Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 383 - Chương 404: Đãi Ngộ Khác Biệt

Chương 404: Đãi Ngộ Khác Biệt Chương 404: Đãi Ngộ Khác BiệtChương 404: Đãi Ngộ Khác Biệt

Vì các tộc trưởng Lạc thành đầu hàng, quân Ngụy nhanh chóng chiếm đóng Lạc thành.

Nhưng với ngọn lửa đang cháy ở phía nam, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể chờ nó tự nhiên tắt.

Đây là nhược điểm của dầu thô: không dễ dập tắt.

Cũng may quân Ngụy bắn đạn thùng không nhiều, vì vậy, sau khi quân Ngụy chiếm giữ Lạc thành không bao lâu, ngọn lửa nam thành gần như đã tắt.

Sau khi vào thành, vì Thương Thủy Quân cần một khoảng đất trống lớn để đậu xe, nên tất cả người ở thành bắc, trừ Luân thị bộ lạc, còn người ở chỗ nào thì về chỗ đấy, để lại đất trống cho Thương Thủy quân. Còn phần thủ thành, thì do bộ binh Nãng Sơn quân tiếp quản, tất cả vũ khí, đều bị quân Ngụy lấy đi, đồng thời lệnh các chiến sĩ về bộ lạc, không được tự tiện đi lại.

Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận được các tộc trưởng mời đến căn lều dùng đề bàn bạc.

Trong lúc đó có một chuyện khiến Triệu Hoằng Nhuận phải kinh ngạc, binh sĩ Nãng Sơn quân phòng thủ ở bắc thành thấy có một nhóm người cách khoảng 2 dặm, số lượng 2 đến 3 vạn người.

Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận nghỉ ngờ, Qua Hách nói ra chân tướng.

"Túc Vương không cần nghỉ ngại, đó là Bạch Dương bộ lạc, Mạnh thị bộ lạc, Thường bộ lạc, Hách bộ lạc..."

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy kinh ngạc hỏi: "vì sao người dân 4 bộ lạc lại ở bên ngoài?"

Hắn thấy rất khó hiểu, nếu cùng là đồng bào thì sao có thể để nơi hoang dã?

Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói tiếng Nguyên lưu loát, Qua Hách càng thêm kinh ngạc, ngẩn người một lúc mới giải thích: "4 bộ lạc, mấy ngày trước từ chối đối địch với quý quốc, nên chúng ta dời người trong tộc ra ngoài thành, còn 4 người chúng ta là vì Lạp Bỉ Đồ lo bọn ta thông đồng quý quân, nên giam lỏng..." Nói đến đây, hắn chỉ vào Mạnh thị tộc trưởng Mạnh Lương, nói tiếp: "nhờ có Mạnh thị tộc trưởng giữ lại mười mấy chiến sĩ, thừa dịp trong thành hỗn loạn cứu chúng ta ra, lúc này mới kịp thời ngăn cản Lạp Bỉ Đồ."

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận thay đổi ấn tượng về Qua Hách, lúc trước, hắn còn tưởng rằng kẻ này đẩy trách nhiệm, không ngờ, vị tộc trưởng này ban đầu đứng về phía nước Nguy, ít nhất là giữ trung lập.

Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi: "Qua Hách tộc trưởng, vì sao lại từ chối giúp đỡ Yết tộc?"

Qua Hách nghe vậy nghiêm túc nói: "vì ta muốn trả lại ân huệ của quý quốc... Túc Vương không biết, lúc đi săn, quý quốc trợ giúp tộc ta chống mã tặc."

Ï Là... thế sao? j

Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra.

Lúc này, Cao Quát lấy ra "sổ của Bát điện hạ', thì thâm với Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ, Bạch Dương bộ, là một trong số bộ lạc chúng ta giúp trong cuộc đi săn."

Triệu Hoằng Nhuận lập tức tươi cười, mời Qua Hách ngồi, hơn nữa, sai tông vệ mang tới ít rượu của nước Ngụy, mời Qua Hách nếm thử. Trước sự nhiệt tình đột ngột từ Túc vương, Qua Hách ngạc nhiên, nhưng vẫn đón nhận thiện ý.

"3 vị tộc trưởng còn lại thì sao?"

