Chương 470: Thương Nhân Bắt Đầu Nổi Lên (5)
Chương 470: Thương Nhân Bắt Đầu Nổi Lên (5)Chương 470: Thương Nhân Bắt Đầu Nổi Lên (5)
ƒ Với quy mô giao dịch như vậy, triều đình sao lại thiếu da dê, lông dê,...?
Giới Tử Si và Đào Hồng liếc nhau, cười khổ nhìn xe ngựa đang ngồi.
Nếu triều đình giao dịch nhiều như vậy còn thiếu hàng, thì xe ngựa sau lưng bọn hắn có tác dụng gì?
Thấy cảnh này, ngay cả Văn Thiểu Bá cũng phải thừa nhận, Túc Vương đích thật đang hỗ trợ thương nhân dân gian bằng cách “để Hộ Bộ thua lỗ”.
Chỉ là với khối lượng giao dịch của triều đình, thì cũng không quan tâm khoản lỗ nhỏ này?
“Chúng ta thực sự... Quá nhỏ bé.” Văn Thiểu Bá thì thào.
Giới Tử Si và Đào Hồng ngẩn người, vì Văn Thiểu Bá nói đúng suy nghĩ của bọn hắn.
“Đi thôi, vào Lạc thành.”
Trông thấy sự bối rối và mờ mịt trong mắt hảo hữu, Giới Tử Si thấp giọng an ủi: “dùng hàng hóa, đổi đặc sản của Tam Xuyên dị tộc, chở về quốc nội, làm vài lần, chúng ta sẽ có..Rất nhiều tiền lãi.”
Văn Thiểu Bá im lặng gật đầu, lưu luyến nhìn những con thuyền trên sông, hắn siết tay trâm giọng nói: “sẽ có một ngày, ta sở hữu nhiều thuyền như vậy!... Sánh vai triều đình Hộ Bộ thương thuyền!"
F...J
Giới Tử Sỉ và Đào Hồng giật mình
nhìn Văn Thiểu Bá. Nhưng khi Văn Thiểu Bá đặt chân vào Lạc thành, khí thế vừa rồi liền biến mất không còn chút gì.
“Ôi! Oal ỜI"
Đứng ở cổng thành, Văn Thiểu Bá nhìn các sạp hàng khắp nơi mà kinh hãi.
Trong mắt bọn hắn, Lạc thành giống như một khu chợ mở rộng, rất náo nhiệt.
Trong thành, lính tuần tra chỗ nào cũng có, có binh sĩ Thương Thủy, cũng có Tam Xuyên ky binh.
Hai bên đường, Nguyên tộc, Yết tộc, Đê tộc bày ra hàng hóa, dùng tiếng Ngụy ngắc ngứ mời chào thương nhân nước Ngụy.
Số thương nhân nước Ngụy để Văn Thiểu Bá suýt cắn vào lưỡi.
“Cái này, cái này, cái này...” Hắn chỉ vào những người có cùng mục đích, hoảng sợ nói không ra lời.
Nhưng Đào Hồng đoán được ý hắn, vừa cười vừa nói: “Văn hiền đệ, ngươi cho rằng chỉ chúng ta là người thông minh sao? Theo ta được biết, nửa tháng trước số người Ngụy ở đây đã tăng lên, đừng quên, Hộ Bộ phát bố cáo với tất cả huyện thành, nếu ngu huynh đoán không sai, những huyện thành gân Thành Cao Quan, như Dương Địch, Trung Mưu, Dương Võ, người ở đó chỉ sợ sớm đã tới một lần, đang tới lần hai...”
Văn Thiểu Bá thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Giới Tử, mau mau, mau tìm nơi bán đồi"
Nhanh đến đâu... Năm nay cũng không thể đi chuyến thứ 2. ¡I
Giới Tử Si mỉm cười.
Hắn không coi trọng tiền tài, mục tiêu của hắn là hoạn lộ. Lần này cùng Văn Thiểu Bá đi, chỉ là vì huynh đệ mời, hơn nữa hắn cũng lo huynh đệ gặp nguy hiểm.
