Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 430 - Chương 459: Ngụy Xuyên Hội Họp

Chương 459: Ngụy Xuyên Hội Họp Chương 459: Ngụy Xuyên Hội HọpChương 459: Ngụy Xuyên Hội Họp

Khi Chu Hợi dẫn theo người đến gần Nam thành, một doanh trại tạm thời đã được dựng ở phía nam ngoại ô Nam thành.

Tuy là doanh trại tạm thời, nhưng quy mô không kém đại bộ lạc, trong doanh trại có rất nhiều lều, trải dài hơn 10 dặm.

Doanh trại kiểu mở, cũng không bố trí tường cột, nhưng bốn phía có linh tuần tra, lại làm Chu Hợi có ảo giác như đang trong quân doanh.

Luân thị, Mạnh thị, Tư thị, Bạch Dương, Thanh Dương, Tro Dương, Tro Giác, Ô Giác, Ô Vó và cả Yết Giác ky binh đi tuần tra qua lại.

Về sau Chu Hợi mới biết, doanh trại tạm thời này lại có 6,7 vạn ky binh, gọi chung là Tam Xuyên ky binh!

"Đáng kinh ngạc..."

Đứng trên sườn núi cách doanh trại một đoạn, Chu Hợi khiếp sợ nhìn Tam Xuyên ky binh.

Nước Ngụy mặc dù tận lực xây dựng ky binh, nhưng cả nước trên dưới, số lượng ky binh không vượt 3 vạn, dù sao huấn luyện được một đội ky binh hợp cách, hao tổn vượt xa một đội bộ binh.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại dựa vào một chiến dịch Tam Xuyên, vì nước Ngụy chiêu mộ được 6,7 vạn ky binh, tuy không thể thay đổi cục diện giữa Ngụy Hàn, nhưng nếu gặp phải Hàn quốc ky binh, nước Ngụy sẽ có sức đánh một trận.

"Ngụy, Sở, Nguyên, Yết, Đê... Trời, Túc Vương điện hạ bày một bàn cờ lớn." Một thuộc hạ bên cạnh Chu Hợi kinh ngạc.

Chu Hợi nghe vậy mỉm cười.

Khác Tư Mã An, Chu Hợi rất vui vẻ khi thấy nước Ngụy cùng người ngoại tộc hòa thuận.

Chu Hợi hiểu rõ, một quốc gia muốn ổn định, nhất định phải có quan hệ tốt đẹp với láng giềng, chỉ là nước Ngụy phía bắc giáp Hàn, phía nam giáp Sở, bọn hắn đều là nước muốn thành bá chủ trung nguyên, coi như là thời kì ngưng chiến, bọn hẳn vẫn xung đột không ngừng.

Mà Tam Xuyên lại khác, bọn hắn không hiểu Trung Nguyên chiến tranh, bọn hắn chiến tranh là vì sinh tồn, có nghĩa bọn hắn và nước Ngụy không có xung đột lợi ích.

Nếu lần này, Triệu Hoằng Nhuận thuận lợi bình định Tam Xuyên, hóa giải Ngụy Xuyên xung đột, một khi nước Ngụy chiến tranh với Hàn quốc, nước Ngụy sẽ có hậu phương ổn định ở phía tây, thậm chí là một đồng minh trợ giúp nước Ngụy chống lại Hàn quốc.

"Túc Vương điện hạ hành động là trăm năm kế sách... Nhưng Tư Mã đồ tể chưa chắc vui vẻ."

Vì tâm trạng đang vui, Chu Hợi cùng thuộc hạ nói đùa, hắn có thể đoán được khuôn mặt của Tư Mã An.

Nhưng khiến Chu Hợi bất ngờ là, khi hắn đến doanh trại, liền bị một đội ky binh cản lại, mà cản hắn là Tư Mã An.

"Quân doanh trọng địa, người không phận sự chớ đến gần!"

Giống như không nhận ra Chu Hợi, Tư Mã An xầm mặt hét Chu Hợi, coi người sau như kẻ không phận sự muốn đuổi đi. Cảnh này làm Chu Hợi mất đi tâm trạng tốt, đôi mắt phun ra lửa, mà Tư Mã An làm như không thấy, dùng thương võ nhẹ vào ngựa của Chu Hợi, nói "đi đi”, không biết là đuổi Chu Hợi, hay đuổi ngựa.

"Tư Mã thất phu, ngươi làm gì vậy?!"

Đá văng thương của Tư Mã An, Chu Hợi trợn mắt chất vấn.

Tư Mã An hừ một tiếng, chậm rãi nói: "Túc Vương điện hạ ủy thác bản tướng đảm nhiệm trị an, phòng ngừa người không phận sự đi vào..."

Chu Hợi tức tím mặt, nghĩ thâm: ngươi là đại tướng quân, ta cũng là đại tướng quân, hai ta ngang hàng, vậy mà dám coi ta là kẻ không phận sự?

Nhưng Chu Hợi lười cùng Tư Mã An nói nhảm, tâm mặt nói: "ta muốn gặp Túc Vương." "Xin lỗi, Túc Vương đang gặp mặt các tộc trưởng, không rảnh gặp ngươi, ngươi cứ về Thành Cao Quan là được." Nói xong, Tư Mã An vẫy tay, như muốn nói "ngươi vô dụng rồi”.

Đúng lúc này, Bạch Phương Minh thúc ngựa chạy tới, nở nụ cười chào hỏi Chu Hợi.

Bạch Phương Minh kỳ thực cũng không phụ trách tuần tra phía này, chỉ là đúng lúc nhìn thấy 2 đại tưởng quân cãi nhau, sợ hai người đánh nhau, mới vội vàng tới khuyên can.

"Là Bạch Phương à." thấy tướng dưới trướng Tư Mã An tươi cười chào đón, Chu Hợi sắc mặt khá hơn, trầm giọng nói: "ta muốn gặp Túc Vương, nhưng người nào đó ngang ngược ngăn cản..."

"Heo nên bị giam trong chuồng heo.." Tư Mã An ở bên lẩm bẩm, âm thanh vừa đủ cho Chu Hợi nghe thấy.

Nghe vậy, Bạch Phương Minh nhanh chóng giữ lại Chu Hợi, nắm dây cương ngựa của người sau, dẫn vào danh trại.

"Tên kia lại bị thân kinh à2”

Chu Hợi hỏi trong cơn giận.

Bạch Phương Minh cười khổ giải thích: "đại tướng quân đừng trách, nhà ta đại tướng quân, hắn quá rảnh rỗi... Ngài tuyệt đối đừng cùng hắn tranh cãi."

"Rảnh rỗi?" Chu Hợi ngẩn người.

Thấy vậy, Bạch Phương Minh giải thích thêm: "mặc dù Túc Vương điện hạ để đại tướng quân giám sát trật tự, nhưng ngài cũng thấy, Yết Giác mới bại, Túc Vương uy phong đang nổi, các bộ lạc Tam Xuyên đều giữ quy củ, không dám gây sự, nên nhà ta đại tướng quân mỗi ngày đều cưỡi ngựa tản bộ, không có việc gì... Vừa vặn thiếu ngài cùng hẳn đấu võ mồm giải buồn."

"Thảo nào tên kia khốn kiếp như vậy!" Chu Hợi hiểu ra gật đầu, rồi nghĩ tới điều gì, hỏi: "ta nghe nói, Túc Vương mời các tộc trưởng Tam Xuyên đến đây tham gia họp? Tất cả tộc trưởng đều đến sao?"

"Đại đa số đều đến, dù tạm thời chưa đến, cũng đã truyền tin tin, nói nhất định sẽ đến... Hiện tại, dám từ chối Túc Vương điện hạ e rằng không nhiều. Đại tướng quân không biết, ngay cả Kiểm, Linh, Yết 3 đại bộ lạc, cũng phái người đến bày tỏ thiện ý."

Chu Hợi gật đầu, lập tức nhíu mày hỏi: "Túc Vương... Muốn làm cái gì?"

Bạch Phương Minh nhìn quanh, thấp giọng nói: "có lẽ muốn lợi dụng uy thế của việc tiêu diệt Yết Giác, thúc đẩy quan hệ giữa Đại Ngụy và Tam Xuyên." Chu Hợi nghe Bạch Phương Minh nhấn mạnh từ "thúc đẩy", là đã hiểu.

Chừng một nén hương, Bạch Phương Minh dẫn Chu Hợi tới lều Triệu Hoằng Nhuận, sau khi Chủng Chiêu thông báo, được Triệu Hoằng Nhuận mời vào trong lều.

Lúc này, trong lều, Triệu Hoằng Nhuận đang viết gì đó, thấy vậy, Chu Hợi chắp tay hành lễ nói: "Chu Hợi, gặp qua Túc..."

Nhưng hẳn còn chưa nói xong, Triệu Hoằng Nhuận đã xua tay, vừa cười vừa nói: "hiện tại không phải thời gian chiến tranh, Chu thúc không cần giữ lễ tiết? Ngồi." Nói xong, hắn chỉ vào ghế.

Chu Hợi thụ sủng nhược kinh, theo bối phận, hắn và Tư Mã An là tông vệ của Ngụy Vương, Triệu Hoằng Nhuận xưng hô là thúc, bọn hắn cũng nhận nổi, chỉ là, Triệu Hoằng Nhuận vừa chiến thắng Yết Giác, Chu Hợi cân nhắc người tuổi trẻ kiêu ngạo, nên mới chú trọng tôn ti lễ nghỉ.

Khiến hắn ngạc nhiên là, Triệu Hoằng Nhuận không hề có dấu hiệu kiêu ngạo.

Hắn tới trước mặt Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống, nhìn thoáng qua thứ Triệu Hoằng Nhuận đang viết, kinh ngạc nói: "Túc Vương, đây là..."

"Là quy tắc." Triệu Hoằng Nhuận đưa tờ giấy đang viết cho Chu Hợi, cười nói: "không có quy tắc không được, Lạc Thủy liên minh các bộ lạc quan hệ phức tạp, bản vương cảm thấy cần quy tắc, miễn cho bọn hắn xích mích."

Chu Hợi nghi ngờ nhận mảnh giấy, xem xét vài lần, thì thâm: "thứ nhất, Nguyên, Yết hai tộc thừa nhận Để tộc quyền lợi, thừa nhận 3 bên địa vị ngang hàng..."

Đọc đến đây, Chu Hợi hoang mang nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Trấn thủ Thành Cao Quan 10 năm, Chu Hợi không có khả năng không biết Nguyên, Yết hai tộc và Đê tộc mâu thuẫn.

Tổ tiên Đê tộc thoát khỏi thân phận nô lệ, nhưng lại không được Nguyên, Yết hai tộc coi trọng và tán thành, đến nay vân có Nguyên tộc, Yết tộc coi Đê tộc là nô lệ, từ chối cùng Đê tộc thông hôn.

Đây mâu thuẫn giữa các tộc, nước Ngụy cần gì tham gia?

Chu Hợi nhìn tiếp, càng xem biểu cảm càng kỳ lạ, vì hắn cảm giác, quy tắc của Túc Vương đều là "nước Ngụy là minh chủ hy vọng các bộ lạc hòa thuận" "nước Ngụy hy vọng các vị bắt tay", nhấn mạnh địa vị minh chủ của nước Ngụy, khéo léo để các bộ lạc dần tiếp nhận vị trí chủ đạo của nước Ngụy.

Nghĩ tới đây, Chu Hợi rốt cuộc hiểu, vì sao Triệu Hoằng Nhuận không hề kiêu ngạo khi đánh bại Yết Giác bộ lạc.

Vì phần công lao kia so với những gì Triệu Hoằng Nhuận viết trên giấy, là không đáng kể.

Đây mới thật sự là kế sách trăm năm!
Bình Luận (0)
Comment