Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 479 - Chương 512: Hành Thích

Chương 512: Hành Thích Chương 512: Hành ThíchChương 512: Hành Thích

"Ngươi làm sao biết hành tung của ta?"

Được Mị Khương nhắc nhở, Triệu Hoằng Nhuận cũng có cảm giác không đúng.

Vì Ô Na, đám người bọn họ nửa đường xuống thuyền.

Trong tình hình này còn bị Trân Tiêu tìm được, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng bất ngờ.

"Hỏi ta làm sao biết được hành tung của ngươi?"

Đối mặt với Triệu Hoằng Nhuận tra hỏi, Trần Tiêu cười lạnh, trực tiếp nói: "ngươi giết phụ thân ta, ta lần này giết ngươi vì cha báo thù!"

Nói xong, hẳn có lẽ ý thức được bản thân đang là tù nhân, nói tiếp: "Túc Vương cho rằng bắt được ta là xong sao? Không dám giấu giếm, vì giết ngươi, ta Tìm rất nhiều đồng bọn."

Chúng ta có thể ngừng được không? Trước ngươi còn do dự có giết ta hay không?

". "Triệu Hoằng Nhuận nhìn chằm chằm Trần Tiêu, hỏi với giọng kỳ lạ: "ngươi vừa mới nói, ngươi đến để hỏi ta vì sao thả Hùng Hổ đi phải không?"

Trần Tiêu vô thức tiếp lời: "tuy nói như thế, nhưng..." nói đến đây, hắn ngẩn người, nghỉ ngờ hỏi: "ta nói qua sao?”

Tên này!

Triệu Hoằng Nhuận nín cười, hờ hững gật đầu.

"Vậy được rồi." Trân Tiêu thở dài, gật đầu nói: "đã bị Túc Vương nhìn thấu, ta cũng không giấu diếm" Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nói: "ta cho ngươi biết, nhưng ngươi phải thả †a đi, thế nào?"

Triệu Hoằng Nhuận không cần đoán cũng biết tên này định đi giết Hùng Hổ và Hùng Thác, lắc đầu từ chối: "không, ngươi nói cho ta biết chuyện gì xảy ra, ta mời ngươi ăn một bữa ngon."

Trần Tiêu ngẩn người, rồi lắc đầu nói: "ta có lương khô, không cần Túc Vương mời ta ăn" Nói xong, hắn dùng sức vùng vãy, chỉ là hắn bị trói quá chặt, không thoát được.

Thế là hắn đành nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhắc lại điều kiện: "ta cho ngươi biết nguyên nhân, ngươi thả ta đi."

Tuy nhiên, Triệu Hoằng Nhuận vẫn lắc đầu từ chối: "bỏ ý nghĩ đó đi. Ta làm vậy để bảo vệ ngươi, ngươi cho rằng chỉ bằng một mình ngươi, là có thể giết Hùng Hổ và Hùng Thác? Ngươi biết bên cạnh bọn hắn có bao nhiêu hộ vệ sao?"

"Không thử sao biết được?” Trần Tiêu tự tin nói.

Đây coi là thừa nhận chỉ có một mình sao?

Triệu Hoằng Nhuận nhìn người trẻ tuổi trước mặt, nghiêm túc nói: "Hùng Hổ cũng tốt, Hùng Thác cũng được, dù ngươi có lòng tin giết bọn hắn, ta cũng không cho phép, ta không giết ngươi, nhưng từ hôm nay, ta sẽ không để ngươi rời khỏi tâm mắt của ta, đây là vì tốt cho ngươi."

Triệu Hoằng Nhuận thật không có nói dối, hắn thấy, Trần Tiêu quá ngay thẳng, mặc dù dũng mãnh, nhưng chút đầu óc đó, mà đòi giết Hùng Thác và Hùng Hổ?

Nếu Hùng Thác Hùng Hổ kém đến nỗi bị giết bởi tên này, Triệu Hoằng Nhuận thấy không cần ủng hộ Hùng Thác đi tranh đoạt vương vị nữa.

Nên một khi Triệu Hoằng Nhuận thả Trần Tiêu đi ám sát Hùng Thác, Hùng Hổ, thì người trẻ tuổi này sẽ chết.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không muốn vậy, dù sao hắn kính trọng con người Trần Bỉnh.

