Chương 506: Nhiều Người Thúc Đẩy (3)
Chương 506: Nhiều Người Thúc Đẩy (3)Chương 506: Nhiều Người Thúc Đẩy (3)
Triệu Nguyên Dục đoán không sai.
Ngày 20 tháng 1, hắn tiếp tục nhận được mật báo, nói Tông phủ thả Túc Vương Hoằng Nhuận.
Biết được việc này, Triệu Nguyên Dục lập tức nói cho Ngọc Lung công chúa, nàng ở phủ hẳn hai ngày, suốt ngày bất an, để Triệu Nguyên Dục cảm thấy rất đau lòng.
"Lục thúc, ta về Túc Vương phủ trước."
Khi biết tin này, Ngọc Lung tươi cười dắt Mị Nhuế về Túc Vương phủ.
Nha đầu kia... Rốt cuộc vẫn thân với Hoằng Nhuận.
Tự mình đưa Ngọc Lung ra ngoài, nhìn nàng và Mị Nhuế cưỡi ngựa đi xa, Triệu Nguyên Dục lắc đầu, vào phủ.
Hắn về thư phòng, lau chùi dụng cụ đi săn.
Đối với Triệu Nguyên Dục, đây là một thú vui.
Ngay khi Triệu Nguyên Dục đang lau, hạ nhân lại đưa trà tới, vừa rót cho hắn một chén, vừa nói cho hắn biết: Túc Vương sau khi rời Tông phủ, vẫn chưa về Túc Vương phủ, mà đi gặp Thành Lăng Vương
Hoằng Nhuận... Đi gặp Thành Lăng Vương? Hắn gặp Thành Lăng Vương làm gì?
Triệu Nguyên Dục cau mày, cầm chén trà, nói: "Tiếp tục theo dõi."
Tên hạ nhân khựng lại, ngay sau đó hạ giọng nói: "Chủ thượng, có ít nhất hai nhóm người theo dõi Túc Vương... Còn theo sao?"
"Nội thị giám và Tông phủ?" Triệu Nguyên Dục ngẩn người.
"Thuộc hạ không biết... Nhưng đã thử dò xét một nhóm người trong đó, khẩu âm đối phương, có phần giống khẩu âm Đại Lương nhưng, nhưng nghe không đúng lắm...
Triệu Nguyên Dục ngẩn người, cau mày.
Bất luận là người Nội Thị giám hay Tông phủ đều được huấn luyện ở Đại Lương, khẩu âm đều là chuẩn Đại Lương, làm sao có kẻ nói không được?
Phát âm cũng sai, sao có thể là mật thám hợp cách?
Dĩ nhiên, việc này cũng có hơi khó khăn, ngay cả Triệu Nguyên Dục cũng thiếu mật thám giỏi khẩu âm các vùng. Không phải Nội Thị giám, cũng không phải Tông phủ... Sao?
Triệu Nguyên Dục cau mày ngẫm nghĩ, lát sau trầm giọng nói: "theo dõi đám người kia, xem bọn hắn muốn làm gì.. Tốt nhất, có thể tra ra lai lịch đối phương."
"Túc Vương còn cân theo dõi không? Chủ thượng, tại hạ hoài nghi, người Nội Thị giám nhân đã phát hiện người của chúng ta... Tiếp tục theo dõi chỉ e bại lộ..."
"Nếu Hoằng Nhuận đã ra ngoài, thì không cần." Triệu Nguyên Dục lạnh nhạt nói
"Đã rõ."
Tên hạ nhân cúi đầu rời khỏi thư phòng.
Bỗng nhiên, hắn sững sờ, Vương Bổng chẳng biết lúc nào đã đứng ngoài phòng, im lặng nhìn hắn.
Tên hạ nhân cúi thấp đầu, vội vã rời đi.
Vương Bổng liếc qua thư phòng, sau đó không đuổi theo, chỉ đứng đó không biết nghĩ gì.
Qua 2 ngày, Triệu Nguyên Dục nhận được tin, Triệu Hoằng Nhuận liên hợp Ngụy Vương, đám Thành Lăng Vương cùng với Triệu Nguyên Nghiễm, đá mấy trưởng lão ra khỏi Tông phủ.
Hành động này nằm ngoài dự đoán của Triệu Nguyên Dục.
Mấy ngày trước, 4 vị vương gia còn là kẻ địch của Triệu Hoằng Nhuận, rất khó để tin hai bên sẽ bắt tay, thậm chí còn, liên hiện hợp Tông Chính Triệu Nguyên Nghiễm, Triệu Nguyên Dục biết rõ Nhị Vương huynh khó thuyết phục cỡ nào. Tiểu tử này... Càng ngày càng bản lĩnh!
