Chương 382: Thuyết Phục
Chương 382: Thuyết PhụcChương 382: Thuyết Phục
Vì hành quân ban đêm quá nguy hiểm, Tư Mã An quyết định rạng sáng mới lên đường.
Vì vậy đến ngày thứ hai, hắn sai người triệu tập Văn Tục và Bạch Phương Minh, kết quả phát hiện, Bạch Phương Minh một đêm chưa về.
Tên kia... Không phải đã lắm miệng tiết lộ cái gì chứ? ¡
Tư Mã An nhíu mày thầm nghĩ.
Hắn cũng không thích người khác đàm luận chuyện của hắn, nhưng hẳn không phản đối Bạch Phương Minh ở bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận.
".. Nói cách khác, khi ta trở về Đại Lương, ngươi và Bạch Phương Minh, thay bản tướng quân, phục tùng dưới trướng Túc vương điện hạ."
Tư Mã An nói quyết định của mình cho Văn Tục.
"Nghe lệnh của Túc vương điện hạ?” Văn Tục nhíu mày, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Rồi hắn thấp giọng nói: "kỳ thực, đại tướng quân không cân phải như thế... Mạt tướng cũng không tin, vị điện hạ kia thật dám chinh phạt Nãng Sơn quân."
"." Tư Mã An nghe vậy nhìn Văn Tục, bình tĩnh nói: "ý của ngươi là, đánh cược Túc vương điện hạ "không dám” sao? Nhưng nếu hắn thật sự "dám' thì sao? Nãng Sơn quân trên dưới hơn 1 vạn người, kết quả sẽ như thế nào? Vươn cổ chịu chết hay thật sự phản loạn?"
"Việc này... Không thể nào?" Văn Tục tỏ vẻ không tin.
Thấy vậy, Tư Mã An lắc đầu, không khỏi nhớ lại câu nói của Triệu Hoằng Nhuận hôm qua "đội quân không phục tùng không cần tồn tại".
Một cử chỉ, quyết định số phận hơn 1 vạn con người... Thật không giống một vị vương tử có thể có... Không thể tin nổi. .j
Lắc đầu cảm khái, Tư Mã An căn dặn Văn Tục: "chuyện này cứ quyết định như vậy... Đúng, Văn Tục, sau khi ta rời khỏi quân doanh, Nãng Sơn quân liền giao cho ngươi. Bạch Phương Minh tính tình ngả ngớn, không bị trói buộc, ta thực sự không yên lòng giao cho hẳn."
"Đại tướng quân nhất định phải rời đi?"
"," Tư Mã An trầm mặc phút lúc, trầm giọng nói: "ta và Túc vương điện hạ chủ trương không hợp... Hai hổ đánh nhau tất có một con bị thương, Túc vương điện hạ tính cách ngươi cũng nhìn thấy, nhìn như ôn hòa, lại là kiên cường bá đạo." ngừng một lúc, hắn phiền muộn nói tiếp: "hắn là vương tử, bây giờ được bệ hạ coi trọng nhất, ta chịu ân của bệ hạ, há có thể gây bất lợi cho hắn? Chỉ có ta chủ động nhượng bộ... Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ta chủ động nhượng bộ, Túc vương điện hạ sẽ thu hồi thời hạn 10 ngày."
"Chuyện đó không quan trọng." Văn Tục nhíu mày, bất mãn nói: "đại tướng quân không cần hạ thấp bản thân, vị điện hạ kia đối xử tệ với Nãng Sơn quân, Nãng Sơn quân theo đại tướng quân lui về Thành Cao quan là được, để Thương Thủy quân..."
Nhưng hắn còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tư Mã An cắt ngang.
Trong lòng cả kinh, Văn Tục vội vàng cúi đầu xin lỗi: "là mạt tướng lỡ lời." "," Tư Mã An lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Tục hồi lâu, trâm giọng nói: "hỗ trợ Túc vương điện hạ chinh phạt Yết tộc, đây là bản tướng mệnh lệnh, rõ chưa?"
"Rõ! Mạt tướng hiểu." Văn Tục nuốt nước bọt đáp.
Đúng lúc này, cửa lều bị vén lên, Bạch Phương Minh đi đến, không giữ mồm giữ miệng nói: "nha, đại tướng quân còn chưa xuất phát?"
