.
Vừa nghe vậy, Ô Na chen ngang nói: "Cơ Nhuận đương nhiên có thể đại biểu nước Ngụy, hắn là con Ngụy vương!" Nói, nàng lè lưỡi với A Ngõa Đồ. A Ngõa Đồ không để ý tới Ô Na, hắn khiếp sợ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thất thanh hỏi: "ngươi... Ngươi là con Ngụy vương?!"
Cười khổ nhìn Ô Na, Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc nói: 'không sai, ta chính là con trai thứ 8 của Ngụy Vương,
[ Túc vương..."
Nghe câu này, A Ngõa Đồ mững rỡ, quay đầu nói với Mục Đồ: "tộc trưởng, quá tốt rồi, chúng ta bắt tiểu tử này, giao cho Yết Giác bộ lạc... Con Ngụy vương, ha ha, dùng hắn để uy hiếp quân Ngụy."
Nhưng Mục Đồ bình tĩnh nhìn hẳn, lạnh lùng nói: "ngươi muốn ta bán đứng bạn bè sao?”
"Bạn bè?" A Ngõa Đồ nghe vậy giận dữ nói: "quân Ngụy đã đánh tới Tam Xuyên, chẳng lẽ tộc trưởng vẫn coi tiểu tử này là bạn?" Mục Đồ nghe vậy nghiêm túc nói: "Cơ Nhuận là Cơ Nhuận, nước Ngụy là nước Nguy... Dù chúng ta có chiến tranh với nước Ngụy, chỉ cần Cơ Nhuận không làm gì tổn hại Thanh Dương bộ lạc, hắn vân là bạn của Thanh Dương bộ lạc!... Bán đứng bạn bè, thật đáng xấu hổi"
"Ngươi quá đơn giản..." A Ngõa Đồ tức giận trợn mắt nhìn Mục Đồ, bỗng nhiên, hắn la lớn: "người tới!"
Vừa dứt lời, có mấy thanh niên khỏe mạnh bước vào.
Thấy vậy, Mục Đồ tức giận quát lớn: "A Ngõa Đồ, ngươi muốn làm gì?!"
A Ngõa Đồ liếc Mục Đồ, trầm giọng nói: "ngươi sẽ đẩy Thanh Dương bộ lạc vào chỗ diệt vong!" Nói xong, hắn giơ tay chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, hạ lệnh: "các ngươi, bắt lấy tiểu tử kia"
"Ai dám động thủ?! Đều đi ra ngoài!" Mục Đồ quát lên.
Nhưng chẳng biết vì sao, những nam nhân kia lại nghe lời A Ngõa Đồ, cầm vũ khí bao vây Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy vậy, Mị Khương ánh mắt lạnh lùng, kiếm trong tay cũng rút ra một nửa.
Còn Trâm Úc lập tức đứng dậy.
Đúng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận lại từ tốn nói: "ngồi xuống, Trầm Úc... Mị Khương, thu kiếm lại."
Mị Khương và Trâm Úc nghe vậy sững sờ, khi kịp phản ứng, vũ khi trong tay đám người kia đã đặt lên cổ Triệu Hoằng Nhuận.
"Các ngươi muốn làm gì!" Ô Na hét lên một tiếng, muốn đẩy lưỡi đao ra, nhưng Triệu Hoằng Nhuận sợ nàng bị thương, nắm tay nàng, kéo vào trong ngực. Vào thời điểm nguy hiểm, Triệu Hoằng Nhuận cười hỏi: "Ô Na, những người này sao không nghe lời cha ngươi?"
Ô Na ngẩn người, nhìn Triệu Hoằng Nhuận, tim đập thìch thịch, không biết vì sao không kinh hoảng, nghe vậy giải thích: "hắn... Bọn họ là con cháu A Ngõa Đồ"
"Ồ, là thế sao."
Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn A Ngõa Đồ, cười hỏi: "A Ngõa Đồ đúng không? Ngươi kê đao lên cổ ta, là muốn gây chiến sao?"
Ƒ Tên này... ¡
Mục Đồ vốn tức giận, nhưng thấy Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh như thế, sau khi kinh ngạc, cũng chỉ quan sát.
"Gây chiến?" A Ngõa Đồ thấy bất ngờ khi Triệu Hoằng Nhuận không sợ hãi, lạnh lùng nói: "là nước Ngụy gây chiến trước!"
