Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 381 - Chương 400: Bức Hàng

Chương 400: Bức Hàng Chương 400: Bức HàngChương 400: Bức Hàng

Mưa không ngừng rơi, càng lúc càng lớn.

Nhưng biển lửa ở phía nam Lạc thành, không hề bị ảnh hưởng.

Cảnh này này, không chỉ khiến người Nguyên Đê đang quỳ bái thiên thần ngây người, mà cũng khiến quân Ngụy choáng váng.

“Không thể tin nổi..."

Tư Mã An kinh ngạc thì thào: “mưa không dập tắt lửa...”

Vốn là không thể dập tắt? ¡

Triệu Hoằng Nhuận liếc sang Tư Mã An, thầm nghĩ.

Nước không thể dập tắt lửa do dầu gây ra, đối với Triệu Hoằng Nhuận mà nói, là chuyện bình thường. Nguyên nhân là do nước nặng dầu nhẹ, nên dầu vẫn nổi lên trên và có thể cháy.

Đương nhiên, đôi khi nước vẫn có thể dập lửa cháy do dầu, nhưng đó là do đám cháy nhỏ, dầu bị nước pha loãng.

Chứ biển lửa như phía nam Lạc thành, được đốt bằng dâu thô tự nhiên, nồng độ của nó đủ để tiếp tục cháy trong cơn mưa.

Ï Điều này thật... Tuyệt với! ¡ Nhìn biển lửa, Tư Mã An vui mừng. ƒ Loại này dầu hỏa, so dầu hỏa †rong nước mạnh hơn nhiều...¡

Cảm khái, Tư Mã An không khỏi hỏi: “điện hạ, đây cũng là Dã Tạo ty nghiên cứu ra sao?... Loại dâu hỏa mạnh này.”

Dầu hỏa mạnh? ¡ Triệu Hoằng Nhuận nhìn Tư Mã An, không hiểu vì sao đại tướng quân lại đặc biệt quan tâm đến “dầu thô”, thậm chí còn đặt tên.

“Đó là dầu thô, lấy từ đất Kiềm” Triệu Hoằng Nhuận giải thích đơn giản về nguồn gốc cho Tư Mã An.

Đáng tiếc, Tư Mã An không thể hiểu được dầu thô chảy từ trong núi, sờ cằm, thì thào: “dầu thô... m, vẫn gọi là dầu hỏa mạnh thì tốt hơn.”

“," Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, cũng lười tranh luận với Hòa Tư Mã An, nhìn biển lửa, trầm giọng nói: “Thương Thủy quân, ngừng bắn.”

Nghe câu này, binh sĩ Thương Thủy quân ngừng động tác.

Tư Mã An tâm trạng vui vẻ, không phản đối Triệu Hoằng Nhuận, mà hỏi Triệu Hoằng Nhuận: “điện hạ dự định chiêu hàng?” “Ừm” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu.

Hắn vốn không định tiêu diệt tất cả, bằng không, đâu chỉ dùng 30 xe bắn đá và không chế phạm vi tấn công chỉ ở phía nam.

Thấy vậy, Tư Mã An hét lớn với Bạch Phương Minh: “Bạch Phương, đi Lạc thành chiêu hàng, nói cho Âm Nhung, nếu bọn hắn còn ngoan cố, vậy đừng trách quân Ngụy dùng thiên hỏa thiêu chết bọn hắn!”

“Rõ!” Bạch Phương Minh nhận lệnh.

Giờ khắc này, toàn bộ Lạc thành đã loạn, vô số người suy sụp.

Vì bọn hắn phát hiện lửa của người Ngụy không bị dập tắt bởi thiên thần, đức tin bị lung lay, khiến chiến sĩ Nguyên Đê mặt tái nhợt, chân tay luống cuống.

“Sao có thể như vậy? Rõ ràng có thiên thần che chở, nhưng vì sao.. Chẳng lẽ người Ngụy có thể chiến thắng thiên thần sao?”

“Cái tên này, lại dám thất lễ với thiên thần! Ngươi còn xứng là con dân thiên thân sao?”

“Không, đây có lẽ là ý muốn của thiên thân, thiên thân đang khuyên bảo chúng ta, sức mạnh của người không đủ để đánh bại người Ngụy...

“Ngay cả thiên thần ban mưa đều không thể dập tắt lửa của người Ngụy... Không chiến thắng được, không chiến thắng được..."

“Các ngươil!”

Đối với người Tam Xuyên, đả kích tinh thần có hiệu quả hơn nỗi đau thể xác nhiều.

Tỉ như lúc ở núi Quạ, người Yết bị đánh bại, nhưng bọn hắn vẫn kiên định cho rằng, thiên thần bọn hẳn tín ngưỡng, nhất định sẽ trừng phạt người Ngụy.