Triệu Nguyên Dục vừa mừng vừa sợ.
Sợ là, Triệu Hoằng Nhuận ở trong hoàn cảnh khó vẫn thay đổi được cục diện, Tông phủ; vui là tiểu tử suốt ngày muốn làm hoàn khố đã trưởng thành.
Nhưng khiến Triệu Nguyên Dục cau mày là, Triệu Hoằng Nhuận đuổi mấy trưởng lão đi không bao lâu, Đại Lương lại truyền ra tin đồn.
Lời đồn nhằm vào Triệu Hoằng Nhuận, nói hắn dã tâm bừng bừng.
Triệu Nguyên Dục vừa nghe là biết do đám trưởng lão không cam lòng truyền ra.
Hoằng Nhuận còn quá trẻ...
Sau khi biết chuyện, Triệu Nguyên Dục lắc đầu.
Hắn đã biết Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị đổ tội lên tam thúc công và thái thúc công.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không truyền tin ra trước, mà để đám trưởng lão làm trước.
Trước lời đồn: Túc vương muốn giành vương vị, thì lời đồn: mấy vị trưởng lão Tông phủ muốn lấy quyền mưu tư, hỗ trợ quý tộc chia sẻ Tam Xuyên, có là gì?
Dân chúng lúc này chỉ bàn tán Túc vương ra sao, còn Tông phủ trưởng lão, đó là ai?
"Nghĩ cách khống chế" Triệu Nguyên Dục đúng ra lệnh cho người kia.
"Vâng, chủ thượng." Tên hạ nhân nhận lệnh rời đi.
Nhưng, nằm ngoài dự đoán của Triệu Nguyên Dục, qua 2 ngày, lời đồn về cháu hắn chẳng những không dừng, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng, toàn thành đều biết.
Thấy vậy, Triệu Nguyên Dục không vui, đêm đó một thân một mình ở thư phòng.
Không lâu sâu, hạ nhân dâng trà tiến vào thư phòng.
Triệu Nguyên Dục đang đọc sách, liếc thấy người đến, không vui nói: "Ngươi làm gì vậy? Không phải để ngươi cản lời đồn lan truyền sao?"
Tên hạ nhân thấp giọng nói rằng: "Chủ thượng, cũng không phải chúng ta vô năng, chỉ là... Nội Thị giám dung túng lời đồn truyền ra."
"Cái gì?"
Triệu Nguyên Dục ngẩn người. Nội thị giám cư nhiên... Tứ Vương huynh? Hắn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn tước quyền của Hoằng Nhuận? Không đúng, hắn không phải một mực bồi dưỡng Hoằng Nhuận sao?... Thì ra là thế, ta hiểu.
Ánh mắt thoải mái, Triệu Nguyên Dục dở khóc dở cười lắc đầu, thầm nghĩ: Tứ Vương huynh đối với Hoằng Nhuận, đúng là tận tâm tận lực, chỉ tiếc... Không như mong muốn.
Xem ra Hoằng Nhuận ở Đại Lương không lâu...
Triệu Nguyên Dục thở dài, lắc đầu nói rằng: "Nếu là Nội Thị giám, chuyện này liền dừng ở đây."
"Vâng." Tên hạ nhân cúi đầu, ngay sau đó lại hỏi: "Mặt khác, thuộc hạ cảm thấy cần phải bẩm báo cho chủ thượng."
Triệu Nguyên Dục gãi trán, cười khổ nói: "Nếu là Vương Bổng, ngươi không cần phải nói, bản vương đã nhận ra."
"Cũng không phải Vương Bổng, hắn tuy nhìn ra, nhưng cùng thuộc hạ nước giếng không phạm nước sông... Thuộc hạ muốn nói đám người lan truyền tin đồn về Túc Vương, ngoại trừ Nội Thị giám, còn một nhóm người khác, là đám người chủ thượng hạ lệnh theo dõi."
Triệu Nguyên Dục sửng sốt, cau mày hỏi: "Là đám người... Khẩu âm không giống người Đại Lương?"
"Đúng vậy!" Tên hạ nhân gật đầu.
Triệu Nguyên Dục nhíu mày, tâm trạng phiền muộn.
Tên hạ nhân tiến lên vài bước, thấp giọng nói: "dưới tay thuộc hạ, có mấy người giả say, đi thăm dò, từ đối phương trộm được vật này."
Dứt lời, hắn lấy ra một vật như hạ ngọc đưa cho Triệu Nguyên Dục.
Triệu Nguyên Dục cầm ngửi, nghi hoặc hỏi: "Sáp?" Nói xong, hắn định bóp nát.
Thấy vậy, tên hạ nhân nắm cổ tay Triệu Nguyên Dục, gấp gáp nói: "Chủ thượng, không thể, trong vật này có kịch độc."
