Chương 527: Nãng Quận Du Mã
Chương 527: Nãng Quận Du MãChương 527: Nãng Quận Du Mã
Du Mã mời đám Triệu Hoằng Nhuận ra sau quán.
Hắn lệnh thuộc hạ chuẩn bị thịt rượu, còn đám người Triệu Hoằng Nhuận có dám ăn hay không, thì mặc kệ.
Vốn là, Triệu Hoằng Nhuận muốn hỏi chuyện Dương Hạ huyện, nhưng giờ hắn lại hứng thú với Nãng quận du mã hơn.
"Nãng quận Du Mã, thế nhân cho bọn ta là mã tặc ở biên giới, nhưng chúng ta không phải mã tặc, mà là quân đội... Nước Ngụy ky binh!"
Du Mã nói một câu khiến Triệu Hoằng Nhuận hoảng sợ, hắn có dự cảm: chuyện của Du Mã sợ rằng sẽ dính đoạn lịch sử đen tối của triều đình, phụ vương. Theo Du Mã nói, Triệu Hoằng Nhuận dần biết Nãng quận du mã chân chính thân phận.
Nó từng là ky binh nước Ngụy bí mật thành lập, hình thức tổ kiến phỏng theo Hàn quốc ky, không phải sự kết hợp giữa bộ, cung, ky, biến ky binh thành quân hỗ trợ, mà tách riêng ky binh ra, trở thành quân chủ lực.
Nhưng vì nước Ngụy thiếu kinh nghiệm thành lập ky binh độc lập, nên Du Mã quân là đội ky binh độc lập thử nghiệm, thân phận mã tặc là để che giấu, lấy nước Tống làm đối tượng luyện binh.
Khi đó đất Tống chưa phải lãnh thổ nước Ngụy, đồng thời thường xuyên xung đột với nước Vệ.
Còn Vệ quốc là tiểu đệ của Ngụy quốc, tiểu đệ bị bắt nạt, đại ca đương nhiên đứng ra? Vấn đề là, sau lưng nước Tống cũng có nước Tề.
Lúc đó liên quân Tê Lỗ Tống mạnh đến nỗi nước Ngụy cũng không dám chọc.
Vì vậy, nước Ngụy bí mật gây dựng Du Mã quân, để nhánh quân này thường xuyên đi phá hoại.
Tất cả mọi người đều tưởng Nãng quận Du Mã là mã tặc, trên thực tế, Du Mã quân mục tiêu là tập kích, phá hoại một số công trình quan trọng, như dịch trạm.
Cứ mỗi lần Du Mã quân xuất động, là nước Tống lại bị thiệt hại nặng cơ cấu truyền tin.
Ngoài ra, nhánh quân này còn tập kích đội ngũ vận lương.
Về sau, Hùng Thác mời Ngụy Vương cùng nhau đánh Tống, không cần nước Ngụy giúp đỡ, Hùng Thác đại quân, vẫn chiếm được một nửa nước Tống, ép nước Tống đại tướng Nam Cung bí mật đầu hàng nước Ngụy.
Đối mặt với miếng thịt đất Tống, Ngụy Vương mệnh lệnh Du Mã quân: tập kích quân vận lương của Sở quân!
A a... Quả thật là lịch sử đen tối của phụ vương.
Triệu Hoằng Nhuận lộ vẻ mặt kỳ lạ.
Mặc dù hắn vẫn nói không thể tin hoàn toàn lời của Du Mã, nhưng trong thâm tâm, hắn đã tin.
Hắn tiếp xúc nhiều với Hùng Thác, cũng đã hiểu phần nào con người này.
Đó là một người vô cùng có tham vọng, có năng lực, sao có thể sơ suất vào lúc quan trọng, sao có thể liều lĩnh bỏ lương thảo?
Nếu Hùng Thác ngu đến mức đó, vậy hắn còn ủng hộ Hùng Thác tranh vương vị?
Rõ ràng, lúc đó Hùng Thác bị Ngụy Vương giở trò, người sau thâm thông báo Du Mã quân tập kích quân Sở, lúc này mới khiến quân Sở rơi vào tình thế không có lương thực.
Phụ vương... Thật đúng là hung ác, ngáng chân cả đồng minh...
Triệu Hoằng Nhuận uống một ngụm rượu, cười khổ.
Rất ít người biết Ngụy Vương cũng có hùng tâm tráng trí.
Triệu Hoằng Nhuận cũng từng cảm thấy phụ vương là quân vương biết thủ nhà, nhưng về sau, được Lục thúc và Nhị bá chỉ điểm, hắn mới hiểu, người phụ thân cả ngày xử lý chính vụ ở Thủy Cùng điện, cũng muốn bắt chước tiên vương, ngự giá thân chinh, mở mang bờ cõi. Nên Triệu Hoằng Nhuận không hề nghi ngờ phụ vương đã để mắt lãnh thổ Tống quốc từ lâu, tùy thời chuẩn bị xâm chiếm.
Chỉ là sau khi Ngụy Vương dẹp xong nước Tống, hắn phát hiện, quốc thổ khuếch trương, không biến nước Ngụy trở nên mạnh mẽ.