Nhưng lúc này, sau khi người Nguyên Đê tận mắt nhìn thấy “thiên thủy” không dập tắt được biển lửa, niềm tin của bọn hắn lập tức sụp đổ, ngơ ngác nhìn ngọn lửa đang cháy, mất hết tinh thần chiến đấu.

Thậm chí, ngay cả khi Bạch Phương Minh dẫn người hò hét, bọn hắn cũng thờ Ơ.

“Người Nguyên Đê nghe đây, quân †a chủ soái, Túc vương điện hạ, khoan dung nhân hậu, nên chỉ đốt tường nam. Nếu các ngươi không nhận ân huệ, vẫn ngoan cố, thì quân ta.... Sẽ tiếp tục tấn công!”

“Tướng quân” Một ky binh tò mò hỏi: “tướng quân, Âm Nhung nghe hiểu tiếng Ngụy sao?”

Bạch Phương Minh gãi đầu, kinh ngạc nói: “Nguyên tộc và Đê tộc có tiếp xúc với binh tướng Thành Cao quân, sao không hiểu? Hẳn là có người biết tiếng Ngụy.”

Nói xong, hắn do dự một lúc, lại hét vài lân mới rút lui.

Đúng như Bạch Phương Minh nói, Nguyên tộc, Đê tộc có nhiều người hiểu tiếng Ngụy, nhưng giờ tinh thần bọn hắn đang hỗn loạn nên mới không phản ứng.

Sau khi phản ứng lại, một đám chiến sĩ nhanh chóng chạy vào trong thành, báo cáo với các tộc trưởng

Bạch Phương nói đến “tiếp tục tấn công” đã dọa tỉnh bọn hắn.

Trong lúc đó, các tộc trưởng đang rối tung lên.

Nguyên nhân là do xe bắn đá và liên nỏ. Liên nỏ còn dễ nói, dù sao tầm bắn có hạn, không ảnh hưởng đến tường thành, nên các tộc trưởng cảm thấy, chỉ cần chờ Yết tộc đến chỉ viện, thì bọn hắn sẽ chiến thắng.

Nhưng sự xuất hiện của dầu hỏa và xe bắn đá, đã phá tan tâm tư của bọn hắn.

“Hiện tại làm sao bây giờ? Quân Ngụy có một loại vũ khí đáng sợ, có thể đốt cháy tường thành...”

“Nếu dùng mũi tên phản kích...”

“Vượt xa khỏi tầm bắn...”

Tâm băn, đây chính là vấn đề nhức đầu, quân Ngụy có xe bắn đá với tầm bắn 2 dặm, thùng dầu có thể đốt cháy hết thảy, mà trường cung của bọn hắn không có tầm bắn này, hoàn toàn vô dụng trước quân Ngụy.

Tệ hơn là đạn thùng có sát thương mạnh mẽ, phạm vi rộng, khiến bọn hắn bất lực chống trả.

“Chi bằng, chúng ta đầu hàng?” Tro Dương bộ lạc tộc trưởng thận trọng hỏi.

Tro Dương bộ lạc Mục Kha, cũng từng ủng hộ nước Ngụy, chỉ là Tư Mã An đồ sát lung tung, để hắn cảm thấy “bản thân trước kia đã sai”.

Nhưng chuyện tới lúc này, hắn mới tỉnh ngộ, so “quyết định sai lầm” đầu tiên, thì quyết định trở thành kẻ địch với Ngụy còn sai lâm hơn trước.

Ï' Đầu hàng?

Tiếng cãi vã ngừng lại, các tộc trưởng bình tĩnh nhìn nhau, không nói một lời.

Có thể thấy, đám tộc trưởng này đã lung lay trước sức mạnh của quân Ngụy.

Thấy vậy, Lạp BỈ Đồ vội vàng khuyên nhủ: “các vị, các vị! Chẳng lẽ các vị quên chó Ngụy đã lạm sát đồng bào vô tội sao? Các vị yên tâm, đại quân Yết Giác bộ lạc sắp đến Lạc thành, một khi Tháp Đồ tộc trưởng dẫn đại quân đến, lũ chó Ngụy chắc chắn phải chết”

“..” đám tộc trưởng liếc nhau, trâm mặc, có lẽ là tự tôn của bọn hắn, vẫn kiên trì không đầu hàng.

Điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận đợi nửa tiếng, cũng không thấy sứ giả nào đến.

Vuốt mũi, Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi thở ra.

“Tất cả xe bắn đá, điều chỉnh góc độ, hiệu chỉnh... 2 xích!”

“Rõ”
Bình Luận (0)
Comment