Tuy nhiên, việc từ chối thả, cũng khiến Trần Tiêu càng hận Triệu Hoằng Nhuận, hắn nhắm mắt không nói.

Đối với người ngay thẳng, Triệu Hoằng Nhuận không phản cảm, thậm chí, còn trêu chọc Trần Tiêu.

"Trần Tiêu, ngươi không phải có đồng đội sao? Sao ngươi bị bắt lâu như vậy, cũng không thấy đồng đội cứu ngươi?"

"Hắn, bọn hắn tạm thời không muốn bị lộ, một khi thời cơ chín mưuồi, chắc chắn cứu ta."

"Thật sao?" Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt không tin.

Thấy vậy, Trân Tiêu oán giận nói: "Túc Vương, ngươi đừng đắc ý. Ta khuyên ngươi vẫn nên thả ta, bằng không"

"Bằng không thế nào?”

".." Trần Tiêu đầu đầy mồ hôi, nhẫn nhịn một lúc, nói: "đồng đội của ta, nhất định đã giăng bẫy ở trên đường."

"Ồ, vậy ta mỏi mắt chờ mong."

Triệu Hoằng Nhuận gật đầu nói.

Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận trêu Trần Tiêu, Trầm Úc chỉ về đằng trước nói: "công tử, phía trước có quán trọ, không bằng đến đó nghỉ ngơi?"

Triệu Hoằng Nhuận gật đầu đồng ý, mấy ngày đều ăn đồ khô, nếu được ăn ngon Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Nhưng trước khi đến quán trọ, Triệu Hoằng Nhuận vẫn không quên trêu Trần Tiêu: "ngươi chắc không định nói, trong quán trọ có đồng đội của ngươi?"

"Đương nhiên" Trân Tiêu mạnh miệng nói.

Triệu Hoằng Nhuận cười lắc đầu.

Một lát sau, đoàn người tới quán trọ.

Chủ quán là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, trong quán có 4,5 người làm nhìn đều thật thà, thấy đoàn người Triệu Hoằng Nhuận đi vào, liền vội vàng nghênh đón.

"Mấy vị nghỉ chân hay ở trọ?" Chủ quán nhiệt tình hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận đánh giá vài lần khung cảnh trong quán, phát hiện nơi đây thật nhỏ, lầu hai là gian cho người ở, nhưng thoáng nhìn thì chỉ có ba gian.

Lầu một là phòng ăn, các bàn dài nối nhau, ước chừng 9 cái, mỗi bàn ngồi được 8 người.

Trước khi đoàn người Triệu Hoằng Nhuận đến, trong quán có hai nhóm khách, một nhóm 4 người, một nhóm 5 người, đang uống rượu, nói chuyện.

"Không ở trọ, chỉ ăn." Trâm Úc đập một thỏi bạc lên quầy, nói: "dọn đồ ăn, rượu ngon của quán các ngươi rat"

"Đã hiểu, đã hiểu." chủ tiệm vội cầm thỏi bạc, hai mắt tỏa sáng.

Sau đó, đoàn người Triệu Hoằng Nhuận bắt đầu ngồi, Triệu Hoằng Nhuận, Trầm Úc, còn có Mị Khương, Mị Nhuế, Tô cô nương, Lục nhi, Dương Thiệt Hạnh, Ô Na ngồi một bàn, còn các tông vệ cùng với Trần Tiêu ngồi 2 bàn.

Lúc này, khách trong quán liếc nhìn đám người Triệu Hoằng Nhuận, tiếng nói chuyện nhỏ hơn nhiều.

Dù sao đám tông vệ tuy mặc bình dân, nhưng trên người đeo đao kiếm, vừa nhìn là biết không phải dân chúng tâm thường.

Một cách tự nhiên, không ai dám nhìn mấy nữ nhân ở bàn Triệu Hoằng Nhuận.

Tuy là quán nhỏ, nhưng tốc độ phục vụ rất nhanh, không bao lâu, mấy bàn thịt, mấy bàn rau dại xào đã được bưng lên.

Chủ tiệm ở bên giới thiệu, thịt này đều là thịt rừng.