Triệu Hoằng Nhuận nhìn về Mạnh thị bộ lạc, Thường bộ lạc và Hách bộ lạc, tộc trưởng.

Trong đó, Mạnh thị tộc trưởng Mạnh Lương trả lời giống Qua Hách, cũng mong trả lại ân huệ.

Vê phần Thường Hách hai tộc trưởng, bọn hắn chỉ là 2 bộ lạc nhỏ, bọn hắn lo lắng bộ lạc bị trả thù nên không dám đối địch với Ngụy.

Nhưng bất kể thế nào, 4 tộc trưởng để Triệu Hoằng Nhuận có ấn tượng tốt, nhất là Qua Hách.

"Bốn vị tộc trưởng yên tâm, nếu 4 vị không muốn đối địch với quân Ngụy, thì bản vương sẽ không trách tội, hơn nữa, bản vương có thể bảo đảm, 4 vị và người trong tộc, vẫn có sống ở mảnh đất này, hơn nữa vẫn tuân thủ "hẹn ước Ô Tu'... Cầu mong tình hữu nghị của 2 bên trường tồn mãi mãi!"

Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc cam kết.

Nghe vậy, Qua Hách và 3 vị tộc trưởng giật mình, bọn hắn không ngờ Triệu Hoằng Nhuận lại hứa sẽ tiếp tục tuân thủ "hẹn ước Ô Tu".

"Nếu không phiền, 4 vị tộc trưởng lại bên kia ngồi, đợi chút nữa, bản vương sẽ bàn bạc với 4 vị vấn đề mậu dịch..."

"Mậu dịch?" Qua Hách không hiểu hỏi.

"Chính là hai bên giao dịch." Triệu Hoằng Nhuận đơn giản giải thích: "bản vương hy vọng dùng một vài thứ, tỉ như trân châu, đồ sơn mài, đồ đồng, còn có bông, vàng, để trao đổi da dê, lông dê,..."

Qua Hách nghe xong, con mắt sáng lên, hỏi: "vậy có thể đổi hạt thóc, lúa mì, muối sao?"

"Lúa mì?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, nhíu mày nói: "hạt thóc cùng muối không có vấn đề, chỉ là lúa mì... Đại Ngụy không hề gieo trồng."

Thật vậy, nước Ngụy trồng lúa gạo và kê là chính, còn lúa mì là nông sản của Hàn quốc.

"Vũ khí thì sao?" Mạnh Lương không biết có mục đích gì, mở miệng hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận nhìn Mạnh Lương, vừa cười vừa nói: "nếu các bộ lạc trở thành minh hữu với Đại Ngụy, Đại Ngụy cũng không ngại bán."

Ï Thế mà nguyện ý hướng tới chúng ta bán ra binh khí? Mạnh Lương nghe vậy kinh ngạc, lần nữa thăm dò: "bao gồm cả loại nỏ và loại hỏa khí đáng sợ kia sao?"

Hỏa khí... J

Triệu Hoằng Nhuận gật đầu nói: "liên nỏ và xe bắn đá đúng không? Có thể, đương nhiên, tiền đề là các bộ lạc nhận được tin tưởng của Đại Ngụy."

Nghe vậy, Qua Hách và Mạnh Lương liếc nhau, tất cả hài lòng gật đầu.

Bọn hẳn nghĩ, nếu nước Ngụy đồng ý bán binh khí bọn hắn, thì đối phương nói mong muốn tuân thủ Ô Tu ước hẹn, đúng là có thể tin.

4 tộc trưởng, hoan hỉ ngồi xuống, hưng phấn nói về những thứ cần trao đổi.

Còn những tộc trưởng khác thì lúng túng nhiều.

Bọn hắn cảm nhận rõ, thái độ của Túc vương với 4 tộc trưởng không đối địch với Ngụy khác xa đám người bọn hắn.

Lúc nhìn qua bọn hắn, nụ cười của Túc vương biến mất.

"Kế tiếp, bản vương cùng các vị nói chuyện..."

Triệu Hoằng Nhuận vô cảm nói: "các vị nghe theo Lạp Bỉ Đồ mê hoặc, đối địch với Ngụy, bản vương có thể tha chết, nhưng phản bội, cũng để bản vương không còn tin các ngươi... Kể từ hôm nay, các vị tộc trưởng và bộ lạc của mình, dời khỏi Tam Xuyên."

