Chương 413: Chiến Tranh Sắp Tới
Chương 413: Chiến Tranh Sắp TớiChương 413: Chiến Tranh Sắp Tới
Trong thành có gian tế? Hay là trong các bộ lạc xuất hiện 1 hay vài kẻ phản bội?
Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ.
Liên minh vừa thành lập đã xảy ra chuyện này, đây là điều Triệu Hoằng Nhuận không muốn thấy, Vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự tin tưởng giữa mọi người.
"Người tới, mời tộc trưởng Qua Hách, Mạnh Lương và Ba Long, đến lều."
Trầm tư một lúc, Triệu Hoằng Nhuận lệnh tông vệ gọi 3 tộc trưởng đến.
Ước chừng một khắc thần, Qua Hách, Mạnh Lương và Ba Long đến lều của Triệu Hoằng Nhuận.
"Túc Vương." Ba vị tộc trưởng hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận. "Ba vị mời ngồi." Triệu Hoằng Nhuận đưa tay ra hiệu.
Trong lúc đó, ánh mắt hắn quét qua 3 người.
Đầu tiên là Qua Hách, người này là Bạch Dương bộ tộc trưởng, khoảng 50 tuổi, lúc đi săn được trợ giúp mà ủng hộ nước Ngụy, hơn nữa trong chuyện phản bội lại Ngụy, hắn từ chối Lạp Bỉ Đồ, đồng thời nhiều lần thuyết phục các tộc trưởng ở đất Củng, Lạc không đối địch với Ngụy, thậm chí bị Lạp Bỉ Đồ giam lỏng, bây giờ là tộc trưởng được Triệu Hoằng Nhuận †in tưởng nhất.
Thứ hai, Mạnh Lương, hắn là Mạnh Thị bộ tộc trưởng, mặc dù ở cuộc đi săn bỏ phiếu trắng, nhưng trong chuyện phản bội, lại cùng phe Qua Hách, nhưng người này có chỉ trích Nãng Sơn quân, nên Triệu Hoằng Nhuận cũng dám chắc hắn thật lòng. Tiếp đến Ba Long, người này là Luân Thị bộ tộc trưởng, lúc đi săn bỏ phiếu trắng, hơn nữa, lúc phản bội nước Ngụy, nghe theo Lạp Bỉ Đồ chống lại quân Ngụy.
Theo lý mà nói, Triệu Hoằng Nhuận không nên tin người này, nhưng vị tộc trưởng vì người trong tộc, khúm núm thần phục với nước Ngụy.
Một tộc trưởng như vậy, thâm tâm Triệu Hoằng Nhuận không mong hẳn là kẻ phản bội.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận im lặng hồi lâu, Qua Hách nhìn hai vị tộc trưởng, hạ giọng hỏi: "Túc Vương lần này triệu kiến 3 người bọn ta, là vì chiến sĩ Luân thị đi thăm dò bị Yết Giác tấn công?”
Vừa dứt lời, Ba Long oán hận mắng: "chuyện này có gì mà bàn? Trong liên minh có kẻ phản bội! Nếu không, Yết Giác sao biết được!"
"Ba Long." Mạnh Lương cắt ngang lời Ba Long, nhíu mày nói: "lời này nói đây thì được, tùy ý hoài nghi những bộ lạc khác, sẽ phá hủy sự tin tưởng trong liên minh."
F... J
Triệu Hoằng Nhuận nhìn phản ứng 3 người, trâm giọng nói: "chuyện này, bản vương cũng không nói cho Tư Mã đại tướng quân, nhưng các binh sĩ phòng thủ nói, mấy ngày nay, cũng không có người Nguyên Đê rời thành... Nên bản vương cảm thấy, nếu trong thành xuất hiện kẻ phản bội, vậy bọn hắn muốn truyền tin, cũng chỉ có hai biện pháp... Một là lấy danh nghĩa chăn dê rời khỏi, còn một cách chính là..."