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy cười cười, nói: "nói thì như thế, nhưng trong cuộc chiến này, không có Thanh Dương bộ lạc... Chính xác hơn, trận chiến tranh này không liên quan đến Nguyên tộc, mục tiêu chỉ là Yết Giác bộ lạc!... Sau trận này sẽ không còn Yết Giác bộ lạc, ngươi biết vì sao không?"
"Vì... Vì sao?" A Ngõa Đồ hỏi.
"Vì Yết Giác bộ lạc, khiêu khích Đại Ngụy-" Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng liếc A Ngõa Đồ, vô cảm nói: "giống như việc ngươi đang làm."
Ï Tiểu tử này... Thật ác. .¡
Nhìn vẻ vô cảm của Triệu Hoằng Nhuận, A Ngõa Đồ cảm thấy lạnh lẽo, hắn hít sâu một hơi, cố cười nói: "nói xong chưa, ngươi bây giờ chẳng phải đã rơi vào tay chúng †a?"
"Không." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, đưa tay chỉ Mị Khương, nghiêm túc nói: "không nói thứ khác, chỉ riêng hộ vệ này, không phải khoe khoang, nếu ép hắn giết người, chỉ cần chốc lát, sẽ giết sạch tất cả mọi người ở đây... Nhưng bản vương không mong như thế, vì bản vương xem Thanh Dương bộ lạc là bạn."
Ï Thằng nhóc này...
Mục Đồ nghe vậy vui vẻ, chen ngang nói: "A Ngõa Đồ, ta tận mắt nhìn thấy, mã tặc tập kích bọn ta, tên hộ vệ kia giết rất nhiều... 10 ngươi, cũng không phải đối thủ của hắn."
"," A Ngõa Đồ quay đầu nhìn Mị Khương, người sau lạnh nhạt nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói: ngươi muốn thử sao?
"Nhưng ngươi đang trong tay ta...' A Ngõa Đồ nói.
"Ồ?" Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy khẽ cười, vỗ lưng Ô Na ra hiệu nàng đứng dậy, rồi, hắn phớt lờ vũ khí trên cổ, dưới ánh mắt kinh ngạc của A Ngõa Đồ, đứng dậy, cười nói: "bản vương không cho rằng như vậy... Ngươi không dám giao bản vương giao cho Yết Giác bộ lạc, vì bản vương không chỉ là con Ngụy vương, càng là chủ soái quân chinh phạt, bản vương dưới trướng, ngoại trừ Nãng Sơn quân đang đồ sát các bộ lạc như ngươi nói, còn có 2 vạn binh sĩ Thương Thủy quân, được trang bị vũ khí kiểu mới... Nếu ngươi giao bản vương cho Yết Giác bộ lạc, thì không còn ai ngăn cản Nãng Sơn quân đồ sát, hơn nữa, 2 vạn Thương Thủy quân cũng sẽ trả thù, đến lúc đó, Tam Xuyên sẽ thành chiến trường... Nhưng mà, việc này cũng không kết thúc." Ngừng một lúc, Triệu Hoằng Nhuận đẩy vũ khí đang kề trên cổ ta, vì đám người cầm đao đã mất hết tinh thân từ lâu.
"Vẫn chưa hết!" Chậm rãi đi đến trước mặt A Ngõa Đồ, Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "sau đó, là Đại Ngụy trả thù, ngươi thật sự cho rằng, bắt giữ, sát hại một vương tử, là thù hận có thể hóa giải sao? bản vương nói cho ngươi, tuyệt đối không thểI... Một khi bản vương chết ở Tam Xuyên, Đại Ngụy ngàn vạn quốc dân, mấy chục vạn quân đội, sẽ đánh Tam Xuyên! 5 năm? 10 năm? 20 năm? Không, trận chiến này sẽ không kết thúc, đến khi một bên... Bị diệt tộc!"
Nghe đến hai từ "diệt tộc", A Ngõa Đồ hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận lộ ra nụ cười, cầm thùng rượu rót cho A Ngõa Đồ một chén, cười nói: "nên chúng ta vẫn là bạn thì tốt hơn."
"." nhìn Triệu Hoằng Nhuận mấy lần, A Ngõa Đồ do dự, cuối cùng vẫn cầm lên chén rượu.