Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 468 - Chương 499: Ảnh Hưởng

Chương 499: Ảnh Hưởng Chương 499: Ảnh HưởngChương 499: Ảnh Hưởng

Lời đồn là một cách hữu hiệu để công kích kẻ địch từ thời xưa.

Một khi tin đồn lan truyền, thì ảnh hưởng nó tạo ra vô cùng đáng sợ.

Tỉ như đại tướng quân Từ Ân, đường đường một đại tướng quân, nhưng chỉ vì một tin đồn, Ngụy Vương chỉ đành bảo vệ.

Lúc này, Từ Ân đại tướng quân cùng Phần hình quân, vẫn ở doanh trại Tuấn Thủy quân, rất ít xuất đầu lộ diện, chờ sóng yên biển lặng, sẽ về Phần Hình Tắc.

Mà Triệu Hoằng Nhuận cũng giống Từ Ân, đang nếm trải cảm giác bị lời đồn nói xấu.

Trên thực tế, người Ngụy khá ủng hộ Túc Vương, không quan tâm Túc Vương có giành ngôi hay không.

Thậm chí, có không ít người Đại Lương vẫn khuynh hướng Triệu Hoằng Nhuận.

Nhiều nhất một vài sĩ tử thấy Túc Vương làm việc thiếu đường hoàng.

Đây chỉ là ở dân gian, còn trong triều, tình huống lại khác.

Đông Cung Thái tử làm sao đối đãi Triệu Hoằng Nhuận?

Ung Vương, Tương Vương Hoäng lại làm sao đối đãi Triệu Hoằng Nhuận?

Điều đáng sợ nhất của tin đồn, không phải cảnh báo Triệu Hoằng Nhuận có thể đoạt vương vị, mà là cảnh báo quyền lực trong tay Triệu Hoằng Nhuận lớn đến mức nào.

Ngũ Kị 3 vạn Thương Thủy quân, Khuất Thăng 2 vạn Yên Lăng quân, Tây Lặc 5 vạn Xuyên Bắc ky binh, chỉ quân đội, Triệu Hoằng Nhuận đã nắm 10 vạn đại quân.

Trong triều, Triệu Hoằng Nhuận lại nắm Dã Tạo ty.

Dã Tạo ty bây giờ đâu còn giống như xưa, mấy ngày trước, Dã Tạo ty đình công, Hộ Bộ, Binh Bộ, Công Bộ cùng nhau dâng tấu lên Thủy Cùng điện, 3 bộ, một nửa triều đình.

Dĩ vãng, nhiều người ấn tượng với Triệu Hoằng Nhuận chỉ dừng ở trẻ tuổi kiệt xuất, nhưng nghe được lời đồn, bọn hắn chắc chắn sẽ sợ hãi, thì ra Túc Vương đã nắm nhiều quyền hành đến vậy.

Bị buộc phải trở thành tiêu điểm, đây là tổn hại lớn nhất Triệu Hoằng Nhuận phải nhận.

Tệ hơn là, lời đồn này sẽ phá vỡ mối quan hệ giữa Triệu Hoằng Nhuận với mấy vương huynh.

Sau khi nghe được tin đồn, thái tử lập tức gọi Lạc Tân đến bàn chuyện.

"Túc Vương chắc bị ám hại..."

Lạc Tân biết thái tử không phải người suy nghĩ nhanh nhạy, không quanh co lòng vòng, cầm chén trà do cung nữ dâng lên, bình tĩnh phân tích: "vài ngày trước, Túc Vương không phải bị giam ở Tông phủ sao? Dã Tạo ty còn vì chuyện này mà đình công?"

"Ý tiên sinh là, lời đồn do Tông phủ lan truyền?" thái tử kinh ngạc hỏi: "Tông phủ vì sao phải làm như vậy?"

Lạc Tần uống một ngụm trà, từ tốn nói: "hiển nhiên, là Tông phủ thua Túc Vương."

"Tông phủ thua tiểu Bát?" thái tử mỉm cười, lắc đầu nói: "sao có thể, Tông phủ, ngay cả phụ vương cũng phải thỏa hiệp."

"Chính vì nguyên nhân này!" Lạc Tần cắt ngang, nghiêm túc nói: "chính là vì bệ hạ bị Tông phủ kiềm chế, nên chỉ cần có cơ hội, bệ hạ sẽ suy yếu Tông phủ... Hơn nữa, theo tại hạ biết, hai ngày trước, binh vệ, cấm vệ, lang vệ bao vây Tông phủ, mặc dù cả bệ hạ và vệ quân đều im lặng, nhưng ít nhiều vẫn đoán ra được."

"Nhưng Tông phủ, không phải vẫn tốt sao? Bản cung Nhị bá... Vẫn quản lý Tông phủ." thái tử không hiểu hỏi.

"Thái Tử muốn nói Nghiễm vương sao?" Lạc Tân mỉm cười, nói: "nếu Nghiễm vương cũng thuộc về phe thắng, hắn tất nhiên bình an vô sự"

Thái tử ngẩn người, lộ vẻ không tin, thì thào: "không thể nào? Chẳng lẽ..."

Lạc Tân liếc thái tử, mỉm cười nói: "nhìn sắc mặt điện hạ, chắc hẳn trong Tông phủ còn có người đứng trên Nghiễm vương..."

Nghe vậy, thái tử kinh ngạc, thì thào: "các thúc công cùng với Thái Thúc công..."

Lạc Tần nghe vậy, ánh mắt khác lạ, lập tức gật đầu mỉm cười nói: "không hổ là Túc Vương, thật bản lĩnh."

