Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 462 - Chương 493: Vạn Sự Sẵn Sàng

Chương 493: Vạn Sự Sẵn Sàng Chương 493: Vạn Sự Sẵn SàngChương 493: Vạn Sự Sẵn Sàng

Khi Triệu Nguyên Nghiễm dẫn theo Triệu Hoằng Mân về Tông phủ, Triệu Hoằng Nhuận cũng ngồi xe đi vào cung, đi tới Ngưng Hương cung.

Hắn bị nhốt 17 ngày, cũng hơi lo Tình hình bên này.

Khi Triệu Hoằng Nhuận tới Ngưng Hương cung, sắc trời đã muộn, Ngụy Vương, Trầm thục phi, cùng với Triệu Hoằng Tuyên, đang ngồi ăn cơm.

Thấy Triệu Hoằng Nhuận, Trầm thục phi rất vui vẻ, vội vàng hỏi Triệu Hoằng Nhuận đã ăn chưa.

Không đợi Triệu Hoằng Nhuận mở miệng, Trầm thục phi sai thị nữ tiểu Đào đi lấy thêm bát đũa.

Triệu Hoằng Nhuận đã ăn, nhưng mẫu thân đã mời, hắn không tiện từ chối, thế là nói dối còn chưa ăn, ngồi xuống bàn cơm.

“Nhuận nhi, mấy ngày nay, Dã Tạo ty bận rộn lắm sao?”

Lúc tiểu Đào bê bát cơm đưa cho Triệu Hoằng Nhuận, Trâm Thục Phi hỏi.

Dã Tạo ty? j

Triệu Hoằng Nhuận không hiểu.

Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, hắn chú ý tới Triệu Hoằng Tuyên đang nháy mắt ra hiệu.

Bên khác, Ngụy Vương cũng liếc hắn.

Triệu Hoằng Nhuận lập tức hiểu: phụ vương cùng đệ đệ, che giấu mọi chuyện với mẫu phi.

Thế là, Triệu Hoằng Nhuận tỏ vẻ buồn bã nói: “đúng vậy, nương, gân đây Dã Tạo ty, hài nhi không thể phân thân...”

Trầm Thục Phi không biết gì, lo lắng nói: “Nhuận nhi, vì nước cống hiến tuy tốt, nhưng ngươi phải để ý thân thể...” Nói xong, nàng không đành lòng nói: “ngươi xem ngươi, đã gầy...”

Triệu Hoằng Nhuận ngượng ngùng.

Ở tĩnh tư phòng ăn cơm rau dưa 17 ngày, không gầy mới lạ.

Thế là trong suốt bữa cơm, Trầm thục phi liên tục gắp thức ăn cho Triệu Hoằng Nhuận, khiến Ngụy Vương và Triệu Hoằng Tuyên ghen ty.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận đã ăn cơm, nhìn miếng thịt mỡ, mí mắt giật giật.

Dưới ánh mắt mong đợi của Trầm thục phi, Triệu Hoằng Nhuận nhắm mắt cố nuốt đồ ăn. Sau khi ăn xong, Trâm thục phi nói chuyện một lúc, liền về phòng nghỉ ngơi.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận không thể kiên trì được nữa, cả người mềm nhuyễn, còn suýt nôn ra.

“Ca, ngươi ăn rồi?” Triệu Hoằng Tuyên hỏi.

“Đúng vậy.." bị đây bụng, Triệu Hoằng Nhuận lười biếng trả lời.

Lúc này, Ngụy Vương uống trà ở bên hỏi: “trẫm nghe nói, ngươi từ... Ừm, đi gặp đám người Thành Lăng Vương?”

Triệu Hoằng Nhuận sớm biết không thể giấu diếm phụ vương cùng Tông phủ, cũng không giải thích, yếu ớt đáp.

Thấy vậy, Ngụy Vương khịt mũi, nói: “ngu xuẩn! Chuyện cho tới giờ, ngươi có thể làm gì?”

“Vậy cũng chưa chắc... Triệu Hoằng Nhuận lười biếng trả lời: “việc do người làm, luôn có biện pháp.”

