Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 454 - Chương 485: Túc Vương Độc Miệng

Chương 485: Túc Vương Độc Miệng Chương 485: Túc Vương Độc MiệngChương 485: Túc Vương Độc Miệng

"Hoằng Nhuận, ngươi muốn Tông phủ lấy ra bao nhiêu tiên?"

Sau nửa canh giờ, ngay trong căn phòng nửa tháng trước, lão nhân ngồi ở ghế chính, chậm rãi hỏi.

Lão nhân này tuổi già sức yếu, gầy như que củi, nhìn là biết đã đến tuổi cổ lai hi.

Nhưng thân phận lão nhân này lại khó lường, đây là người Ngụy Vương cũng phải gọi một tiếng thúc công, là người sống lâu nhất trong vương tộc, hơn Triệu Hoằng Nhuận 3 thế hệ, Triệu Hoằng Nhuận phải gọi thái thúc công.

Thì ra tam thúc công, thấy mình trấn áp không nổi Triệu Hoằng Nhuận, đành mời thái thúc công ra mặt. Chỉ là Triệu Hoằng Nhuận đang tức giận, đến mức người cản giết người, thần cản giết thần, cho dù có là thái thúc công, cũng không hề thế yếu.

"1000 vạn lượng bạc!"

Triệu Hoằng Nhuận nói trong vô cảm.

Giờ phút này, hắn vẫn ngồi như nửa tháng trước, chỉ là tư thế đã khác.

Nửa tháng trước, hắn còn ngồi nghiêm chỉnh, mà lúc này, hắn tùy ý ngồi trên nệm, một chân thẳng, một chân gập, tay trái chống trên mặt đất, tay phải đặt lên đầu gối, không còn lễ nghỉ gì cả.

Nhưng lúc này, không ai quan tâm, vì đám người trong phòng, đều bị Triệu Hoằng Nhuận hét giá 1000 vạn lượng mà choáng váng.

Những người trong sảnh vân như nửa tháng trước, chỉ nhiều Nghe được con số này, sắc mặt đám người thay đổi, ngay cả vị thái thúc công cũng giật giật mí mắt.

"Hoằng Nhuận, đừng có ăn nói lung tung." Triệu Nguyên Nghiễm hạ giọng nhắc nhở.

"Ăn nói lung tung?" Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi, nghiêm túc nói: "bản vương sẽ tính cho các vị ngồi đây."

Ï Bản vương... ? ,J

Mọi người lén nhìn thái thúc công, thấy hắn không phản ứng, thì choáng váng: ngay trước mặt thái thúc công, lại dám tự xưng bản vương? Kẻ này đã không phải cuồng vọng thông thường!

Triệu Hoằng Nhuận nói tiếp: "năm trước, Hùng Thác dẫn quân xâm chiếm Đại Ngụy, bản vương dẫn quân xuất chiến, xuất chinh 7,8 tháng, vào tháng 4 năm ngoái chiến thắng, tốn khoảng 9 tháng, từ nước Sở cướp vô số của cải, đủ bằng tiền thuế mấy năm.

Ta hỏi các vị, trong 9 tháng này, thì 17 ngày trị giá bao nhiêu bạc?

Năm ngoái, Tam Xuyên Yết Giác khiêu khích Đại Ngụy, từ chối mượn đường, bản vương lần nữa dẫn quân xuất chinh, 6,7 tháng xuất binh, tháng 9 bại địch, tốn thời gian 2 tháng.

Cùng lúc đó, đả thông con đường tới Lũng Tây, giúp đại quân có thể hỗ trợ Lũng Tây.

Sau đó bản vương thiết lập Lạc Thủy liên minh, để Tam Xuyên mậu dịch với Đại Ngụy, giúp Hộ Bộ kiếm thêm lợi nhuận.

Bản vương hỏi các vị, trong 2 tháng này, 17 ngày lại trị giá bao nhiêu?”

Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận nhìn đám người, bình tĩnh nói: "17 ngày, có thể để bản vương làm rất nhiều chuyện, 1000 vạn lượng cũng không nhiều."

Mọi người nhìn nhau, cho dù là thái thúc công cũng á khẩu.

Theo cách tính của Triệu Hoằng Nhuận, 17 ngày đâu chỉ ngàn vạn lượng?