Nước Ngụy bình dân vẫn nghèo khó, được lợi chỉ có quý tộc, bọn hắn điên cuồng chiếm đoạt khoáng mạch, tài nguyên. Còn triều đình lại vì quốc thổ khuếch trương, lại tăng thêm một đống chuyện, tỉ như người Ngụy hại người Tống, người Tống tạo phản, ...
Kể từ lúc đó, Ngụy Vương nhận ra, mở rộng lãnh thổ không biến nước Ngụy trở nên mạnh mẽ, lúc này mới tận lực gia tăng sức mạnh quốc gia.
Dần dà, Tứ vương tử cay độc tàn nhẫn chậm rãi biến thành minh quân Ngụy Vương.
Triệu Hoằng Nhuận thấy, có lẽ trong quá trình thay đổi tâm tính của phụ vương, Nãng quận Du Mã, hay Du Mã quân, đã trở thành vật hy sinh.
"Du Mã... Cuối cùng thế nào?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu hỏi Du Mã.
Du Mã nâng chén uống rượu, từ tốn nói: "Du Mã tập kích quân Sở xong, Hùng Thác buộc phải rút quân, triều đình được Nam Cung phối hợp, chiếm được nước Tống... Nhưng chuyện này, lại làm Sở Vương bất mãn. Vì tránh khỏi danh tiếng bất nghĩa, vị kia phái Nãng Sơn quân, tiêu diệt Du Mã, đổ mọi tội lỗi cho Du Mã..."
Giết người diệt khẩu không tính, còn muốn đổ tội cho Du Mã... Phụ vương lúc đó thật điên rồi.
Triệu Hoằng Nhuận biểu cảm cổ quái.
Hắn có thể hiểu tâm tư Ngụy Vương, so với một nhánh quân, nước Tống quan trọng hơn, nếu vứt bỏ một đội quân, giúp nước Ngụy tránh khỏi bị chỉ trích, cách làm của Ngụy Vương cũng không khó hiểu.
Suy cho cùng, quân vương vốn vô tình, vị trí của bọn hắn buộc bọn hắn vô Tình.
"Ngay lúc đó, Nãng Sơn quân chưa gọi bằng cái tên này, Tư Mã An đang đóng quân ở Đào Khâu, đe dọa nước Tống, phòng ngừa nước Tống phái binh đánh Vệ quốc... Nhận được mật lệnh, Tư Mã An điều động Nãng Sơn quân, đánh Du Mã trở tay không kịp, hơn 3000 Du Mã quân, bị giết 1,8 phần 10...” Nói đến đây, Du Mã cười khổ, cảm khái: "nhưng tốt xấu Tư Mã An còn có chút nhân tính, hắn cũng không đuổi tận giết tuyệt, càng không giết Du Mã gia quyến..."
Tư Mã An đại tướng quân?
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, hắn đang thắc mắc, Tư Mã An tự thân xuất mã, Du Mã quân sao vẫn còn sót lại.
Thì ra, Tư Mã An nhường, chẳng trách Du Mã vẫn còn số ít trốn thoát.
"Sau đó thì sao?" Triệu Hoằng Nhuận dò hỏi.
Du Mã thở dài, nhớ lại nói: "sau khi đuổi Du Mã ra Nãng quận, Tư Mã An đóng ở Nãng Sơn, Du Mã không dám đi về bắc, chỉ đành chạy về phía nam... Thủ lĩnh Ấp Khâu chúng lúc đó có giao tình với Du Mã, bọn hắn nhận chúng ta, từ đó về sau, Nãng quận Du Mã liền mai danh ẩn tích, ha ha ha..."
Tiếng cười thê lương, làm Triệu Hoằng Nhuận khá khó chịu, đúng như Du Mã nói, được chim quên ná. Phụ vương làm chuyện này đúng là quá tàn nhãn...
Triệu Hoằng Nhuận cũng chỉ có thể thầm nghĩ như vậy, dù thế nào cũng là phụ thân hắn, cũng không thể chỉ trích.
Huống chỉ, đây là lịch sử đen tối của Ngụy Vương vào mười mấy năm trước, Ngụy Vương bây giờ chẳng phải càng lúc càng nhân từ sao?
Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể tự an ủi mình.
"Các ngươi không hận triều đình sao? Không hận... Vị kia sao?”
Triệu Hoằng Nhuận ẩn ý hỏi Du Mã.
Mặc dù hắn thông cảm với Du Mã quân, nhưng nếu người trước mặt nói hận Đại Ngụy, Triệu Hoằng Nhuận sẽ giết tàn dư Du Mã quân không thương tiếc.
Triệu Hoằng Nhuận không muốn lại có một thế lực căm hận đứng lên chống lại nước Ngụy.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của hắn, Du Mã cười nói: "Túc Vương điện hạ, mười mấy năm qua, có từng nghe Du Mã gây ra chuyện tổn hại lợi ích quốc gia?... Cho dù bị triều đình, bị vị kia bỏ rơi, nhưng chúng ta, vẫn là người Ngụy, vẫn nghĩ mình là binh sĩ Đại Ngụy... Huống chỉ, chúng ta không muốn chọc Tư Mã An...