“Hừ!” Ngụy Vương khinh thường nói: “ngươi muốn đối phó Tông phủ?”

Triệu Hoằng Nhuận võ tay, nói: “phụ vương cũng không muốn thấy Tông phủ áp đảo triều đình phải không? Giúp nhi thần?”

“.” Ngụy Vương lạnh nhạt nhìn con trai, uống một ngụm trà, nói: “thuyết phục trâm”

Triệu Hoằng Nhuận phiền muộn, thầm nhủ: tại sao không thể bất chấp hậu quả ủng hộ con trai?

So sánh với đám vương gia các chỉ nhánh, con cháu trực hệ vương thất chuyện gì cũng phải chính liều mạng đi làm.

“Nhi thân đã thuyết phục đám người Thành Lăng vương, cùng Nhị bá... Chừng này, đủ sao?”

Ngụy Vương đang uống trà, nghe vậy, hoảng sợ ho khan liên tục.

Hắn trợn mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, kinh ngạc hỏi: “thật sự? Ngay cả Nhị bá ngươi cũng..."

Triệu Hoằng Nhuận cười hắc hắc.

Thấy vậy, Ngụy Vương nhíu mày.

Theo Ngụy Vương thấy, tiểu tử trước mặt hành động không thành thật, nhưng việc đại sự sẽ không hàm hồ.

Chỉ là Ngụy Vương hết sức tò mò, tiểu tử này dùng cách gì thuyết phục đám người kia.

Nhưng hắn không thể hỏi, vì trừ phi hắn ăn nói khép nép, bằng không, tiểu tử này sẽ không nói cho hắn? Tiểu tử này sẽ chỉ chế nhạo “phụ vương không đoán được sao?”

Thấy ánh mắt chờ mong của Triệu Hoằng Nhuận, gân xanh trên đầu Ngụy Vương nổi lên.

Ánh mắt kia như nói: mau tới hỏi ta, mau tới hỏi ta.

Trẫm là phụ thân ngươi! ¡

Ngụy Vương chửi thề trong lòng, lạnh nhạt nói: “ừm, làm không tệ! Đã vậy, trẫm không ngại thuận nước đẩy thuyền, giúp ngươi..."

Vừa nói, hắn vừa quan sát con trai, xem tiểu tử này có tiết lộ hay không.

Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm hắn, lại nói với Triệu Hoằng Tuyên: “tiểu Tuyên, ngươi năm nay cũng 15 tuổi rồi?”

Triệu Hoằng Tuyên mỉm cười.

Vương tử 15 tuổi, đồng nghĩa là người trưởng thành, có tư cách xuất cung, khai phủ phong vương.

“Ca, ngươi sẽ tặng lễ cho ta?” Triệu Hoằng Tuyên phấn khởi nói.

Triệu Hoằng Nhuận phiền muộn, thâm nghĩ, lúc ta khai phủ cũng không thấy ngươi tặng quà.

Nhưng là ca ca, Triệu Hoằng Nhuận cũng không so đo với hắn, gật đầu nói: “ngươi muốn thứ gì? Chỉ cần ca ca làm được, ngươi cứ nói.”

“Việc này.” thấy Triệu Hoằng Nhuận nói như vậy, Triệu Hoằng Tuyên có hơi chần chờ, vì hắn chưa từng nghĩ bản thân muốn gì.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận trêu chọc: “bằng không, ca ca tặng ngươi mấy mỹ nữ?”

Triệu Hoằng Tuyên khuôn mặt đỏ lên. “Cân gì ngượng ngùng, ngươi xem phụ vương, hậu cung giai lệ...”

“Khục!” thấy chủ đề liên quan đến mình, Ngụy Vương ho khan cắt ngang lời Triệu Hoằng Nhuận, trợn mắt nhìn người sau.

Trâm Thục Phi hai đứa con, con trai cả Triệu Hoằng Nhuận càng ngày càng đi lệch, hắn không muốn tiểu tử này sẽ dạy hư đứa con nhỏ nhất.