"." Tư Mã An trợn mắt, mặc kệ tên vô sỉ này, cầm tay nải chuẩn bị rời khỏi quân doanh, không ngờ Bạch Phương Minh bắt lấy tay nải.
Ï Ngươi làm cái gì? ,J
Tư Mã An liếc sang.
Chỉ thấy Bạch Phương Minh nhếch miệng cười nói: "đại tướng quân trước tiên đừng vội đi, có một người muốn gặp đại tướng quân." Ï Có một người? ,I
Tư Mã An nhìn về phía cửa lều, mới phát hiện, Túc vương chẳng biết lúc nào đã vào lều.
Có lẽ là theo sau lưng Bạch Phương Minh tiến vào.
"Túc vương điện hạ?"
Tư Mã An chắp tay, nghi ngờ nhìn Bạch Phương Minh, híp mắt trầm thấp nói: "ngươi không lắm miệng nói lời không nên nói chứ?"
Cảm nhận được Tư Mã An uy hiếp, Bạch Phương Minh "oa" một tiếng, lôi Tư Mã An tay nải chạy ra soái trướng.
Lúc gần đi, hắn còn kéo Văn Tục vẫn còn đang mơ hồ đi, để trong soái trướng chỉ còn Triệu Hoằng Nhuận và Tư Mã An. Tư Mã An không nói một lời nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Một lúc sau, hắn chép miệng, khó chịu nói: "xem ra, Bạch Phương Minh khốn khiếp, đã tiết lộ cho Túc vương điện hạ, lý do vì sao ta không tin người ngoại tộc."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy cười nói: "Bạch Phương Minh tướng quân, là một người rất đáng tin và trung thành với đại tướng quân, hà tất gọi hắn là khốn khiếp."
Nghe xong lời ấy, Tư Mã An càng khẳng định suy đoán trong lòng, thở ra một hơi, hỏi mục đích Triệu Hoằng Nhuận đến.
"Chỉ là muốn tâm sự với đại tướng quân mà thôi."
Triệu Hoằng Nhuận đi vài bước trong lều, quan sát soái trướng đơn sơ. Vì hôm qua có chuyện mà hẳn không quan sát nơi này, bây giờ nhìn kỹ hơn, Triệu Hoằng Nhuận mới phát hiện, soái trướng này đúng là rất đơn sơ, trong lầu chỉ có một cái ghế, một cái bàn trà, và một chiếc giường làm bằng cỏ khô.
Dùng ngón tay lau bàn trà, cảm thấy hơi bụi bẩn, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, xoa ngón tay, đồng thời hắn nói: "đại tướng quân có biết nguyên nhân phụ vương bổ nhiệm bản vương làm chủ soái không?"
Tư Mã An nghe vậy biểu cảm kỳ lạ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, mở miệng nói: "là bệ hạ coi trọng điện hạ, muốn rèn luyện điện hạ 2"
Nghe được đáp án này, Triệu Hoằng Nhuận giờ mới hiểu tại sao Tư Mã An lại có biểu cảm như vậy, rốt cuộc việc này, giống như Triệu Hoằng Nhuận mèo khen mèo dài đuôi, nhấn mạnh địa vị của bản thân.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, cười khổ nói: "đại tướng quân hoàn toàn hiểu lầm... phụ vương bổ nhiệm bản vương làm chủ soái, chỉ là muốn xem bản vương có thể dùng tốt Tư Mã đại tướng quân hay không thôi."
"Dùng tốt?" Tư Mã An có cảm giác khó chịu.
"Ừm, phụ vương dùng từ "khống chế", nhưng bản vương cảm thấy "dùng tốt' ổn hơn" Triệu Hoằng Nhuận gãi khuôn mặt, vừa cười vừa nói.
Ï Khống chế? ¡¡
Tư Mã An nghe vậy nghiêm mặt, cũng không có vẻ không vui, chỉ giật mình mà thôi.
Ï Bệ hạ coi trọng Túc vương còn hơn cả ta dự đoán?... Nhưng vị điện hạ này không phải sớm đã từ bỏ tranh đoạt vương vị sao? Tuy không phải là cần ngồi vào vương vị mới chỉ huy được quân doanh thường trú, nhưng có cảm giác không ổn... Ừm, không đúng, nếu thực sự là dùng "khống chế"... Chẳng lẽ bệ hạ? ,
"" Tư Mã An nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, vẻ mặt kỳ lạ rồi biến mất.
