Chương 515: Nghỉ Ngờ
Chương 515: Nghỉ NgờChương 515: Nghỉ Ngờ
Sau một hồi hỗn loạn, Triệu Hoằng Nhuận rốt cuộc có thể tĩnh tâm, suy nghĩ Về vụ ám sát.
Nhưng trước đó, hắn liếc Trầm Úc, ra hiệu Trân Tiêu đang đứng ở một bên.
Trâm Úc hiểu ý, ta ngoài quán trọ, lúc hắn trở lại, tay cầm theo dây thừng.
Hắn đến chỗ Trần Tiêu, nói: "đưa tay."
Trần Tiêu ngẩn người, lại nhìn dây thừng trong tay Trầm Úc, kinh ngạc nói: "lại muốn trói ta? Ta vừa rồi giúp các ngươi!"
"Đừng nói nhảm!.. Đừng quên, ngươi có hiềm nghỉ hành thích công tử."
Trầm Úc không nói hai lời trói Trần Tiêu lại, Trân Tiêu cũng không phản kháng, có lẽ không muốn bị coi là đồng đảng ám sát Túc vương, chỉ là miệng vẫn phàn nàn: lấy oán trả ơn, ...
Nhìn Trần Tiêu hờn dỗi ngồi dưới đất, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, quay đầu ra lệnh: "Trầm Úc, đi kiểm tra xem còn đồ ăn và rượu không bị hạ độc không... Mị Nhuế, ngươi xong chưa?"
Mị Nhuế quay đầu nói: "rồi."
"Vậy ngươi đi cùng bọn hắn."
"Ờờ,"
Dưới sự chỉ huy của Trầm Úc, Cao Quát, Chủng Chiêu đi lên lầu hai kiểm tra, còn Mục Thanh thì đi theo Mị Nhuế phòng bếp.
Còn các tông vệ khác, thì tiếp tục sắp xếp, kiểm tra thi thể, xem có tìm được dấu vết nào không.
Nhưng trên thi thể không có bất kỳ thứ gì chỉ ra thân phận, cho dù là thi thể chủ quán.
Lúc này, Mục Thanh hô: "công tử, bên này còn có mấy thi thể."
Triệu Hoằng Nhuận nghe tiếng, đi tới phòng bếp, mới phát hiện, ngoài vườn rau có mấy thi thể bị vứt tùy tiện, từ cách ăn mặc, thì đây là chủ của quán trọ, một cặp vợ chồng tuổi chừng 40, cùng 3 thiếu niên ăn mặc như người hầu.
Mị Khương tiến lên kiểm tra mấy thi thể, quay đầu nói: 'ít nhất chết một hai ngày."
ƒ Một hai ngày? Nói cách khác, đám người này đã ở đây một hai ngày để chuẩn bị hành thích ta?
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, hai ngày trước đó, bọn hắn vừa mới thay đổi tuyến đường, nhưng đám thích khách lại nắm được hành tung của hắn? Chỉ có một cách giải thích, người của Hộ Bộ trên thuyền đã đi mật báo.
"Thật là thần thông quảng đại..."
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm một câu, lập tức gọi Hà Miêu, Chu Quế đến, lệnh hai người tìm chỗ chôn thi thể của 5 người, dù sao 5 người này chết, cũng liên quan đến Triệu Hoằng Nhuận.
Sau khi ra lệnh, Triệu Hoằng Nhuận lần nữa trở lại đại sảnh, kéo một chiếc ghế tới, ngồi nhìn những thi thể đã được sắp xếp ngay ngắn.
Triệu Hoằng Nhuận mơ hồ phát hiện mấy điểm kỳ quặc.
Đầu tiên, nhóm thích khách có tính kỷ luật.
Từ lúc Trần Tiêu tham chiến, tình hình cuộc chiến nghiêng về phe tông vệ. Theo lý, đám thích khách thấy tình hình không ổn, nên rút lui mới đúng. Nhưng đám thích khách không có một người chạy trốn.
