Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 485 - Chương 520: Thẩm Vấn

Chương 520: Thẩm Vấn Chương 520: Thẩm VấnChương 520: Thẩm Vấn

Lúc này, tông vệ mới phát hiện, thích khách lại có hai nhóm, một nhóm lẻn vào từ sân trước, nhưng chỉ là đám ô hợp, ỷ vào số lượng, nhận thấy tình huống không ổn, liền bỏ chạy mặc kệ đồng bọn.

So với nhóm sau thì kém hơn nhiều, nhóm sau, tức đám mặc đồ đen, từng tên hung hãn không sợ chết, ngoại trừ bị Mị Nhuế hạ độc, còn lại đều bị tông vệ và Mị Khương giết chết, đến chết bọn hắn cũng không cầu xin.

Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận mới hiểu ra: đến hành thích hắn, lại có hai nhóm.

"Công tử, kiểm kê xong, chúng ta không có thương vong, nhưng binh sĩ bảo vệ trạm dịch đã chết 7 người, 16 người bị thương." Vệ Kiêu nói lại tình hình cho Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, còn Chi Vinh ở bên thở dài.

"Điện hạ" Hà Chi Vinh đứng dậy, chắp tay nói: "bỉ nhân đi kiểm tra binh sĩ thương vong."

"Hà dịch trưởng cứ tự nhiên." Triệu Hoằng Nhuận giơ tay lên.

Hà Chi Vinh thở dài, bước ra ngoài phòng, Triệu Hoằng Nhuận cũng khó chịu, dịch trạm chỉ có 50 binh sĩ, lần này 7 người hi sinh, 16 người thụ thương, đều là vì hắn.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng hết cách, số thích khách lần này quá đông, ước chừng gần trăm người, nếu ở nơi hoang dã, chỉ bằng Mị Khương Mị Nhuế và 10 tông vệ, chưa chắc có thể đánh lui, nên Triệu Hoằng Nhuận mới đi nhờ vả dịch trạm. Sớm biết như vậy, đã không để đám Sầm Xướng đến Thương Thủy huyện. . J

Triệu Hoằng Nhuận không khỏi hối hận, hối hận đã để Túc vương vệ đến Thương Thủy huyện trước, có Túc vương vệ, hắn đâu cần chật vật thế này.

"Đưa đám người bắt được vào... Ta muốn tự mình thẩm vấn."

Triệu Hoằng Nhuận thở dài, tức giận nói.

Vệ Kiêu gật đầu, lập tức hỏi: "công tử, trước hết thẩm vấn đám người đi từ sân trước được không? Ti chức nhìn bọn hắn không giống kẻ chuyên làm chuyện này, ngược lại càng giống du hiệp, hẳn là có thể thẩm vấn ra manh mối."

Triệu Hoằng Nhuận ngâm nghĩ một lúc, gật đầu nói: "được! Đưa bọn hắn vào." Một lát sau, tông vệ áp tải hơn 10 người vào phòng, những người này, độ tuổi khác nhau, trang phục cũng đủ kiểu, điểm chung duy nhất là nhếch nhác và nghèo nàn.

Tỉ như người đàn ông khoảng 30, quỳ trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, tóc được buộc bừa bởi cỏ khô, áo cũng có mùi chua, không biết bao lâu chưa tắm giặt.

Còn mấy người khác cũng không khá khẩm hơn.

Ï 13 người... ¡

Triệu Hoằng Nhuận liếc đám người đang quỳ, vì tất cả đã bị trói, nên Triệu Hoằng Nhuận không sợ bọn hắn phản kháng, 10 ngón tay đan xen, đặt trên bàn, híp mắt hỏi: "các ngươi... Là ai? Vì sao muốn tập kích chúng ta?"

Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhổ nước bọt, ngạo nghề nói: "đừng nói nhiều lời, muốn chém muốn giết tùy ý, gia gia nếu nhíu mày, liền không phải hảo hán!"

"AI" Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy gật đầu, bình tĩnh nói: "được, thỏa mãn yêu cầu của ngươi." Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn tông vệ.

Tông vệ hểu ý, Cao Quát tiến lên phía trước, rút kiếm, trong ánh mắt hoảng sợ của người đàn ông, một kiếm chém đầu.

Người đàn ông hét một tiếng, đầu thân chia lìa, chết oan chết uổng.

Nhìn cảnh này, 12 tên khác hoảng sợ, bọn hắn không ngờ Triệu Hoằng Nhuận quả quyết như thế.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận. liếc bọn hắn, bình tĩnh hỏi: "còn ai muốn chết? Ta giúp hắn." ".." đám thích khách cúi đầu, lo sợ bất an, không dám nói.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận phất tay, ra hiệu tông vệ lôi thi thể ra ngoài, lại nhìn 12 người còn lại, bình tĩnh nói: "đã không muốn chết, vậy thì nói... Là ai, sai bọn ngươi tập kích ta?"

".." đám thích khách cúi đầu.

Thấy thế, Cao Quát dùng kiếm, hất cằm một tên, buộc tên thích khách ngẩng đầu.

"Công tử, là một người câm." Cao Quát thuận miệng nói, lưỡi kiếm thì cắt cổ tên kia.