Thậm chí, nước Sở bị ép trả lại thành trì đất Tống, lại như Nguyên, Yết, Đê bộ lạc thần phục với nước Ngụy, hoàn toàn không thể đo bằng tiền bạc.

Theo cách tính này, đừng nói 1000 vạn lượng, cho dù một vạn vạn lượng, cũng không nhiều.

Im lặng hồi lâu, thái thúc công lắc đầu nói: "Tông phủ... Không bỏ ra nổi 1000 vạn lượng."

"Có thể góp." Triệu Hoằng Nhuận khit mũi, liếc sang 4 vị vương gia, chế giễu: "Tông phủ can thiệp vào, chắc hẳn những người muốn Tông phủ ép ta cúi đầu, sẽ thay Tông phủ ra khoản tiên này."

Nghe vậy, Thành Lăng Vương, Tế Dương Vương, Trung Dương Vương, Nguyên Dương Vương thay đổi sắc mặt 1000 vạn lượng cũng không phải một con số nhỏ.

Bọn hắn cúi đầu, như sợ bị thái thúc công nhìn thấy.

".." Thái thúc công liếc 4 người, lắc đầu, nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Hoằng Nhuận, 1000 vạn lượng nhiều lắm, dù lão phu gật đầu, Tông phủ cũng không lấy ra nổi... 100 vạn lượng thì sao?"

"Không!" Triệu Hoằng Nhuận phản đối: "1000 vạn lượng bạc, một đồng cũng không thể thiếu! Phải có người trả giá... Dương thành Quân Hùng Thác tốn sạch tiền, Yết Giắc Tháp Đồ, binh bại bỏ mình, bây giờ, đến phiên Tông phủ." ".." Thái thúc công nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc, ẩn ý nói: "Hoằng Nhuận, ngươi dọa người như thế, khiến thái thúc công thất vọng."

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy cười nhạt: "không sao, thái thúc công tuổi tác đã cao, thất vọng không được bao lâu."

F... Đúng là có can đảm! ¡

Đám người hoảng sợ, ngay cả thái thúc công cũng ngây ra.

Chưa bao giờ thấy tiểu bối nào vô lễ đến vậy!

"Triệu Hoằng Nhuận!" tam thúc công tức giận vỗ bàn: "lão phu sống tới tuổi này, chưa bao giờ thấy tiểu bối cuồng vọng như ngươi!... Ngươi cho rằng, ỷ vào công huân, liền có thể vô lễ sao?!"

"Hừ, vậy cũng là có công." Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt, lập tức đánh giá tam thúc công, nhíu mày suy tư, hỏi: "tam thúc công, lại nói, bản vương không biết tục danh của người?"

"Cái gì?" Tam thúc công không hiểu, nhíu mày nói: "ngươi hỏi làm gì?"

Thấy Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt mỉa mai, bình tĩnh nói: "bản vương chỉ đột nhiên cảm thấy khó hiểu, có phải tam thúc công cả đời không có công lao, không có danh tiếng, cho nên bản vương chưa từng nghe qua tên tam thúc công?"

F....J

Cả sảnh im lặng, tất cả mọi người sững sờ.

Triệu Nguyên Nghiễm xưa nay trầm ổn, cũng há hốc.

Tam thúc công bị Triệu Hoằng Nhuận làm tức giận, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, toàn thân run rẩy, không nối nên lời, như có dấu hiệu sắp ngất. Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nói tiếp: "thật thú vị, tốt xấu ta vì Đại Ngụy đánh lui kẻ địch, mở mang bờ cõi, thế mà bị một lão già không công lao quở trách... Hừ, kiêu ngạo tiên quyết là phải có công? Giống như tam thúc công cả đời không công lao, sao biết được cảm giác lập công mà kiêu? Bản vương có thể nói cho người, cảm giác này rất tốt."

Nói đến đây, hắn chợt nhớ ra gì đó, lại nói: "đúng, tam thúc công, bản vương đột nhiên cảm thấy, nửa tháng trước chỉ trích ngươi cậy già lên mặt, là bản vương sai. lúc đó nên nghĩ đến, tam thúc công sống lâu như vậy, trừ một nắm xương già, còn có công lao gì đâu? Ai, ngoại trừ cậy già lên mặt thì cũng chẳng còn gì."