Triệu Hoằng Nhuận cũng không chú ý tới vẻ mặt Tư Mã An, vẫn nói: "nếu như đại tướng quân trở về Đại Lương, đồng nghĩa bài tập phụ vương giao cho bản vương thất bại, nên bản vương lại muốn thử thuyết phục đại tướng quân."
"Điện hạ dự định làm sao thuyết phục mạt tướng?" Tư Mã An nở nụ cười hiếm thấy, nhìn Triệu Hoằng Nhuận nói: "điện hạ vừa mới kể hết cho ta, không sợ ta dùng đó làm lý do sao?”
"Bản vương chỉ cảm thấy, nếu muốn thuyết phục đại tướng quân, tất nhiên muốn thẳng thắn đối đãi." Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc nói.
"Ha!" Tư Mã An mỉm cười gật đầu, nói: "điện hạ thẳng thắn, để ta vinh hạnh, nhưng điện hạ chủ trương khác ta. Điện hạ cũng biết, một đội quân không thể có hai tiếng nói, điện hạ không thể chấp nhận chủ trương của ta, mà ta cũng không thể tiếp nhận điện hạ chủ trương, nên nhất định phải có một phe nhượng bộ... Điện hạ đồng ý nhượng bộ sao?"
"Đại tướng quân không thể nhượng bộ sao?" Triệu Hoằng Nhuận khó chịu nói.
Tư Mã An nghe vậy mỉm cười, thờ ơ nói: "ta không phải đã nhượng bộ sao?... Nãng Sơn quân hổ phù, đã trong tay điện hạ"
"Vậy thật đúng là... Nhượng bộ hoàn toàn."
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Tư Mã An im lặng, sắc mặt thay đổi, nhún vai nói: "nhưng mà không sao, bản vương vẫn có thể để đại tướng quân tự nguyện ở lại."
"Ô?" Tư Mã An ánh mắt sáng lên, giọng điệu khó đoán nói: "ta rửa tai lắng nghe."
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "có lẽ, đại tướng quân thấy bản vương thân cận Thanh Dương bộ lạc, lại chỉ trích Nãng Sơn quân tàn sát người vô tội, liền cảm thấy bản vương chủ trương khác đại tướng quân. Kỳ thực, bản vương và Đại tướng quân vẫn nhất trí ở một điều."
"Xin lắng nghe." Tư Mã An hiện vẻ hứng thú.
"Là Yết tộc, nhất là Yết Giác bộ lạc." thu lại nụ cười, Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nói: "cuộc săn thú lần trước, Yết tộc không tiếp nhận thiện ý của Đại Ngụy, Yết tộc duy nhất đến là Yết Giác bộ lạc... Nhưng Yết Giác tộc trưởng lại liên tục khiêu khích quan viên bên ta, giọng điệu phách lối, lại thêm Đại Ngụy gân nhất mười mấy năm đã quá khách khí với Tam Xuyên, khiến Yết tộc không đặt Đại Ngụy vào trong mắt, như vậy, không ngại mượn trận chiến này, giáo huấn Yết tộc, cảnh cáo người Tam Xuyên!... Không biết Tư Mã đại tướng quân, nhưng có hứng thú giúp bản vương, diệt trừ kẻ địch của Đại Ngụy?"
Tư Mã An nghe vậy kinh ngạc, nhưng hẳn không vội tỏ thái độ, mà lại hỏi: "giáo huấn kiểu gì?"
Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nói: "giáo huấn sâu sắc! So với việc người Ngụy nhớ chiến dịch Thượng Đảng còn... Sâu sắc hơn!" Nhìn Triệu Hoằng Nhuận đẳng đằng sát khi, Tư Mã An có hơi nghỉ ngờ, hắn không ngờ người nói ra lời này lại là Túc vương hôm qua còn chỉ trích hắn tàn sát dân vô tội.
Dùng Yết tộc để dạy người Tam Xuyên một bài học sâu sắc... Sao?
Tư Mã An biểu cảm vi diệu, mồi nhử mà Túc vương ném ra khiến người luôn muốn "giết sạch người ngoại tộc" như hẳn có hơi dao động.
"Tư Mã An, bản vương muốn Yết Giác bộ lạc, không còn tồn tại!"
".. Rõ! Ta chấp nhận điện hạ điều động!"