Sau đó, hắn lại sai 3 tiểu nhị mang tới 3 vò rượu, mỗi bàn một vò. Tiểu nhị xé lớp giấy bọc, Triệu Hoằng Nhuận đã ngửi được mùi rượu.

Hắn dùng muôi, múc vào trong chén, say mê hít hà.

Đang định uống, thì Trân Tiêu ở bên nói: "sẽ không sợ trong rượu có độc?"

"Cái gì?' Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ nhìn Trần Tiêu.

Trần Tiêu oán giận nói: "người trong quán, đều là bạn ta, sớm đã thả độc trong rượu và thức ăn, ngươi nếu không sợ chết thì ăn đi."

Này này, đừng đùa nữa được không?

Triệu Hoằng Nhuận liếc chủ quán đang ngây người, cười khoát khoát tay nói: "xin lỗi, đừng để ý tới tên kia, tên kia đầu óc có chút vấn đề."

"Ồ" chủ tiệm ngây ra, dùng ánh mắt khác thường nhìn Trần Tiêu.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đã uống một ngụm rượu, cười mỉa mai nhìn Trần Tiêu.

Thấy không hù được Triệu Hoằng Nhuận, Trần Tiêu im lặng.

Nước Ngụy có tập tục, người có địa vị cao nhất chưa động đũa, những người còn lại không thể động, chờ sau khi Triệu Hoằng Nhuận uống một ngụm rượu, mấy nữ nhân và tông vệ mới cầm đũa.

Duy chỉ có Mị Khương không hề động đũa, chỉ nhìn chằm chằm chủ quán.

Cạnh nàng, Tô cô nương đang gắp thịt, lại bị mị khương bắt lại cánh tay.

"Chờ đã, tất cả đừng động đũa!" Mị Khương quát lên.

Mọi người quay đầu nhìn Mị Khương, Mị Khương quay sang nói với Mị Nhuế: "muội, thử độc."

Mị Nhuế đang dùng gắp thịt, chuẩn bị ăn, nghe vậy lấy từ bên hông ra một đôi đũa bạc, chọc vào mấy đĩa thức ăn.

Nhưng đũa bạc vẫn bình thường.

"Ngươi làm gì vậy?"

Triệu Hoằng Nhuận lúng túng, hành động này không lễ phép.

Nhưng Mị Khương lại không để ý Triệu Hoằng Nhuận, nói với Mị Nhuế: "rượu."

Mị nhuế gật đâu, đâm đũa vào chén rượu của Triệu Hoằng Nhuận.

Trong nháy mắt, đũa bạc đổi màu đen.

“Trong rượu có độc!"

Mị khương không nói hai lời, hất mâm đồ ăn về phía chủ quán. Trong sự ngạc nhiên của Triệu Hoằng Nhuận, chủ quán né tránh với tộc độ khó tin, từ trong ngực lấy ra một con dao, đâm về phía Triệu Hoằng Nhuận.

Cũng may Mị Nhuế phản ứng nhanh, đưa tay gõ vào cổ tay đối phương,leng keng" một tiếng, con dao rơi xuống.

Cùng lúc đó, đám khách trong quán cũng thay đổi, từ dưới đáy bàn rút binh khí, lao về phía Triệu Hoằng Nhuận.

"Bảo hộ công tử!"

Trầm Úc hét một tiếng, các tông vệ nhanh chóng rút vũ khí xông lên.

Nhìn tình hình hỗn loạn, Triệu Hoằng Nhuận khó tin nhìn Trần Tiêu.

Nhưng Trân Tiêu cũng ngơ ngác, thấy Triệu Hoằng Nhuận nhìn mình, sắc mặt trắng bệch, lắc đầu nói: "không, không phải ta, bọn hắn không phải đồng đội của ta, ta chỉ nói vớ vẩn"

Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên sẽ không hoài nghi Trân Tiêu, chính là vì Trần Tiêu nhắc nhở, mới để Mị Khương phát giác.

Vấn đề là mục đích của thích khách.

Chẳng lẽ, là đến vì ta?

Triệu Hoằng Nhuận cau mày, nhớ lại lời Lục thúc nói với hắn trong phủ Túc Vương.

Ngoại trừ đám trưởng lão, Hoằng Nhuận ngươi còn đắc tội ai không?
Bình Luận (0)
Comment