"Người tìm hiểu tin tức Yết Giác bộ." Qua Hách tiếp lời Triệu Hoằng Nhuận, nhìn Mạnh Lương và Ba Long.
Phụ trách điều tra tình báo Yết Giác bộ là người Mạnh thị và Luân thị.
"Túc Vương hoài nghỉ ta?" Ba Long thay đổi sắc mặt, vừa kinh vừa giận.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận giơ tay ngăn Ba Long, nghiêm túc nói: "bản vương sẽ không hoài nghỉ một vị tộc trưởng, không tiếc chịu nhục cầu xin kẻ địch tha cho người trong tộc, Ba Long tộc trưởng chớ kích động."
Ba Long nghe vậy sững sờ, lập tức lộ vẻ cảm kích, sau đó nhìn Mạnh Lương.
Thấy vậy, Mạnh Lương sắc mặt cũng thay đổi, cười khổ nói: "Ba Long, ngươi đừng xúc động... Túc Vương, ngài không phải là hoài nghi ta chứ?”
Nhìn cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng ngăn cản: "Ba Long tộc trưởng đừng vội, bản vương cũng không thấy Mạnh Lương tộc trưởng sẽ phản bội chúng ta."
Nghe vậy, Ba Long và Mạnh Lương đều sững sờ, người trước kinh ngạc hỏi: "không phải hai người chúng ta, vì sao Túc Vương..."
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận cân nhắc một lúc, hạ giọng nói: "bản vương tin tưởng hai vị tộc trưởng, nhưng... Hai vị tộc trưởng có thể chắc chắn, các ngươi phái ra chiến sĩ có trung thành tuyệt đối không, chứ không bị người... Xúi giục?"
".." Nghe câu này, Ba Long và Mạnh Lương liếc nhau, hiểu ý Túc vương.
Mặc dù bọn hắn là tộc trưởng, chọn đứng về nước Ngụy, nhưng không đồng nghĩa trong tộc không có người phản đối.
Hồi trước, Nãng Sơn quân đã tàn sát bộ lạc Nguyên Đê, nên có người có ác cảm cũng là điều bình thường. "Nghe Túc Vương nói..." Ba Long híp mắt, vuốt râu, thì thào: "khi ta quyết định thần phục với Túc Vương, trong bộ lạc có mấy người phản đối..."
Một bên khác, Mạnh Lương sắc mặt không khá hơn, chắc hẳn cũng có người hoài nghi.
"Thực là!" thở ra, Ba Long cay đắng nói: "trong thành có gian tế, nếu cuối cùng kiểm chứng là người Luân thị, Ba Long ta đúng là..."
Nói xong, hắn u ám đi ra ngoài.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận đoán được hắn muốn làm gì vội vàng ngăn cản: "Ba Long tộc trưởng, đừng vội. Vừa rồi là suy đoán của bản vương, không thể làm bằng chứng. Nếu tộc trưởng chất vấn, hại nhầm người, thì không tốt. Hơn nữa, cũng không thể chắc chắn tin tức bị lộ là do người trong thành, lỡ đâu Yết tộc phái người đi thám thính? Nếu như là bản vương, bản vương sẽ làm như vậy."
"Vậy Túc Vương có ý gì?" Qua Hách hỏi dò.
"Gác lại trong lòng." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nghiêm túc nói: "chỉ cần các tộc trưởng nhớ kỹ chuyện này, tiến hành cảnh giác là được, không thể để lòng người bàng hoàng, lẫn nhau hoài nghỉ... Đại địch trước mặt, nếu tự hủy tường thành, thì trận chiến này khó thắng."
