Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 443 - Chương 473: Báo Hiệu

Chương 473: Báo Hiệu Chương 473: Báo HiệuChương 473: Báo Hiệu

Cuối tháng 11, khi những người như Văn Thiểu Bá, Đào Hồng dùng hết sức đi tích lũy tiền bạc, Túc Vương đúng như mọi người suy đoán, ở lại Tam Xuyên du sơn ngoạn thủy chưa về Đại Lương.

Dẫn theo Ô Na, Mị Khương, tông vệ, Túc Vương vệ, Triệu Hoằng Nhuận một nhóm trăm người khi thì cưỡi ngựa đi trên thảo nguyên, khi thì vào rừng đi săn, khi thì vào các bộ lạc làm khách.

Chỉ là, Triệu Hoằng Nhuận vẫn cảm thấy phiền lòng khi nhớ tới những gì mình sẽ phải đối mặt khi về Đại Lương.

"Điện hạ, bệ hạ vừa phái người đưa Tin"

"Ừm... Nói gì?"

"Quả nhiên không ngoài điện hạ đoán, sau khi tin chiến thắng truyền về, các vương gia khắp nơi đến Đại Lương. Nhưng lần này, không phải các thế tử đến nữa mà là đích thân bọn họ đến..."

Ở trên sườn núi, Trâm Úc báo tình hình với Triệu Hoằng Nhuận.

Nhìn Ô Na đang truy đuổi con mồi, Triệu Hoằng Nhuận vốn đang cười thì vẻ mặt nghiêm túc.

"Có những ai?" Triệu Hoằng Nhuận lạnh nhạt hỏi.

Trầm Úc nói: "trong vương tộc, có Thành Lăng vương, Tế Dương vương, Trung Dương vương... Đương nhiên, có cả Nguyên Dương vương... Mà các gia tộc, thì lại càng nhiều."

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy sờ cằm, hỏi: "nói cách khác, một nửa Đại Ngụy vương tộc và quý tộc đứng ra liên hợp tố cáo ta, đúng không?” "E rằng không chỉ là một nửa... Trầm Úc cười khổ nói.

Triệu Hoằng Nhuận chép miệng, không hề nao núng, hắn yếu ớt thở dài, lắc đầu nói: "thực sự bi ai, Trầm Úc..."

Trầm Úc hiểu tâm trạng của điện hạ, cũng than thở nói: "những tên kia trong mắt chỉ có lợi ích, không giống như điện hạ, lấy xã tắc làm trọng?"

Hai bọn họ đang trò chuyện, MỊị Khương cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, hỏi: "đang nói chuyện gì?”

Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Mị Khương, nói: "ta đang mở mang bờ cõi Đại Ngụy, trong nước có một đám người, không kịp chờ đợi, muốn đâm sau lưng bản vương..."

Mị khương ngẩn người, rồi nhìn Triệu Hoằng Nhuận thật lâu, ám chỉ: "ngươi đang đi phụ thân ta đường xưa, có biết không?"

Nhữ Nam Quân Hùng Hạo, một đời cố gắng đề cao địa vị bình dân, suy yếu quý tộc quyền lợi, chỉ là cải cách ảnh hưởng lợi ích quý tộc, khiến các quý tộc liên hợp lại đối phó, hai tỷ muội tuổi nhỏ đã cửa nát nhà tan, phải đào vong đến Ba quốc tránh nạn.

"Ngươi đang lo cho ta?" Triệu Hoằng Nhuận cười hỏi.

Mị khương khịt mũi, lạnh lùng nói: "chỉ là cảnh cáo ngươi mà thôi."

"Chỉ là cảnh cáo?"

"Đúng!... Ngươi cảm thấy ta cần lo cho ngươi sao?"

"Nói không chừng ngươi thật sự quan tâm ta?"

"Ta? Quan tâm ngươi? Hừ hừ, nực cười!" Mị Khương quay đầu sang chỗ khác.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, nói: "Mị Khương, gần nhất ngươi thường tức giận, có phải hay không ăn thịt dê quá nhiều?”