Thứ hai, trong thời khắc sống còn, khi chỉ còn lại tên chủ quán và 2 thuộc hạ, tên chủ quán thấy hành thích thất bại, liên đâm chết một tên đồng bọn.
Điều này có nghĩa, bọn hắn cũng không phải quan hệ cấp trên thuộc hạ?
Lần nữa, tên chủ quán nói "chúng ta có thể rời khỏi sao'?... Nên thực hiện lời hứa, thì tên thuộc hạ còn lại lựa chọn tự vẫn.
Ï Lời hứa... ?
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, đột nhiên hỏi đám Lữ Mục: "Lữ Mục, trên thân thích khách, có độc dược không? Chính là loại viên chủ quán uống."
Lữ Mục lắc đầu, nói: "không phát hiện, xem ra chỉ có chủ quán có." "Là thế..."
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc.
Theo lý mà nói, tất cả thích khách đều phải có độc dược mới đúng, trừ phi...
Trừ phi 2 bên không phải cùng một nhóm.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày hỏi: "Trâm Úc, ngươi có từng nghe qua... Ừm, chuyên môn giết người, có thể thuê được."
Trầm Úc ngẫm nghĩ, nghi hoặc hỏi: "ẩn tặc?"
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, kinh ngạc hỏi: "ẩn tặc? Đó là cái gì?"
Trầm Úc nhún vai, nói: "đúng như tên, chính là "một đám tặc ẩn giấu hành tung... Nghe nói chỉ cần trả tiền, ẩn tặc có thể vì ngươi xử lý bất kỳ chuyện gì." Nói đến đây, hắn hiểu ra, nghiêm túc hỏi: "công tử hoài nghi đám người này là ẩn tặc?"
"Ta có cảm giác này..." Triệu Hoằng Nhuận thở dài, rồi nhíu mày hỏi: "Trầm Úc, nói tất cả những thứ ngươi biết về ẩn tặc ra."
"Vâng. Trâm Úc gật đầu, lập tức giải thích: "ti chức khi còn ở Tông phủ, từng nghe đến... Mấy trăm năm trước, Đại Ngụy tiêu diệt Lương, Trịnh, có một số người Lương Trịnh, ghi hận Đại Ngụy, nhiều lần phản loạn, thế là tiên vương phái binh vây quét, những người kia không địch lại, chạy đến Dương Khâu, Dương Hạ, một số nơi thâm sơn, súc tích lực lượng tiếp tục đối kháng Đại Ngụy... Khi đó ẩn tặc, nghe nói chuyên hành thích vương công quý tộc, cùng quan viên địa phương, làm các tiên vương tức giận, phái người vây quét, chỉ là mỗi lần đám người kia phát hiện quân triều đình, liền vào thâm sơn, mai danh ẩn tích."
Dừng một lúc, Trâm Úc nói tiếp: "nhưng qua thời gian, đến trăm năm gần đây, ẩn tặc không còn đối đầu với Đại Ngụy, có lẽ là hậu nhân Lương Trịnh đã chết hết... Bọn họ cùng triều đình nước giếng không phạm nước sông, theo lý mà nói, sẽ không hành thích công tử."
"Vì sao?" Triệu Hoằng Nhuận nghỉ hoặc hỏi.
"Vì ngoại trừ giết người, bọn hắn cũng có nghề riêng... TỈ như, quán trọ ở Dương Khâu, Dương Hạ, tám chín phần mười là ẩn tặc mở, nếu chọc giận triều đình, đám người này cũng tổn thất nặng nề "
"Hả? Còn có sản nghiệp sao?" Triệu Hoằng Nhuận không tin nổi, nhíu mày hỏi: "triều đình thế mà coi như không thấy?" Nghe vậy, Trầm Úc lắc đầu nói: 'ti chức không rõ lắm, đại khái là triều đình thấy muốn diệt sạch quá khó... Nhưg ta nghe nói, Phần Hình Tắc và ẩn tặc có mối quan hệ, nghe nói Từ Ân đại tướng quân từng thuê, định kỳ cho bọn hắn một ít tiền, để bọn hắn đi giám thị nước Sở."
Ta nói, Hùng Thác mất 10 năm vẫn không thể đánh hạ Phần Hình Tắc, thế mà... J
Triệu Hoằng Nhuận không tin nổi.
Ngẫm nghĩ, hắn chỉ vào thi thể, hỏi: "vậy những người này là ẩn tặc hay không, ngươi nhận biết được không?"
"Việc này..." Trầm Úc cười khổ nói: "nghe nói ẩn tặc có cách biết thân phận nhau, nhưng... E rằng chỉ có ẩn tặc mới hiểu rõ."
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, lập tức kiểm tra thi thể chủ quán, hỏi: "ẩn tặc có người cất giấu độc dược, để tự vẫn lúc bại lộ không?”
"Việc này chưa từng nghe nói... Trầm Úc ngẫm nghĩ, chỉ vào thi thể tên tự vẫn bằng đao nói: "nói chung, hẳn sẽ dùng đao tự vẫn, để tránh bị người bắt được."
ƒ Xem ra, đúng là hai nhóm người... .I
Triệu Hoằng Nhuận nhìn lướt qua thi thể: đủ loại dấu hiệu cho thấy, tên chủ quán là kẻ chủ mưu thêu đám ẩn tặc... Ừm hẳn là thuộc hạ của chủ mưu. Nói cách khác, nếu có thể bắt được chủ quán, hẳn có thể ép hỏi...
Ï Đáng tiếc! Đáng tiếc! ,J
Triệu Hoằng Nhuận đứng lên, đến gần thi thể chủ quán, quan sát tỉ mỉ lần nữa.
Hắn thực sự không thông, bản thân có thù oán gì với thế lực sau lưng kẻ này, vì sao lại thuê người hành thích hắn?
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ mất nửa ngày, cũng không nghĩ ra chuyện gì.
Cho dù quý tộc trong nước bất mãn với hắn, cũng đã hòa giải.
Đợi đã... Lục vương thúc đã từng hỏi ta, ngoại trừ Tông phủ còn từng đắc tội ai, nói một cách khác, Lục vương thúc hẳn đã biết thứ gì... /
Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ, cảm thấy sau khi đến Thương Thủy huyện, cần viết thư phái người đưa đến Đại Lương, kể lại chuyện cho Lục vương thúc, đồng thời hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Nhưng trước đó, Triệu Hoằng Nhuận thấy bản thân cần nhanh chóng đến Thương Thủy, Thương Thủy huyện mới là địa bàn của hắn. Chương 516: Nghi Ngờ (2)
Cũng may, Mục Thanh và Mị Nhuế tìm được đồ ăn và rượu trong bếp, đoàn người ăn qua loa một bữa.
Trong mấy nữ nhân, Tô cô nương, Ô Na, Dương Thiệt Hạnh, Lục nhi cảm thấy khó nuốt, nguyên nhân là vì có quá nhiều thi thể trong quán khiến bọn hắn sợ hãi.
Sau khi ăn xong, Triệu Hoằng Nhuận lập tức giục mọi người lên đường.
Trước khi rời đi, Trầm Úc hỏi Triệu Hoằng Nhuận, có cần chôn thi thể trong quán không.
Triệu Hoằng Nhuận vốn định để thi thể ở đó, hắn muốn dùng chỗ thi thể này để cảnh cáo đối phương.
Nhưng nghĩ lại, Triệu Hoằng Nhuận lại cảm thấy không nên để lại những thi thể này, vì làm thế sẽ dọa lữ khách hoặc thương nhân đi qua.
Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh tông vệ đốt cháy quán trọ.
Trên đường, Triệu Hoằng Nhuận cưỡi ngựa tới gần Trần Tiêu, hỏi hắn làm sao biết được đường đi của đoàn người.
Triệu Hoằng Nhuận vốn không để ý chuyện này, nhưng mà trải qua lần này hành thích phía sau, Triệu Hoằng Nhuận cũng không dám lại có chỗ xem thường.
Trần Tiêu lần này không tiếp tục ra điều kiện, có lẽ hắn không muốn mang tiếng "ám sát Túc Vương", thế là hắn kể rõ tất cả.
Thì ra, Trần Tiêu cùng phụ thân, đều là người Trung Dương huyện, phụ thân hắn thông qua khoa cử để làm quan, còn Trần Tiêu không giỏi đọc sách, nên được tộc thúc đề cử, tham gia vệ quân, bình thường duy trì an ninh trong huyện, nhưng vì võ nghệ xuất chúng, mấy năm sau được thăng làm Hiệu Úy.
Tháng 4 năm ngoái, Triệu Lăng huyện lệnh đương nhiệm kiểm tra lại quan viên hy sinh trong cuộc chiến, đem danh sách nộp cho Lại bộ, Lại bộ liền phái người thông báo cho Trần thị, Trần Bỉnh qua đời.
Người Trần gia vừa đau vừa buồn, là trưởng tử, Trần Tiêu tạm thời nghỉ việc, về Đại Lương sau 2 tháng, nhờ quan hệ hỏi thăm binh sĩ Tuấn Thủy quân, lúc này mới hiểu rõ cái chết của phụ thân.
Sau đó, Trần Tiêu trở về Trung Dương huyện làm tang sự, sau đó chuẩn bị đến Triệu Lăng.
Vì Triệu Lăng phái người báo Trần gia, Trân Bỉnh di vật, nếu người Trần gia không cần, Triệu Lăng sẽ chôn cùng Trần Bỉnh.
Trần Bỉnh ở Triệu Lăng được coi là người trung nghĩa, quan dân Triệu Lăng xây mộ cho hẳn, còn dựng tượng trong thành.
Vậy nên, Trân Tiêu cảm thấy mình cần đến Triệu Lăng xem nơi phụ thân quản lý khi còn sống.
Thế là, Trần Tiêu giao cho người thân và đệ đệ chăm sóc mẫu thân, vì mua không nổi ngựa nên mua lừa, cưỡi đến Triệu Lăng huyện, ở đó vài ngày.
Lúc ở Triệu Lăng, Trân Tiêu nghe nói rất nhiều chuyện, tỉ như Yên Lăng, Trường Bình, Thương Thủy có 40 vạn dân Sở sinh sống, lại tỉ như Túc Vương Hoằng Nhuận cùng Hùng Thác đạt được thỏa thuận, để hai bên ngưng chiến bãi binh, lại thả Hùng Hổ về nuớc Sở.
Trân Tiêu vốn không quan tâm, nhưng chuyện Túc vương thả Hùng Hổ làm hắn không chấp nhận được.
Vì Tuấn Thuỷ quân binh tướng đã từng nói cho hắn, phụ thân hắn là vì không muốn đổi bản thân để Hùng Hổ sống, mới khẳng khái chịu chết, hy vọng chết cùng Hùng Hổ.
Không ngờ, Túc Vương Hoằng Nhuận lại thả Hùng Hổ về nước Sở.
F... Như vậy, phụ thân chẳng phải chết không nhắm mắt? ¡
Sau khi nghe được, Trần Tiêu vừa sợ vừa giận, quyết định đi tới Đại Lương, câu kiến Túc Vương, chất vấn lý do thả Hùng Hổ về nước Sở.
Thế là, Trần Tiêu lại cưỡi lừa về Đại Lương.
Không ngờ, lúc Trân Tiêu đến Ngữ huyện, vừa định nghỉ ngơi một đêm, lại nghe thương đội nói về chuyện Túc vương, biết được Túc vương xuôi nam.
Thế là, Trần Tiêu quay về Yên Lăng, chờ Túc vương đến.
Nhưng trên đường hắn tới Yên Lăng, một đêm, khi hắn nghỉ ngơi trong một ngôi miếu đổ nát, bỗng nhiên có một nhóm người đến, trong đó có người nói đến Túc vương.
Trần Tiêu nửa tỉnh nửa mê, chỉ nghe được một câu "Túc Vương xuống thuyền", không ngờ con lừa thấy người xa lạ, kêu lên, làm đám người giật mình, lúc này mới phát hiện trong miếu còn có người khác.
Chuyện sau đó, Trần Tiêu không giải thích Triệu Hoằng Nhuận cũng đoán được.
Kết quả hiển nhiên, Trần Tiêu đánh chết đám người kia, từ thi thể, tìm được một phong thư, trong thư ghi lại hành tung của Triệu Hoằng Nhuận.
Vì vậy, Trần Tiêu dựa theo thư, quả nhiên chờ được đoàn người Triệu Hoằng Nhuận.
"Sự việc chính là như vậy, ta không hành thích ngươi, đám người kia ta không quen."
Giải thích xong, Trần Tiêu lo lắng nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Nước Ngụy vẫn là quốc gia quý tộc có đặc quyền, nếu bình dân khiêu khích quý tộc, thì vẫn bị kết án tử, huống chỉ là hành thích Túc Vương Hoằng Nhuận.
Nếu Trần Tiêu bị buộc tội hành thích Triệu Hoằng Nhuận, hắn sẽ bị trừng phạt nặng, còn phụ thân cũng chịu liên luy, mất đi vinh dự lưu danh sử sách.
Nên Trần Tiêu vội vã phân rõ giới hạn với thích khách, bản thân bị liên luy là việc nhỏ, nếu ảnh hưởng đến phụ thân thì đúng là bất hiếu.
Nghe Trần Tiêu kể lại, Triệu Hoằng Nhuận cũng không hoài nghi, Trần Tiêu là một người thẳng thắn, rất khó để người như vậy có thể bịa đặt ra một câu chuyện hợp lý.
Trâm tư một lúc, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày hỏi Trần Tiêu: "ngươi thật sự nghe được những người kia nói: Túc vương xuống thuyền?”
"Đúng thế." Trần Tiêu ra sức gật đầu, lảm nhảm không ngừng: "ta nghe được tiếng bước chân, cho là có người muốn trộm lừa, cho nên ta cũng đề phòng..."
Triệu Hoằng Nhuận mặc kệ Trần Tiêu lảm nhảm, cau mày suy nghĩ.
Hắn vốn đã hơi hoài nghi, bọn hắn nửa đường xuống thuyền, đám thích khách làm sao biết được?
Nghe Trần Tiêu kể xong, Triệu Hoằng Nhuận càng chắc chắn, trên thuyền có người tiết lộ hành tung của hắn.
Vấn đề là ai là kẻ tiết lộ?
Quả là rắc rối... Thôi, vẫn chờ đến Thương Thủy, lại nghĩ tiếp. ¡
Ném hết phiền não ra sau, Triệu Hoằng Nhuận lệnh tông vệ đề cao cảnh giác, nhanh chóng lên đường.
Hắn cảm giác, bọn hắn bị người theo dõi, mặc dù Triệu Hoằng Nhuận không rõ vì sao đám người kia hành thích hắn, nhưng hắn có thể chắc chắn, đám người kia sẽ không từ bỏ.
Để Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là, mấy ngày tiếp theo, bọn hắn không bị gì cả, nhưng cả ngày căng thẳng thần kinh, làm đoàn người Triệu Hoằng Nhuận rất mệt mỏi.
Bọn hẳn không dám xác định, đám người kia có đang chờ cơ hội hành thích Triệu Hoằng Nhuận nữa hay không.
Thế này không ổn, tiếp tục như vậy, đám người kia không cần động thủ, tự chúng ta đã suy sụp... Ji
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận nói với Trầm Úc: "đi quan đạo, hôm nay và ngày mai, chúng ta đến dịch quán nghỉ ngơi."
Trâm Úc nghe vậy ngẩn người, rồi hiểu ra, lộ vẻ vui mừng.
Dịch quán được xây trên quan đạo, đúng là nơi an toàn duy nhất ở nơi hoang dã.