Ngừng một lúc, hắn nói tiếp: "bản vương sở dĩ mời 3 vị tới, là vì trong các tộc trưởng, bản vương tin 3 vị nhất, nên hy vọng ba vị thay bản vương giám sát chuyện này, nếu trong thành có gian tế hoặc kẻ phản bội, cũng đừng đánh rắn động cỏ, chỉ cần báo cho bản vương... Về phần 20 vị tộc trưởng, bản vương cho rằng, chúng ta cùng uống máu ăn thề, đã lập giao ước thiêng liêng, đáng giá tín nhiệm!"
Đám Qua Hách liếc nhau, tiếp nhận nhiệm vụ này.
Nhưng lúc gần đi, Mạnh Lương nhịn không được hỏi: "Túc Vương thật sự cho rằng 3 người chúng ta đáng tin sao?"
"Đương nhiên!"
"Nhưng vạn nhất, trong đó xuất hiện kẻ phản bội, người này phản bội lòng tin của Túc Vương thì sao... Túc Vương không tin những người khác sao?"
Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "vậy bản vương tự nhận xui xẻo!... Còn các tộc trưởng khác, bản vương vẫn sẽ tin."
Mạnh Lương nghe vậy giật mình, sau khi cùng Ba Long tộc trưởng liếc nhau, hai người cam kết: "Túc Vương yên tâm, chuyện này, hai người chúng ta nhất định sẽ cho Túc Vương một câu trả lời!" "Không được đánh rắn động cỏi... Nếu có người phản bội, có lẽ bản vương còn cần dùng đến hắn."
"Đã rõi"
Ba vị tộc trưởng hành lễ, chắp tay cáo lui.
Đúng lúc này, Ngũ Kị và Địch Hoàng Ngọc bước vào lều, hai bên suýt nữa va chạm.
"Túc Vương điện hạ, ngươi đơn độc triệu kiến 3 vị tộc trưởng?"
Ngũ Kị quay đâu nhìn 3 tên tộc trưởng rời đi, trầm tư nói: "là vì Luân Thị chiến sĩ bị Yết tộc tấn công sao?"
"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, đổi chủ đề: "chuyện thủ thành, bố trí thế nào?"
Vì Tư Mã An và Chu Hợi dẫn quân rời đi, để Ngũ Kị thành người đốc chiến, Triệu Hoằng Nhuận không mong hẳn chịu quá nhiều áp lực.
"Đã sắp xếp gần xong." Ngũ Kị được Triệu Hoằng Nhuận ra hiệu, ngồi xuống, kính cẩn báo cáo: "theo lệnh Túc Vương điện hạ, Lạc thành người già, trẻ nhỏ, cùng đàn dê và người chăn dê, tất cả dưới sự điều hành của các tộc trưởng, từng bước rút lui về đất Củng."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nhíu mày, nói: "đất Củng cũng không phải chỗ an toàn, không thể ở lâu. Tất nhiên Yết Giác bộ đã biết bộ lạc ở hai nơi này liên minh với ta, vậy thì tập kích cũng không phải không được, tốt nhất là rút lui đến gần Thành Cao, Thành Cao quân sẽ phụ trách bảo vệ bọn hắn, chuyện này bản vương đã nói với Chu đại tướng quân, tin rằng đại tướng quân đã phái người đi truyền tin."
"Mạt tướng sẽ nói lại với các tộc trưởng."
Sau đó, Ngũ Kị báo cáo với Triệu Hoằng Nhuận các công việc cụ thể, tỉ như, tình hình canh gác và phân bố binh lực ở các cổng, bố trí lính tuần tra bảo vệ vũ khí, cùng với nơi dành cho các bộ lạc muốn tham gia phòng thủ.
Nghe Ngũ Kị nói, Triệu Hoằng Nhuận vẽ một bản đồ đơn giản về bố trí phòng thủ Lạc thành, thuận tiện sử dụng †rong cuộc họp bàn chiến lược.
Trong lúc quân Ngụy ráo riết chuẩn bị cho trận chiến, thì Yết Giác bộ đại quân đã từng bước tới gần.
Cuối cùng, ngày 15 tháng 8, đã tới Lạc thành.