"Ngươi mới ăn thịt dê!" Mị Khương hừ lạnh.

Sau lưng hai người, Trầm Úc lắc đầu bất đắc dĩ.

Nhưng trước khi rời đi, Trầm Úc chen ngang: "điện hạ, Mị Khương đại nhân gần đây tức giận, ngài cảm thấy, có phải ngài làm chuyện gì khiến đại nhân không vui? Tỉ như, có Ô Na cô nương, liền lạnh nhạt Mị Khương đại nhân..."

Nói đến đây, Trầm Úc im lặng, vì Mị Khương đang đỏ mặt, nguy hiểm nhìn hắn.

Thấy vậy, Trâm Úc mau chóng bỏ chạy. Trâm Úc vừa đi, bầu không khí giữa Triệu Hoằng Nhuận và Mị Khương trở nên lúng túng.

Triệu Hoằng Nhuận không phải không biết Mị Khương quan tâm hắn, chỉ là không dám khẳng định, Mị Khương quan tâm hắn có phải do thứ đồ trong người hay không.

Còn ưa thích?

Ï Ai sẽ ưa thích nữ nhân độc mồm độc miệng? .

Triệu Hoằng Nhuận liếc Mị Khương, thâm nghĩ.

"Ngươi có phải hay không đang nghĩ, ai sẽ ưa thích loại nữ nhân độc mồm độc miệng... Đúng không?" Mị Khương híp mắt.

7 Ta hận mối liên hệ này... ¿ (Ƒ” II Triệu Hoằng Nhuận nghĩ vậy, trên mặt lại nở nụ cười hiền hòa, nói: "độc mồm độc miệng, a? Ngươi đúng là hiểu bản thân!"

".." Mị Khương híp mắt, cười lạnh.

Lúc này, có tiếng gọi "Nhuận", Ô Na cưỡi ngựa chạy đến, vui vẻ nói: "Nhuận, chúng ta bắt được mấy con nai."

"A?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Túc vương vệ đang tụ tập, vừa cười vừa nói: "ừm, nhờ Ô Na, xem ra hôm nay chúng ta có thịt nai để ăn."

Được Triệu Hoằng Nhuận khen, Ô Na đỏ mặt, rồi nàng thân mật ôm tay Triệu Hoằng Nhuận, trong mắt có sự mong chờ, nói: "Nhuận, ngươi thật muốn đưa ta về Đại Lương sao?"

"Đương nhiên." Vuốt tóc Ô Na, Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói.

Nhận được khẳng định, Ô Na càng thêm vui sướng, lập tức nghĩ tới điều gì, nhịn không được hỏi: "thế nhưng ta không biết gì về Đại Ngụy cả..."

"Không sao, những chuyện ngươi không biết, ta sẽ chậm rãi." Triệu Hoằng Nhuận cưng chiều nói.

Vừa dứt lời, mị khương ở bên nhàn nhạt chen miệng nói: "không có quan hệ, Ô Na, hắn sẽ từ từ nói cho ngươi... TỈ như nói, hắn tại đại lương còn có một vị nữ nhân yêu mến."

Triệu Hoằng Nhuận đang vuốt tóc Ô Na, đột nhiên dừng động tác, quay đầu hung dữ nhìn Mị Khương.

"Ta đang giúp ngươi." Mị Khương vẻ mặt vô tội, nhìn Ô Na đang bối rối, ác ý nói: "Ô Na, ta tin ngươi cùng Tô cô nương, nhất định sẽ ở chung hòa thuận."

Ô Na tuy đơn thuần, nhưng không ngốc, thấy Triệu Hoằng Nhuận mặt đen lại, tất nhiên đoán ra, vừa cười vừa nói: "không sao, kỳ thực cha ta cũng có rất nhiều nữ nhân... Nhuận xuất sắc như vậy, tất nhiên sẽ có nữ nhân ái mộ." Nói xong, nàng nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Nhuận, ngươi yên tâm, Ô Na nhất định sẽ sống hòa thuận với tỷ tỷ."

Nghe Ô Na cam đoan, Triệu Hoằng Nhuận ngược lại có cảm giác tội lỗi.