"Cái gì?' Triệu Nguyên Dục ngẩn người.
Tên hạ nhân lấy lại viên sáp, thấp giọng nói: "Thuộc hạ ngày trước gặp thứ này không ít... Bề ngoài là sáp, nhưng trong là kịch độc, bỏ vào miệng cắn, lập tức mất mạng."
Triệu Nguyên Dục ngây người nửa ngày, ngay sau đó thì thào: "Tử sĩ? !"
Loại kịch độc kiểu này, Triệu Nguyên Dục không xa lạ gì, hắn vào nam ra bắc nhiều năm, đương nhiên từng gặp qua.
Nhưng ở Ngụy quốc, rất ít thấy thứ này.
Quý tộc Ngụy quốc không cho phép có quân đội riêng, nhưng trên thực tế, hoặc nhiều hoặc ít bọn hẳn đều có lực lượng ẩn giấu bảo vệ mình.
Mà lực lượng ẩn nấp rất trung thành và tận tâm với gia tộc, không khác gì tử Sĩ.
Ví dụ điển hình là Tông vệ Vũ Lâm Lang.
Nhưng dù vậy, kịch độc kiểu này, quý tộc vẫn không dùng tới.
Trừ phi là kẻ có mưu đồ.
Triệu Nguyên Dục mặt đổi sắc hỏi: "Người đâu?”
"Tên kia thấy mất viên thuốc này, liền dùng dao tự vẫn..." "... Thi thể đâu?"
"Trước khi Hình Bộ đến, đã bị Nội Thị giám mang đi... Ừm, hình như Nội Thị giám cũng theo dõi đám người này."
".." Triệu Nguyên Dục thở dài.
Dừng một lúc, tên hạ nhân ngẩng đầu nhìn Triệu Nguyên Dục, thấp giọng nói: "nhưng có thể thấy được, đám người này không phải Nội Thị giám... Thuộc hạ hoài nghi, đám người này, rất có thể là hung thủ giết sứ thần nước Sở mà chủ thượng đang tìm... Chẳng qua, không biết Túc Vương tại sao dính dáng vào đó, thuộc hạ cho rằng, coi như lan truyền lời đồn, Túc Vương cũng không bị ảnh hưởng gì."
Bọn họ muốn mượn cớ ép Hoằng Nhuận rời Đại Lương! ... Nhưng, vì sao?
Triệu Nguyên Dục nghĩ thế nào cũng không ra, dân theo tông vệ đến Túc Vương phủ, chờ Triệu Hoằng Nhuận.
Đợi đến giờ Tuất, Triệu Hoằng Nhuận mới từ Ngưng Hương cung về phủ, nghe Lục vương thúc đang chờ trong hoa viên, liền vội vã đến gặp.
Thúc cháu gặp lại, Triệu Nguyên Dục thuận miệng trêu Triệu Hoằng Nhuận vài câu, ngay sau đó, hỏi một câu là mục đích đến.
"Hoằng Nhuận, Lục thúc hỏi ngươi, lần này ngoại trừ Tông phủ trưởng lão, ngươi còn đắc tội người nào không?"
"Hả?" Triệu Hoằng Nhuận bối rối, giải thích: "Ngoại trừ trưởng lão... Ta cũng chỉ đắc tội đám Thành Lăng Vương, ừm, cũng không thể gọi là đắc tội? Tiểu chất cùng bọn họ đã bàn bạc xong."
"Cũng không phải là đám Thành Lăng Vương, nghĩ kỹ xem, còn có ai?" Triệu Nguyên Dục nghiêm túc hỏi. "Đã không còn... Lục thúc, làm sao vậy?" Triệu Hoằng Nhuận không hiểu hỏi.
Triệu Nguyên Dục nghe vậy mỉm cười, nói: "Lục thúc lo ngươi đắc tội người khắp nơi, tùy tiện hỏi."
"Ta sẽ không tùy tiện đắc tội người khác, ta ăn no dửng mỡ?" Triệu Hoằng Nhuận nửa tin nửa ngờ.
Triệu Nguyên Dục không quan tâm Triệu Hoằng Nhuận oán giận, ngầm nghĩ.
Nếu Hoằng Nhuận chưa đắc tội những người đó, nói cách khác, những người đó mong muốn Túc Vương rời Đại Lương sao? Vì sao? Hoằng Nhuận rời Đại Lương, có ích gì với bọn hắn?
Triệu Nguyên Dục nghĩ không thông.
Thế nhưng hắn có thể khẳng định: chủ nhân đám tử sĩ kia, có lẽ là chủ mưu cuộc tập kích sứ giả nước Sở, đồng thời, người này có lẽ đang ở Đại Lương!