Huống chỉ lúc Triệu Hoằng Nhuận không ở Đại Lương, Ngụy Vương dần phát hiện, tiểu nhi tử Triệu Hoằng Tuyên cũng thông minh hiếu học, mặc dù không có tài bằng Triệu Hoằng Nhuận, nhưng đạo đức, tốt hơn ca ca không biết bao nhiêu.

“Hoằng Nhuận, trước giải quyết việc gấp!"

Ngụy Vương trâm mặt nói. Ï Việc gấp.... Sao? ¡

Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm mỉm cười.

Nhìn con trai nở nụ cười, Ngụy Vương thầm cảm thông cho Tông phủ.

Ngày 22 tháng giêng, đúng như Triệu Hoằng Nhuận đoán, hai ngày sau, Tông phủ liền phái người đến phủ Túc Vương, mời hắn đến thương lượng chuyện Tam Xuyên.

Người đến mời vẫn là Triệu Hoằng Mân.

“Hoằng Nhuận, lần trước ngươi không thành thật.”

Triệu Hoằng Mân thấy Triệu Hoằng Nhuận, cười khổ nói.

Triệu Hoằng Nhuận ngượng ngùng cười, lần trước vì để Nhị bá đến gặp, hắn phái Trâm Úc, Lữ Mục bắt cóc Triệu Hoằng Mân về phủ Túc Vương.

Tuy nói là bắt cóc, nhưng thực ra, lúc đó chỉ là mời Triệu Hoằng Mân tới phủ Túc Vương, ăn ngon uống ngon.

Lúc đó, Triệu Hoằng Mân không biết gì, cũng không từ chối, đi tới phủ Túc Vương, kết quả là đám tông vệ chuốc say hắn, mà Triệu Hoằng Nhuận chẳng thấy đâu.

Cuối cùng, là phụ thân hắn mang hẳn về Tông Phủ.

Đương nhiên, sau đó khó tránh khỏi giáo huấn.

Nhưng Triệu Nguyên Nghiễm không có trách Triệu Hoằng Mân đến phủ Túc Vương, chỉ là thất vọng, con trai quá thành thật, không nhìn thấu ý định của Triệu Hoằng Nhuận, bị chuốc say.

Nếu như nhìn thấu, là phụ thân, Triệu Nguyên Nghiễm ít nhất vẫn còn thể diện?

Kết quả đây?

Triệu Hoằng Nhuận dẫn Triệu Nguyên Nghiễm đến gặp Triệu Hoằng Mân, thì thấy người sau đang ngủ say trong phủ Túc Vương.

Vì thế, Triệu Hoằng Mân bị Triệu Nguyên Nghiễm mắng một trận.

“Nhờ phúc đường, thời gian hai ngày qua của vi huynh...” Triệu Hoằng Mân oán trách nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận rụt đầu, cẩn thận hỏi: “Nhị bá hắn, sẽ không...”

Triệu Hoằng Mân nghe vậy cười thảm, nói: “đường đệ rời khỏi Tông phủ, tĩnh tư phòng không phải trống sao? Ta vào đó...."

I' Không thể nào? Nhị bá tàn nhẫn với trưởng tử như vậy? . Triệu Hoằng Nhuận kinh hãi, lập tức hứa hẹn đủ điều với Triệu Hoằng Mân xem như đền bù.

Ước chừng một canh giờ, Triệu Hoằng Nhuận được Triệu Hoằng Mân dẫn về Tông phủ.

Khi xe ngựa của Triệu Hoằng Mân đến nơi, thì 4 vị vương gia giống như hẹn trước, cùng tới.

Triệu Hoằng Nhuận nhìn bốn vị tộc thúc.

4 vị vương gia cũng nhìn hẳn.

Song phương im lặng tiến vào Tông phủ.

Nhưng Triệu Hoằng Mân có phát hiên, hơi nghi hoặc.

Vì hắn cảm thấy, bất kể là Triệu Hoằng Nhuận, hay 4 vị vương gia, đều có vẻ quá bình tĩnh. Không thích hợp..... Triệu Hoằng Mân thầm nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment