Chương 497: Đạt Được Hiệp Nghị
Chương 497: Đạt Được Hiệp NghịChương 497: Đạt Được Hiệp Nghị
Trưa hôm đó, Thành Lăng Vương mở tiệc chiêu đãi Triệu Hoằng Nhuận cùng 3 vị vương gia còn lại.
Sau 3 tuần rượu, 5 người liền bàn bạc việc mở ra Tam Xuyên.
Đầu tiên thảo luận, là thuế xuất quan.
Trước đây, An Lăng thương nhân Văn Thiểu Bá cho rằng, 100 đồng ra khỏi Thành Cao Quan, nhất định là Thành Cao quân giả mạo Túc Vương danh nghĩa thu lấy, nhưng chuyện này đúng là Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh.
Khoản tiền này, cũng không phải là nộp lên cho Hộ Bộ, mà là để Thành Cao quân dùng cải thiện đồ ăn, đãi ngộ trong quân đội, vì mấy năm gần đây, Hộ Bộ thiếu tiền, một mực cắt giảm quân phí, khiến 6 doanh thường trú và Hộ Bộ lục đục.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng hiểu cho Hộ Bộ, dù sao nội bộ nước Ngụy, quá nhiều quý tộc xâm phạm lợi ích, những người này chiếm các ngành kinh doanh, lại không nộp thuế, khiến Hộ Bộ phải tính toán cẩn thận.
Nên Triệu Hoằng Nhuận thiết lập thuế xuất quan ở Thành Cao Quan, cũng coi là phụ cấp cho Thành Cao quân.
Hơn nữa, Tam Xuyên khai hoang đã trở thành Công Bộ hạng mục, theo kế hoạch, Công Bộ sẽ chọn một vài nơi màu mỡ thuận lợi cho khai hoang, khai khẩn ra một nơi có sản lượng ngũ cốc sánh ngang với Dĩnh Thủy quận, biến Tam Xuyên trở thành nước Ngụy kho lúa, chuẩn bị trước cho chiến tranh Ngụy Hàn. Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn ủng hộ việc này.
Chỉ một cuộc chiến Tam Xuyên, liền khiến giá gạo ở nhiều nơi trong nước †ăng cao, có thể thấy lương thực tiêu hao nhiều ra sao trong chiến tranh.
Yết Giác bộ lạc Tháp Đồ bại ra sao?
Ngoại trừ chiến thuật ra, nguyên nhân chủ yếu không phải lương thực sao?
Nếu có đủ lương thực, tuy không chắc Tháp Đồ nhất định chiến thẳng Triệu Hoằng Nhuận, nhưng ít ra không bị thua nhanh như vậy.
Việc này đủ để chứng minh tâm quan trọng của trữ lương.
Nếu nước Ngụy không tích trữ đủ lương thực, một khi Hàn Ngụy khai chiến, quân lương hao phí lớn sẽ ảnh hưởng đến giá gạo nước, khiến khắp nơi kêu than, thậm chí xảy ra bạo loạn.
Nếu lần này, Công Bộ có thể biến Tam Xuyên thành kho lúa nước Nguy, vậy nước Ngụy sẽ có tư cách tiến hành một cuộc chiến trường kỳ với nước Hàn.
Có lẽ có người cho rằng, nếu Công Bộ biến Tam Xuyên thành kho lúa và tăng gấp đôi sản lượng ngũ cốc nước Ngụy, có phải cũng sẽ ảnh hưởng giá gạo trong nước?
Đây cũng chẳng phải vấn đề gì, lương thực dư thừa, có thể bán cho Hùng Thác, cũng có thể bán cho Tam Xuyên.
Tuy nước Ngụy sóng yên biển lặng, nhưng ở bắc Tam Xuyên, Kiểm bộ lạc và Ô Biên bộ lạc đã khai chiến với Tần, ở nam Tam Xuyên, Yết, Linh hai bộ lạc cũng đánh với Ba quốc, lương thực tiêu hao cực kỳ nhiều.
Nên nước Ngụy không cần lo nguồn tiêu thụ lương thực.
Nhưng phải nói, nếu Công Bộ muốn biến Tam Xuyên thành kho lúa, vậy sự ổn định của Tam Xuyên phải đặt lên hàng đầu.
Dù hiện tại, Tây Lặc đang thống lĩnh 5 vạn xuyên bắc cung ky, phụ trách phòng thủ phía bắc Tam Xuyên, nhưng cũng không dám đảm bảo là không có sơ hở.
Một khi Tam Xuyên xảy ra biến cố gì, Thành Cao quân ở gần, sẽ là đội quân được điều động đầu tiên.
Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận quyết định chia cho Thành Cao quân miếng bánh đầu tiên, bất kể từ mục đích tăng cường tài chính cho Thành Cao quân hay lôi kéo đội quân này.
Tuy 100 đồng thuế quan không nhiều, nhưng một khi Triệu Hoằng Nhuận cho quý tộc vào Tam Xuyên, Thành Cao quân chỉ cần thu tiền, cũng đủ để duy trì cả đội quân vận hành, thậm chí có dư để mua vũ khí từ Dã Tạo ty.
Chưa kể, Triệu Hoằng Nhuận bắt quý tộc nộp thuế đâu chỉ có 100 đồng.
"1/10?"
4 vị vương gia nghe điều kiện Triệu Hoằng Nhuận đề ra, không khỏi cau mày.
Triệu Hoằng Nhuận nói 1/10, không phải nói 1/10 lợi nhuận thương đội kiếm được trong một chuyến, mà là chỉ 1/10 giá trị hàng hóa khi thương đội đến Thành Cao Quan.
"Quá hà khắc rồi!"