Nói xong, hắn lại bổ sung: "không phải là được rồi sao? Chắc là Túc Vương dẫn đầu, đuổi mấy vị thúc công, thái thúc công ra khỏi Tông phủ, bọn họ không cam lòng, cho nên truyền ra tin đồn, xem như trả thù."

Nói đến đây, hắn nhìn thái tử, hạ giọng nói: "nếu thái tử làm khó Túc vương bây giờ là đã trúng kế."

Nghe Lạc Tần giải thích, thái tử hiểu ra, tức giận nói: "ý của tiên sinh, là để bản cung giả vờ câm điếc, bỏ mặc mọi chuyện?"

"," Lạc Tần trâm tư một lúc, đột nhiên hỏi: "điện hạ, ngài nói bệ hạ phải chăng cũng đã nghe tin đồn?"

Thái tử không hiểu nói: "hiển nhiên... Nội Thị giám, giám sát Đại Lương, chuyện này huyên náo như vậy, phụ vương tất nhiên biết. Có lẽ lời đồn còn chưa truyền ra, phụ vương đã biết."... Vậy thì không đúng!

Lạc Tần híp mắt, thầm nghĩ: nếu đúng như thái tử nói, bệ hạ vì sao không ngăn cản? Với sự coi trọng của bệ hạ giành cho Túc vương, hẳn là sẽ không ngồi nhìn lời đồn bất lợi cho Túc vương lan truyền.

Trừ phi... Bệ hạ muốn thử, phải chăng có thể để Túc Vương gia nhập tranh đoạt vương vị... Lạc Tần ánh mắt kỳ lạ.

Lúc này, thấy Lạc Tân không mở miệng nói chuyện, thái tử không kiên nhân, liên tục hỏi: "tiên sinh? Tiên sinh?. . Chẳng lẽ chuyện cho tới giờ, tiên sinh còn muốn khuyên bản cung ăn nói khép nép lôi kéo tiểu Bát sao?"

"Không." Lạc Tần lắc đầu, tiếc nuối nói: "đáng tiếc, điện hạ cùng Túc Vương không hợp, lôi kéo cũng vô ích..."

Nghe vậy, thái tử mừng rỡ nói: "quá tốt rồi, bản cung lập tức sai người thượng tấu phụ vương."

"Cái gì?' Lạc Tân ngẩn người, vội vàng gọi thái tử lại, kinh ngạc nói: "điện hạ muốn làm gì?"

Thái tử đắc ý nói: "lần này là cơ hội tốt suy yếu tiểu Bát, nếu bản cung có thể lấy Tam Xuyên về tay.......

Lạc Tân ngây ra nhìn thái tử, cười khổ nói: "điện hạ, ngài nói đến Xuyên Lạc? Đây là Túc Vương tâm huyết, ngài cảm thấy Túc Vương sẽ nhường tâm huyết bản thân cho người khác? Huống chi, hiện tại không ít người đang nhìn miếng thịt này, há chỉ có mấy vị vương gia? Tông phủ, Hộ Bộ, Thành Cao Quan. . Rất nhiều thế lực tranh giành, cũng may là danh tiếng đang thịnh Túc Vương, đổi một người khác, e rằng miếng thịt này đã mất...

"Vậy... 5 vạn Xuyên Bắc ky binh thì sao?" Đông Cung Thái Tử Hoằng lễ nói.

Lạc Tần thở dài, nói: "Xuyên Bắc ky binh tiền thân là Yết Giác bộ lạc ky binh, bọn hắn sợ hãi Túc Vương, không phải, nếu điện hạ muốn mượn bệ hạ hoặc triều đình, nắm giữ đội quân này, e rằng sẽ dẫn tới hỗn loạn... Nếu chỉ nắm trên danh nghĩa, thì có ích lợi gì?"

"Thế này không được, thế kia cũng không được... tiên sinh muốn bản cung làm gì? Thái tử bất mãn nói.

Lạc Tần trầm giọng nói: "mượn cơ hội này, ép Túc Vương rời khỏi Đại Lương!"

"Hả?" thái tử không hiểu nhìn Lạc Tần.

Thấy vậy, Lạc Tân nhẫn nại giải thích: "nếu tại hạ đoán đúng, dã tâm Túc Vương không nhỏ, nhưng không phải vì vương vị, mà là hắn quá tự phụ, hy vọng nằm giữ hết thảy, biến Đại Ngụy trở nên mạnh mẽ theo ý hẳn. Vì vậy, Túc Vương tuyệt sẽ không giao quyền lực, nhưng hắn cũng hiểu, nếu không giao quyền, người ngoài sẽ coi lời đồn thành thật, trong tình hình này, Túc Vương chỉ còn một lựa chọn, rời khỏi Đại Lương."

Thái tử sờ cằm, thì thào: "đã vậy, bản cung cũng có thể chấp nhận." Nói xong, hắn nhíu mày lại hỏi: "chỉ sợ lão nhị cản trở."

"Lần này sẽ không" Lạc Tần lắc đầu, bình tĩnh nói: "Túc Vương nắm quyền quá lớn, lớn đến mức Ung vương, Tương vương cũng bất an, vì thế, hai vị kia cũng không dám kết luận, Túc Vương có thật sự đang tranh vị hay không... Nếu ta đoán không sai, Túc Vương rời khỏi Đại Lương, bọn hắn cũng nhẹ nhõm, sao lại cản trở?"

Thái tử nghe xong mừng rỡ nói: "vậy còn chờ gì?"

"Vẫn phải chờ!" Lạc Tân nghiêm nghị nói: "chờ nước chảy thành sông, không cần đắc tội Túc Vương... Tự có người sẽ ép Túc Vương rời khỏi Đại Lương."

"Lão nhị, lão tam?” Thái tử hồ nghỉ hỏi. "Không..." Lạc Tần lắc đầu.
Bình Luận (0)
Comment