Lúc này, Mị Khương lại mở miệng nói: "thật ra, Ô Na, ngươi ngoại trừ có một vị tỷ tỷ họ Tô ra, còn sẽ có một vị muội muội họ Dương Thiệt..."

Nàng nhấn mạnh muội muội hai chữ.

"Này, ngươi nói đủ chưa?" Triệu Hoằng Nhuận tức giận nhìn Mị Khương, nói: "ai cũng biết đó là nha đầu kia đơn hương, ta không có ý ép buộc nàng!"

Mị Khương khịt mũi, lẩm bẩm: "chỉ mong lần này trở về, phủ Túc Vương có thể bình an vô sự..."

Triệu Hoằng Nhuận tức nổ phổi, tức giận nói: "ngươi cho rằng chuyện lần trước là do ai? Không phải do ngươi sao?"

"." Mị khương ngẩn người, sau đó quay mặt, không nói gì nữa.

Lần trước Tô cô nương giận dữ dời khỏi phủ Túc Vương, nguyên nhân là do Trầm thục phi thân mật với Mị Khương hơn, khiến Tô cô nương không vui.

Còn nguyên nhân chủ yếu, là do Triệu Hoằng Nhuận gọi tên Mị Khương khi đang quan hệ với Tô cô nương.

Hai chuyện đều có quan hệ mật thiết với Mị Khương.

Lúng túng, khó xử.

Nhất là Mị Khương, khi nàng biết được, Triệu Hoằng Nhuận quan hệ với Tô cô nương lại gọi tên mình, ngượng mấy ngày không dám lộ diện.

Lúc này, Ô Na nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lại nhìn Mị Khương, cười nói: "Mị Khương tỷ tỷ, Ô Na cũng sẽ hòa thuận với tỷ"

Triệu Hoằng Nhuận: '..."

Mị khương: "..."

Mị khương há hốc, im lặng hồi lâu.

Còn Triệu Hoằng Nhuận, cũng kinh ngạc nhìn Ô Na.

Nhìn Ô Na ngây thơ bị Mị Khương kéo đi với sự xấu hổ, Triệu Hoằng Nhuận đưa tay lau mồ hôi.

Nữ nhân xấu tính kia, xem như lật thuyên trong mương? Thật đáng SỢ... J

Đúng lúc này, Lữ Mục cưỡi ngựa chạy tới, chắp tay báo: "điện hạ, chiếu chỉ của bệ hạ vừa đến."

Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra chiếu chỉ, cung kính đưa cho Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận nhận chiếu, đọc vài lân, cau mày.

"Điện hạ, là tin xấu sao?" Lữ Mục lo âu nói.

Trận chiến này kết thúc đã được hai tháng, đáng ra chủ soái là Triệu Hoằng Nhuận phải lập tức trở vê Đại Lương, nhưng Triệu Hoằng Nhuận kiếm cớ trì hoãn, cũng đã đủ Ngự Sử đài đứng ra vạch tội.

"Phụ vương lệnh ta phải về Đại Lương trước cuối năm..."

Khép lại chiếu chỉ, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, từ tốn nói. "Chỉ như vậy?" Lữ Mục ngẩn người, cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao bọn hắn cũng tính về trước cuối năm.

"Hừ, chỉ như vậy?"

Triệu Hoằng Nhuận khit mũi, nói: "phụ hoàng biết rõ, ta sẽ vê trước cuối năm. Mùng 1 tết đi thỉnh an mẫu phi, nhưng hắn lại hạ chiếu... Đồng nghĩa, có người ở trước mắt phụ vương tố cáo bản vương, hơn nữa có thể buộc phụ vương thỏa hiệp, hạ chiếu..."

"Khiến bệ hạ thỏa hiệp?" Lữ Mục kinh ngạc.

"Đúng, khiến phụ vương chỉ có thể thỏa hiệp... Đây là kẻ bản vương sắp đối mặt!"

Nhìn thảo nguyên rộng lớn, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, rơi vào trầm tư.
Bình Luận (0)
Comment