Bây giờ đến Lạc thành, phát hiện Tình trạng an ninh vô cùng tốt, Giới Tử Sỉ ngược lại cũng không lo lắng, hứng thú đánh giá Lạc thành.
Đối với tòa thành mậu dịch tự do này, Giới Tử Si đầu tiên chú ý tới những lá cờ được treo trong và ngoài thành.
Lá cờ có máu tím, màu sắc cao quý của nước Nguy, phía bên trái là chữ Ngụy chữ đen khung trắng, dưới chữ có một chiến xa tứ mã bên phải, là chữ “Xuyên Lạc” màu cỏ xanh, bên dưới là ky binh cưỡi ngựa cầm cung.
Ở giữa hai chữ, có thêu một thanh kiếm đặt trong vỏ, ngụ ý “hòa bình”.
Ở góc lá cờ có nhiều tường vân, thụy thú. “Dễ nhìn, đây là Túc Vương tự mình vẽ, sau đó để Công Bộ và Dã Tạo ty làm”
Binh sĩ đi ngang qua, thấy Giới Tử Si ngơ ngác nhìn cờ, dương dương đắc ý nói.
Giới Tử Si thiện ý gật đầu với đối phương, kinh ngạc tiếp tục nhìn.
Mặc dù hắn đã sớm nghe Túc Vương tỉnh thông cầm kỳ thư họa, nhưng hắn không ngờ Túc Vương điện hạ thật sự biết vẽ.
Trong đầu hẳn tưởng tượng, một thiếu niên 15 tuổi vừa đứng trước vạn quân chỉ huy quân đội, vừa điềm tĩnh vẽ tranh..
Nhưng sau đó, Giới Tử Sỉ lại lắc đầu, vì cảnh đó, thật sự không hài hòa.
“Giới Tử.”
Văn Thiểu Bá vỗ vai hảo hữu, nói: “Đào huynh tìm được một mảnh đất trống, chúng ta đi tới đó.”
“Ö” Giới Tử Si gật đầu.
Một lúc sau, đám Văn Thiểu Bá đi tới một khu đất trống, lần lượt bày hàng ra.
Giới Tử Si phán đoán hàng đúng là rất chuẩn, nhưng thứ hắn đề nghị, chỉ một lúc, đã được một người đàn ông tự xưng là người Luân thị mua hết.
Đối phương thành toán hai hòm tiền, chỉ là không phải tiền tròn nước Ngụy mà Văn Thiểu Bá quen thuộc.
“Đây là đồng tiền gì... Có thể dùng sao?”
Văn Thiểu Bá câm một đồng tiền, nghỉ ngờ hỏi người đàn ông.
Không ngờ, người đàn ông biết tiếng Ngụy, liền nói: “tiểu huynh đệ, ngươi vừa tới Lạc thành đúng không?”
“Đúng... Sao ngươi biết?”
Người đàn ông cười nói: “ngươi chỉ cần đi vài vòng trong thành, ngươi sẽ nhìn thấy, các nơi buôn bán đều dùng loại tiền này kết toán.”
“Nhưng đây không phải tiền nước Nguy...” Văn Thiểu Bá ngạc nhiên nói.
Người đàn ông tiếp tục nói: “Túc Vương điện hạ nói, đây là “tiền kỷ niệm”, để kỷ niệm Đại Ngụy và Xuyên Lạc hòa giải và thiết lập quan hệ ngoại giao, nên đặc biệt để... Hộ bộ làm gấp. Hiện tại Đại Ngụy chưa lưu thông, nhưng không sao, khi ngươi rời Lạc thành, có thể đổi lấy Tam Xuyên đặc sản”
“Tiần kỷ niệm?”
Giới Tử Si tò mò nghe, cũng cầm lên một đồng tiền. Trọng lượng khá nặng, nặng hơn tiền nước Ngụy.
Khiến Giới Tử Si ngạc nhiên là, loại tiền này chế tác tinh xảo, một mặt in hình chiến xa tứ mã, phía trên khắc 3 chữ “Nguy nửa lượng”.
Mặt còn lại khắc một vài chữ hắn không hiểu, sau này mới biết là chữ Nguyên.
Thấy Giới Tử Si ngắm chữ Nguyên, người đàn ông cầm lấy một đồng xu, vừa cười vừa nói: “đó là chữ Tam Xuyên,
da mười đồng, dê trăm đồng! , 10 đồng tiền có thể mua một tấm da dê, một trăm đồng có thể mua một con dê.”
“100 đồng tiền có thể mua một con dê?” Văn Thiểu Bá khiếp sợ quay đầu nhìn hai rương tiền, hai mắt tỏa sáng.
Từ chõ tiền này, có lẽ đủ mua xuống 20, 30 con dê, nếu chở về trong nước, giá trị không phải tăng lên mấy lần?
“Giới Tử...” Hắn ngạc nhiên nhìn Giới Tử Sỉ.
Giới Tử Si nhìn thấu tâm tư của hắn, tỉnh táo lắc đầu, nói: “vật sống chở về, nguy hiểm quá lớn, vạn nhất trên đường chết, chúng ta lỗ vốn, từ bỏ đi.”
Văn Thiểu Bá há miệng, uể oải nói: “vậy khi về mang theo 1, 2 con.”
Giới Tử Sỉ cười nhạt, lập tức hỏi người đàn ông: “xin hỏi, ở đây có chỗ nào có thể mua được da dê thượng hạng?”
“Nơi nào có thể thu mua da dê thượng hạng?” người đàn ông cười ha ha, nói: “tiểu huynh đệ, đây là Lạc thành, ngươi tìm bất kỳ một người nào, thì bộ lạc hắn cũng có vô số dê và da dê. Nhưng..” Nói đến đây, hắn nhìn Văn Thiểu Bá và Giới Tử Sỉ, hỏi: “chỉ hai người các ngươi?” “Đúng” Văn Thiểu Bá không hiểu nói.
“Thật phiền toái..” người đàn ông nhíu mày, nói: “các ngươi bây giờ có tiền, có thể mua rất nhiều da dê, như chiếc xe ngựa này, e rằng phải 4, 5 chiếc mới hết... Chỉ hai người các ngươi.”
“.." Văn Thiểu Bá và Giới Tử Si nghe hiểu, nhìn nhau.
Đúng vậy, hai người sao có thể lái 4, 5 chiếc xe về nước?
Lần này, cả Giới Tử Si cũng sửng sốt, vì hăn không ngờ có lợi nhuận cao như vậy.
Người đàn ông duỗi hai ngón tay, hạ giọng hỏi: “muốn nô lệ không? Một nô lệ bằng hai con dê... Cũng chính là hai trăm đồng.
Ï Nô lệ....¡ Văn Thiểu Bá và Giới Tử Si nhìn nhau.
Người đàn ông nói tiếp: “sao không đi xem cùng ta? Nô lệ rất nghe lời, dễ nuôi , chỉ cần các ngươi cho ăn no, bọn hẳn sẽ bán mạng cho các ngươi.”
Văn Thiểu Bá và Giới Tử Si bị người đàn ông dẫn đi.
Sau nửa canh giờ, khi Văn Thiểu Bá và Giới Tử Si đi ra từ Luân thị bộ lạc, thì đã có 10 tên nô lệ đi theo, mặc dù nhìn gầy yếu, nhưng từng người có thần thái.
“Bọn hắn có phản bội chúng ta không?”
Văn Thiểu Bá lo lắng hỏi người đàn ông, người đàn ông vừa cười vừa nói: “ngươi yên tâm, bọn hắn ở đất Bắc đã không có nhà, bọn họ tự nguyện làm nô lệ, người Ngụy ở Xuyên Lạc... Chậc chậc chậc.” Văn Thiểu Bá theo ánh mắt người đàn ông Luân thị nhìn 10 nô lệ, lại phát hiện, những người này nhìn về phía hắn, hai mắt tỏa sáng.
Sự tha thiết này, khiến Văn Thiểu Bá rùng mình.
Dường như chú ý tới vẻ mặt của Văn Thiểu Bá, người đàn ông khoác vai hắn, cười nói: “ở Lạc thành mấy ngày, ngươi sẽ phát hiện, thân phận người Ngụy tốt ra Sao..."