Tế Dương Vương lắc đầu từ chối, nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhíu mày nói: "nếu không phải Túc Vương điện hạ chính miệng hứa hẹn, ta thật sự hoài nghi Túc Vương điện hạ có phải định tiếp tục trì hoãn hay không."
"Một phần tiền vốn, rất cao sao?"
Triệu Hoằng Nhuận nhấp ngụm rượu, từ tốn nói: "Đại Ngụy lá trà, bán ở Tam Xuyên lãi gấp 3!"
Tế Dương Vương nghe vậy lắc đầu nói: "Túc Vương điện hạ không cần lừa gạt chúng ta. Hiện tại, bán lá trà ở Tam Xuyên đúng là lãi gấp 3, nhưng một khi Tam Xuyên mở cửa, vô số quý tộc tiến vào Tam Xuyên, đến lúc đó, liệu còn giá gấp 3? Đồ hiếm thì quý, hiện tại lá trà giá cao là do thương nhân bình dân không chở được nhiều. Điểm này, Túc Vương chắc cũng nghĩ đến?"
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn Tế Dương Vương Triệu văn trác.
Triệu Hoằng Nhuận tất nhiên biết, chỉ là hắn vân có khuynh hướng chèn ép quý tộc. Số tiền kia có thể dùng để tăng cường Thành Cao quân, cũng có thể dùng để tăng quốc khố, chỉ khi quốc khố giàu có, nước Ngụy mới có vốn liếng thực hiện kế hoạch của Triệu Hoằng Nhuận.
Tỉ như đào đường sông, xây dựng biên phòng, sửa lại đường, tất cả đều cần tiền, hơn nữa, dùng hàng vạn vạn lượng làm đơn vị.
Sau khi Tế Dương Vương nói xong, Thành Lăng Vương cũng phụ họa: "Túc Vương điện hạ đề ra thuế quan bằng 1/10 tiền vốn cũng không tính cao, nhưng điện hạ đừng quên, chúng ta hàng năm còn phải nộp thuế lên Hộ Bộ, nếu được miễn giãm ta đồng ý yêu cầu điện hạ, bằng không, điều kiện này sẽ không ai đồng ý."
Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm hỏi: "tộc thúc có ý gì?" "Túc Vương điện hạ chẳng lẽ không cảm thấy bất công sao? Vì sao thường dân chỉ mất 100 đồng, còn chúng ta phải mất 1 phần tiền vốn?” Thành Lăng Vương nghiêm túc nói: "110, đây là ranh giới cuối cùng."
"110 không được” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nói: "quan thuế của bình dân ngày sau sẽ tăng lên 110." Nói xong, hắn nhìn Thành Lăng Vương, nghiêm túc nói: "trăm rưỡi, đây là nhượng bộ cuối cùng của bản vương."
Trăm rưỡi, nửa phần tiền gốc, Thành Lăng Vương sẽ không đồng ý.
Dựa vào cái gì bình dân thương nhân bất luận mang bao nhiêu hàng hóa, chỉ cần nộp 100 đồng tiền lớn, mà quý tộc lại cần giao nửa phần tiền vốn?
Nhưng khi hắn nghe được Triệu Hoằng Nhuận có ý định tăng thuế cho bình dân, tâm trạng của hẳn cân bằng hơn.
Một lúc sau, Thành Lăng Vương dưới sự ngạc nhiên của 3 vị vương gia, gật đầu nói: "đúng, nhưng Túc Vương điện hạ, ta hy vọng điện hạ mở ra Lạc cảng."
3 vị vương gia còn lại vốn định phản đối, nhưng khi nghe được câu sau, thì im lặng, xem như đồng ý với Thành Lăng Vương.
Lạc cảng.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Thành Lăng Vương.
Lạc cảng là cảng sông phía đông, trước mắt đối với triều đình hộ bộ khai phóng.
Tuy Đại Lương cách Tam Xuyên một khoảng, nhưng nếu đi đường thủy sẽ chỉ tốn một nửa thời gian. "Được!"
Ngẫm một lúc, Triệu Hoằng Nhuận gật đầu.
Ngày đó, Triệu Hoằng Nhuận đạt được thỏa thuận với 4 vị vương gia.
Tam Xuyên mở ra với quý tộc, từ mùng 1 tháng 7.
Với việc này, đám Thành Lăng Vương có hơi không muốn, nhưng cũng hiểu.
Triệu Hoằng Nhuận sớm đã nói với bọn hắn, hắn muốn song phương kiêm chế lẫn nhau, tạo cục diện cân bằng.
Cần phải cho đám quý tộc nhận thức được: Đại Ngụy có thể tùy thời tìm người thay thế địa vị của ngươi.
Tuy nhiên, Thành Lăng Vương chỉ mỉm cười.
Hắn chắc chăn, một khi đến tháng 7, Tam Xuyên mở ra với quý tộc, những bình dân kia, trong khoảnh khắc sẽ bị ép chết.
Không cần dùng thủ đoạn hèn hạ nào, chỉ chênh lệch tiên bạc, cũng đã đủ.
"Chỉ mong Túc Vương điện hạ nâng đỡ bình dân, sau tháng 7 còn sống sót"
Sau khi đạt được thỏa thuận, Thành Lăng Vương mỉm cười nói với Triệu Hoằng Nhuận.
Thành Lăng Vương có lẽ không ngờ, có một số bình dân thương nhân sống sót ngoan cường, hơn nữa dưới áp lực của quý tộc có thể mở rộng và phát triển.
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận bàn bạc với 4 vị vương gia, khắp Đại Lương truyền ra tin đồn bất lợi với Triệu Hoằng Nhuận.