"Cái gì?!"

Hơn 10 tên tộc trưởng sắc mặt thay đổi, bọn hắn không nghĩ đến, quân Ngụy trừng phạt nghiêm trọng như vậy.

"Lui ra phía saul" Thấy đám tộc trưởng vẻ mặt phẫn nộ, tông vệ đứng chắn trước người Triệu Hoằng Nhuận, đồng thời rút vũ khí, cảnh cáo các tộc trưởng lui lại.

Những lời cảnh cáo của tông vệ, để đám tộc trưởng tỉnh táo, nhưng mà bọn hắn vẫn không thể chấp nhận.

Đối với việc này, Triệu Hoằng Nhuận giải thích: "người thân thiện với Đại Ngụy, là thượng khách; là địch với Đại Ngụy thì chính là kẻ thù... Các ngươi phản bội Đại Ngụy, bản vương không giết các ngươi, đã là khai ân... Các ngươi sống ở mảnh đất này, từng là quốc thổ Đại Ngụy, nói câu khó nghe, là các ngươi thừa dịp Đại Ngụy khai chiến với Hàn quốc mà ăn cắp, nhưng Đại Ngụy từ đầu đến cuối không hề thu hồi, đồng thời ký "Ô Tu ước hẹn" với Ô Tu vương, hai bên hòa thuận... Chẳng lẽ Đại Ngụy không đủ sức cướp lại mảnh đất này? Không! Bản vương nói cho các ngươi biết, nếu Đại Ngụy muốn đoạt lại mảnh đất này, lúc nào cũng được. Nhưng Đại Ngụy không làm như vậy, vì "Ô Tu ước hẹn", để Đại Ngụy coi các người là minh hữu, nên mới để các ngươi sống trên mảnh đất này... Nhưng bản vương muốn chỉ rõ, Tam Xuyên chỉ có bộ lạc tuân thủ "Ô Tu ước hẹn, coi Đại Ngụy là bạn, mới có tư cách vĩnh viễn sống ở nơi đây!. . Người Ngụy, sẽ không để kẻ địch sống trên đất của mình!"

Nghe lời lẽ chính đáng, đám tộc trưởng á khẩu.

Mà đám Qua Hách cũng liếc nhau, ngầm thở dài.

Thân thiện với Ngụy quốc, thượng khách;

Đối địch Ngụy quốc, kẻ thù.

Túc Vương đã dùng hành động thực tế của hắn, giải thích lời hứa này. Chương 405: Luân Thị Dựa Vào Ï Vậy mà... Lại muốn chúng ta dời khỏi Tam Xuyên... ¡

Đám tộc trưởng khi nghe lệch trục xuất của Triệu Hoằng Nhuận, vừa tức giận, lại ảo não.

Bọn hắn lúc này mới nhận ra, bọn hắn quyết định sai lầm.

Đương nhiên, quyết định sai lầm không phải viêc đâu hàng mà là việc nghe theo Lạp Bỉ Đồ, coi quân Ngụy là kẻ địch

Lần này hay rồi, hiện tại Túc Vương nghiêm khắc ra lệnh bọn hắn dời khỏi Tam Xuyên, bọn hắn mất đi nơi sống, thì có thể đi đâu?

Đất bắc là lãnh thổ người Hồ, đây là bộ tộc không thua gì Yết Giác bộ, mấy bộ lạc bọn hắn đến đất bắc, rất có thể sẽ bị người Hồ có tín ngưỡng khác biệt chiếm đoạt.

Hai bên có tín ngưỡng khác nhau, Nguyên, Yết, Đê thờ phụng "cao nguyên thiên thân'(đầu dê thân người), ; mà người Hồ, thờ phụng "cao lang”, một thân thú to như trâu sống ở thảo nguyên.

Vì tín ngưỡng, đại đa số người Nguyên, Yết, Đê bất hòa với người Hồ.

Trong đó, Yết tộc và người Hồ có quan hệ kém nhất, hai bên thường xuyên xung đột: hôm nay người Hồ cướp dê người Yết, ngày mai người Yết tộc liên hợp tiến đánh doanh trại người Hồ, bắt người Hồ làm nô lệ.

Như 20 vạn nô lệ của Yết Giác bộ ở đâu ra? Còn không phải là cướp bóc từ người Hồ.

Vấn đề là, đại đa số tộc Nguyên Đê, không giống Yết tộc toàn tộc làm binh, giỏi thiện chiến, sao có thể chiến thắng người Hồ?

Còn đi về phía nam thì là biên giới nước Nguy, Sở, Ba, là vùng đất tội ác, có vô số sơn tặc, kẻ cướp, tội phạm, không phải nơi có thể an cư.

"Các vị, mời."

Triệu Hoằng Nhuận tỏ ý tiễn khách.

Hơn 10 tộc trưởng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mất hồn rời khỏi lều.

Sau khi bọn hắn rời đi, Triệu Hoằng Nhuận lần nữa nhìn về đám người Qua Hách, nở nụ cười.

"4 vị, bây giờ bản vương bàn bạc vấn đề mậu dịch với các ngươi."

Triệu Hoằng Nhuận đến trước mặt Qua Hách, không để ý ngồi xuống đất, vừa cười vừa nói: "bản vương nghĩ thế này, bản vương hy vọng biến Lạc thành thành "chợ" để hai bên trao đổi. Trong 3 năm đầu, do thương đội Đại Ngụy đến giao dịch với các bộ lạc, mặt hàng sẽ gồm da lông, ngựa, ... Đương nhiên, mấy năm này, vũ khí sẽ bị cấm, sau vài năm, các vị được Đại Ngụy tin tưởng, thì bán vũ khí cho các bộ lạc không thành vấn đề... Mặt khác, từ năm thứ 4, các bộ lạc cũng có thể tổ chức thương đội, đến Đại Ngụy buôn bán..."

4 vị tộc trưởng nhìn nhau, Triệu Hoằng Nhuận lải nhải rất nhiều, nhấn mạnh "công bằng";tự nguyện"7an toàn" là nguyên tắc giao dịch giữa 2 bên, khiến đám Qua Hách rất vui.

Không quá lời khi nói, hiện tại, Qua Hách và 3 vị tộc trưởng cảm thấy hoảng sợ, vì thái độ của Túc vương đối với bọn hẳn khác xa đám tộc trưởng trước đó.

4 người cảm thấy được quan tâm mà lo sợ, vì Túc Vương, hắn đưa ra quy định về quan hệ giữa hai bên, thậ sự quá hào phòng.

Đương nhiên, nước Ngụy cũng có được lợi nhuận to lớn, mấu chốt ở chõ, dĩ vãng các quốc gia và bộ lạc từng giao dịch với Tam Xuyên, làm gì có ai đưa ra nguyên tắc?

Nên đám Qua Hách thấy tiếc thay cho đám tộc trưởng bị đuổi.

Về phần nước Ngụy có đoạt lại Tam Xuyên không, 4 vị tộc trưởng đã không còn hoài nghi, vì Triệu Hoằng Nhuận đã nói rõ mậu dịch, chỉ khi hai bên hòa bình thì lợi nhuận đạt được sẽ tốt hơn nhiều so với việc hai bên gây chiến.

Ngay cả Mạnh thị tộc trưởng Mạnh Lương có thành kiến với Tư Mã An, bây giờ cũng không để ý chuyện đồng tộc bị diệt, tập trung nghe Triệu Hoằng Nhuận trần thuật.

Sau khi giải thích xong, 4 vị tộc trưởng đều rất hài lòng, hiện tại việc bọn hắn quan tâm, là đám tộc trưởng bị Triệu Hoằng Nhuận trục xuất khỏi Tam Xuyên.

Vì cầu xin thay bọn hắn, Qua Hách thử thăm dò Triệu Hoằng Nhuận: "Túc Vương tôn kính, ngài có thể thả cho các tộc trưởng một con đường sống? Thực ra, bọn hắn là bị Lạp Bỉ Đồ mê hoặc... Nếu các tộc trưởng sớm biết Túc Vương khoan dung độ lượng và thiện ý nước Ngụy, tuyệt đối sẽ không dám đối địch."

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc, lập tức lắc đầu, khó khăn nói: "Qua Hách tộc trưởng, bất luận các tộc trưởng kia có mục đích gì khi đối địch quân Ngụy, nhưng bọn hắn đã làm, không phải sao?... Có mấy lời các vị không thích nghe, nhưng bản vương vẫn phải nói, lần này bản vương dẫn quân đến Tam Xuyên, thứ nhất, là vì "mượn đường", thứ hai, là vì củng cố phòng ngự ở phía tây Đại Ngụy... Không dối gạt các vị, Đại Ngụy cùng Hàn quốc đang giằng co, có khả năng sẽ bộc phát chiến tranh, nên bản vương hy vọng trước khi chiến tranh xảy ra, chỉnh đốn Tam Xuyên, đuổi những bộ lạc có ý định chống đối Đại Ngụy về phương bắc... Đại Ngụy cần cần minh hữu, không cần hàng xóm gây rối."

Qua Hách và 3 vị tộc trưởng nhìn nhau, gật đầu.

Lời Triệu Hoằng Nhuận rất không khách sáo, bộc lộ ý định đuổi một số bộ tộc Nguyên Yết đối địch với Ngụy ra khỏi Tam Xuyên, nhưng 4 người không hề phản cảm, dù sao Triệu Hoằng Nhuận rất thẳng thắn, đổi lại bọn hắn, chẳng lẽ bọn hắn sẽ nhân nhượng cho một hàng xóm không thân thiện?

"Nhưng như vậy, có đẩy những bộ lạc kia về phía Yết Giác bộ hay không?" Mạnh Lương đề xuất.

Triệu Hoằng Nhuận khẽ cười, bình tĩnh nói: "nếu những tộc trưởng kia làm ra lựa chọn như thế, vậy bản vương cũng chỉ đành tiếc nuối... Yết Giác bộ lạc, là bộ lạc bản vương buộc phải tiêu diệt, bản vương có thể bỏ qua cho những tộc trưởng kia một lần, nhưng, chỉ một lần."

"," đám Qua Hách nghe vậy bất ngờ, Triệu Hoằng Nhuận bộc lộ niềm tin mạnh mẽ sẽ tiêu diệt Yết Giác bộ.

Nhớ lại vũ khí của quân Nguy, 4 vị tộc trưởng không hề nghi ngờ sự tự tin của Túc vương.

Ngay khi bọn hắn không biết nên tiếp lời ra sao, ngoài lều bỗng nhiên truyền đến tiếng Hà Miêu xin chỉ thị.

"Điện hạ, có một người xin gặp, dường như là một tộc trưởng trong những người vừa rời khỏi."

Qua Hách và Mạnh Lương có lẽ là nghe hiểu tiếng Ngụy, nghe được thế liếc sang Triệu Hoằng Nhuận, 2 vị tộc trưởng khác có vẻ hơi bối rối.

Nhìn Qua Hách và Mạnh Lương, Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ một lúc, nói: "mời hắn vào."

Không lâu sau, có một tộc trưởng bước vào lều, Triệu Hoằng Nhuận, Qua Hách, Mạnh Lương nhìn kỹ, thì phát hiện người đến là Luân thị tộc trưởng.

"Ba Long... Mạnh Lương kinh ngạc khi thấy người tới, sau đó đoán ra gì đó.

Đúng như hắn đoán, Ba Long sau khi vào lều, liền quỳ xuống trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, cầu xin: "Ba Long, mặt dày xin Túc Vương tha cho Luân thị... Luân Thị bộ đã không còn gì cả, nếu mất đi mảnh đất sinh tôn, bộ lạc sẽ chết đói, hoặc trở thành nô lệ... Nếu là Túc Vương không muốn đặc xá tộc ta, Ba Long cùng người trong tộc xin chết, dù sao cũng đều là đường chết."

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nhíu mày, không vui nói: "Ba Long tộc trưởng, ngươi đang uy hiếp bản vương sao?"

Nghe vậy, Ba Long còn chưa mở miệng, Mạnh Lương đã thay mặt giải vây: "Túc Vương xin đừng tức giận, Ba Long tộc trưởng cũng không còn lựa chọn nào khác, Túc Vương có lẽ không biết, tất cả của cải của Luân Thị bộ đều đã bị thiêu rụi...."

Nói xong, Mạnh Lương liền kể lại việc đạn thùng đã bắn trúng doanh trại của Luân thị bộ cho Triệu Hoằng Nhuận.

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận đỡ hơn.
Bình Luận (0)
Comment