Tên thích khách tội nghiệp, định lớn tiếng hét "ta nói ta nói", chỉ tiếc, Cao Quát không để ý tới hắn.

Lại một thi thể bị kéo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại 11 tên. Đám người này bị Cao Quát dọa sợ, trong đó một tên sợ đến tè ra quần, mùi khai bốc lên trong phòng.

"Ta nói, ta nói."

"Đừng có giết ta, ta nói."

*Ta không muốn chết..."

Nhất thời, 10 tên còn lại khúm núm cầu xin.

Chiêu giết gà dọa khỉ của Cao Quát đã hiệu quả.

"Tất cả câm miệng!"

Trong phòng ồn ào, Vệ Kiêu hét lớn một tiếng, giơ tay chỉ: "từng người nói mộit!... Ngươi, ngươi nói trước đi!"

Bị Vệ Kiêu chỉ là một người đàn ông khoảng 30 mặt chữ quốc, hắn run lẩy bẩy, một lúc sau mới nói một câu hoàn chỉnh: "... Là tiền thưởng, có người treo thưởng thủ cấp ngài." Treo thưởng? Treo thưởng đầu của †a? /J Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt hồi lâu, một lát sau nhíu mày hỏi: "ngươi. . Ngươi có biết ta là ai không?” Tên kia nuốt nước bọt, sợ hãi trả lời: "ngài... Ngài là Túc Vương." ƒ Thế mà... Biết thân phận của ta? Triệu Hoằng Nhuận không dám tin. Hắn vốn tưởng đám người này không biết thân phận của hẳn, chỉ là bị lợi dụng mà thôi, nhưng sự thật chứng minh, đám người này biết! "Ngươi... Là người Ngụy sao?" Triệu Hoằng Nhuận âm trầm hỏi. Tên kia hoảng sợ, chậm rãi gật đầu nói: "đúng, ta, ta là người Ngụy." F Lại là người Ngụy... 7 Triệu Hoằng Nhuận nhắm mắt lại, thở dài.

Ngực của hắn có hơi đau.

Hắn vì nước Ngụy làm nhiều như vậy, nước Ngụy bình dân không kính yêu hẳn, ít nhất cũng không thù địch hẳn.

Thật không ngờ, có người vì chút tiền thưởng, biết rõ hắn à Túc Vương lại vẫn tới giết hắn.

"Công tử..."

Trâm Úc nhìn ra sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận không đúng, ở bên hạ giọng khuyên nhủ: "thiên hạ vốn như thế, có người chỉ quan tâm bản thân..."

Triệu Hoằng Nhuận xua tay ngăn Trầm Úc, mở miệng hỏi thăm người đàn ông: "tiền thưởng... Đầu bản vương đáng giá bao nhiêu?"

"8... 5 vạn lượng vàng." người đàn ông run rẩy trả lời.

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận bật cười.

Vàng ở nước Ngụy không phải tiền tệ chính thống, nó chỉ là lễ vật giữa các quý tộc hoặc là dùng để thanh toán các khoản giao dịch lớn.

Nên tỉ lệ trao đổi vàng bạc cũng không cao, tầm 1 trên 6,7 lượng, nói cách khác, 5 vạn lượng vàng chỉ tương đương ba mấy vạn lượng bạc.

Đây là giá trị cái đầu Triệu Hoằng Nhuận.

"Thật là... Thật sự là..."

Triệu Hoằng Nhuận chép miệng, nhất thời nói không nên lời.

Tâm trạng hắn lúc này rất khó hình dung.

Mà các tông vệ đều lộ sự tức giận. Mặc dù nói ra không hay, nhưng tông vệ vẫn tức giận không thôi: điện hạ cống hiến, đâu chỉ vạn lượng vàng?! Ba mươi mấy vạn lượng bạc thật sự là sỉ nhục điện hạt!

Nhưng không thể phủ nhận, ba mấy vạn lượng đúng là đủ cho người thường ăn uống cả đời, khó trách đám người này bỏ qua địa vị Túc vương mà liều mạng ám sát Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận cười lớn trút bỏ phân hận, lúc lâu sau mới dừng lại.

Hắn nhìn đám du hiệp, hỏi: "người nào. . Ban bố treo thưởng?”

Sau một hồi im lặng, một tên du hiệp trẻ tuổi trong đám rụt rè đáp: "chúng ta không biết.. Chúng ta ở sĩ quán Dương Hạ, thấy được Túc Vương treo thưởng."

"Sĩ quán? Đó là cái gì?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc hỏi.

Vừa dứt lời, đằng sau truyền đến tiếng động, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn, thì ra Hà Chỉ Vinh quay về.

"Nơi đó không xứng gọi sĩ quán! Chỉ là nơi giao lưu của một đám ác ôn!"

Nói xong, Hà Chỉ Vinh tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, chắp tay hành lễ, giải thích: "kẻ này nói đến sĩ quán, chính là ẩn tặc mở ra, dùng để thu nhận kẻ liều mạng như tên này, lấy tiền để điều động bọn hắn làm việc xấu... Hừ! Đúng là sỉ nhục chữ "sĩ"."

ï ồ, thì ra là một nơi ban bố nhiệm VỤ... J Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra.
Bình Luận (0)
Comment