Từng câu từng câu ác độc.

Tam thúc công tức giận đến mức, như sắp ngã bất kỳ lúc nào, may mà Triệu Nguyên Nghiễm kịp thời đỡ lấy, dìu hắn về chỗ ngồi.

"Hoằng Nhuận, có chừng mực!" Triệu Nguyên Nghiễm quát lớn: "tam thúc công là đời trước Tông Chính, không ngại cực khổ, có khổ lao."

"Hừ!" Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi nói: 'không ngại cực khổ, có khổ lao... A, †a hiểu." Lúc nói chuyện, hắn quay đầu nhìn 4 vị vương gia, nhếch miệng nở nụ cười trào phúng.

Ï Tiểu tử này... Thật sự quá cuồng Vọng! /I

Giờ khắc này, mọi người ngồi trong sảnh có chung ý nghĩ.

Nhất là 4 vị vương gia, vẻ mặt kỳ lạ, bọn hắn không ngờ Triệu Hoằng Nhuận trước mặt thái thúc công cao tuổi nhất trong tộc, vân kiêu căng, cuồng vọng, chọc giận tam thúc công.

Nguyên nhân thì tất cả mọi người đều hiểu.

Vì Triệu Hoằng Nhuận bị nhốt 17 ngày.

"Hoằng Nhuận, thái thúc công đặt kỳ vọng cao vào ngươi, nhưng ngươi... Thật sự quá làm càn!"

Thái thúc công cuối cùng mở miệng, lạnh lùng nói: "ngươi cho rằng Tông phủ trị không được ngươi sao?"

Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng, nói: "Thái thúc công, bớt mấy câu này, bản vương bị giam 17 ngày, chưa thấy ngươi đứng ra. Hiện tại, tam thúc công không được, ngươi lại chạy ra ngoài rất nhanh, chắc không ảnh hưởng đến bộ xương già này chứ?... Nói cái gì, đặt kỳ vọng cao, đúng là khiến người ta cười đến rụng răng!... A nha, răng ta, răng ta."

Nói xong, hắn ôm má, như thể răng vừa rụng ra.

Thấy vậy, thái thúc công ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "tiểu bối! Ngươi tin không, lão phu một câu, có thể để phụ vương ngươi nhốt ngươi 10 năm, 20 năm?”

"Bản vương tin." Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc gật đầu, từ tốn nói: "ngài là trưởng bối, bản vương không thể làm gì... Nhưng thái thúc công có nghĩ tới, 20 năm sau?"

Hắn ngẩng đầu nhìn thái thúc công, lạnh lùng nói: "20 năm sau, bản vương 36, mà thái thúc công thì sao? Ngươi sớm đã trong hòm." vừa nói, hắn vừa vẽ hình cái hòm.

Trong sảnh lần nữa lặng ngắt như tờ.

Không ai dám tưởng tượng, Triệu Hoằng Nhuận lại dám nói như vậy.

Thái thúc công không biết nói gì, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận nhìn đám người xung quanh, nghiêm túc nói: "có câu "thà lấn già chớ lấn tiểu", không phải người trẻ làm được nhiều hơn, mà là vì người trẻ sống lâu hơn lão già... Hôm nay các ngươi ép bản vương ra sao, 20 năm sau, bản vương sẽ trả lại cho hậu nhân các ngươi y như thế, mà lúc kia, các ngươi nằm trong hòm, chỉ có thể trơ mắt nhìn... Nếu bản vương lúc đó chưa hết giận, truyền ra đủ loại tin đồn ô danh các ngươi, để các ngươi tiếng xấu muôn đời, hắc, các ngươi có thể làm gì!"

F....

Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Trong lòng thầm nghĩ: tiểu tử này, quá độc ác!

Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh lại, vô cảm nói: "bản vương mặc kệ Tông phủ làm sao có được, tóm lại, 1000 vạn lượng, một đồng cũng không thể thiếu! Nếu không có tiên, dù bán đồ vật, bán phòng, bán phủ... Tên bắn chim đầu đàn, muốn can thiệp vào, thì đừng trách!"

Nhìn Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt lạnh lùng, thái thúc công mở miệng nhưng không nói nên lời.

Hắn bị kinh hãi.

"Người tới, đi mời bệ hạ..."
Bình Luận (0)
Comment