Triệu Hoằng Nhuận rất ngạc nhiên, không khỏi tôn kính người trước mặt, người có tư tưởng như vậy thật sự hiếm có.
Một lúc sau, hắn yếu ớt nói: "bản vương... Có thể khôi phục Du Mã quân."
Du Mã sững sờ, không dám tin nhìn Triệu Hoằng Nhuận. Chương 528: Chọc Giận
Khôi phục Du Mã quân... Nói cách khác, vì Du Mã sửa lại án sai?
Du Mã kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhưng hắn lắc đầu, từ chối: 'tại hạ chấp nhận lòng tốt của Túc Vương, nhưng Du Mã quân đã quen với hiện tại, không muốn lại... Lại đánh đánh giết giết."
Không muốn bị Đại Ngụy bỏ rơi lần nữa?
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, nghĩ một lúc từ bỏ thuyết phục.
Mặc dù hắn thông cảm cho Du Mã, cũng tiếc nuối Du Mã quân.
Nếu 10 năm trước không có cuộc chiến với Tống, Du Mã quân rất có thể sẽ thành đội ky binh độc lập đầu tiên của nước Ngụy, không giống Tuấn Thủy quân Kiêu Ky doanh, Nãng Sơn quân Liệp Ky doanh chỉ dùng để phối hợp với bộ binh và xạ thủ, mà là ky binh chủ lực như Hàn quốc, Yết tộc.
Chỉ tiếc, vì lãnh thổ nước Tống mà bị vứt bỏ tàn nhãn.
Nhiều người sẽ cho rằng chỉ cần bỏ ra 2/3 ngàn Du Mã quân mà đổi được nước Tống thì là quá lãi, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không cho như vậy.
Hắn thấy, phụ vương vứt bỏ, không chỉ là 2/3 ngàn Du Mã quân, còn là vứt cả tương lai của ky binh Đại Ngụy.
Du Mã quân chỉ bằng số người ít ỏi mà làm nước Tống sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn cắt đứt đường lương quân Sở, điều này nói rõ, Du Mã quân phi thường am hiểu du kích quấy rối.
Nếu như coi đó là trung tâm, mở rộng biên chế, nói không chừng nước Ngụy đã nắm giữ một đội ky binh sánh vai Hàn quốc ky binh.
Ky binh trong quân thường trú, chỉ coi là ky binh hợp cách, mà ky binh ưu tú, thì có thể dùng số ít cầm chân lượng lớn quân địch, thậm chí tiêu diệt.
Mặc dù trong tay Triệu Hoằng Nhuận có 5 vạn Xuyên Bắc cung ky, nhưng không thể phủ nhận, đó là ngoại tộc ky binh, dù vì lòng trung thành hay lòng kiêu hãnh, Triệu Hoằng Nhuận đều muốn nước Ngụy có một đội ky binh hùng mạnh, chờ sau này đường đường chính chính đánh bại Hàn quốc ky binh, rửa sạch sỉ nhục Thượng Đảng.
Đáng tiếc, Du Mã quân dù chưa hận nước Ngụy đến mức muốn nó diệt vong, nhưng hiển nhiên, những người này không muốn quay về triều đình. Nhiều lời vô ích.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận đổi chủ đề: "các hạ đã quyết định, bản vương cũng không ép buộc... Du Mã, bản vương muốn biết, bản vương treo thưởng là ai đưa ra."
Du Mã nghe vậy lắc đầu, nói: "đó là Phụ Khâu chúng và Ấp Khâu Chúng tiếp nhận, tại hạ cũng không rõ... Đúng như tại hạ nói, tại hạ chỉ làm theo yêu cầu của Ấp Khâu chúng, treo trong sĩ quán."
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, không hiểu hỏi: "Du Mã bây giờ là thuộc hạ Ấp Khâu chúng sao?"
Du Mã mỉm cười, nghĩ một lúc giải thích: "Túc Vương có thể lý giải như vậy, vì báo đáp ân tình của Ấp Khâu chúng, bây giờ Du Mã Chúng có thể coi là thuộc hạ Ấp Khâu chúng..."
"Nói cách khác, ngươi có cách liên lạc với thủ lĩnh Ấp Khâu chúng?"
"Đúng." Du Mã gật đầu.
"Vậy thì tốt" Triệu Hoằng Nhuận uống cạn chén, nhìn Du Mã nói: "nói cho Ấp Khâu chúng, chừng một tháng, bản vương muốn lấy lại Dương Hạ huyện, trả quyền quản lý cho triêu đình."...
Du Mã nghe vậy, mắt mở to, nhíu mày nói: "Túc Vương điện hạ, theo ta được biết, Ấp Khâu chúng không tham dự hành thích điện hạ."
"Hừ!" Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi, từ tốn nói: "có tham gia hay không và chuyện bản vương thu hồi Dương Hạ huyện, là hai chuyện khác nhau... Dương Hạ huyện vốn là Đại Ngụy huyện thành, Dương Hạ ẩn tặc vi phạm luật lệ, hãm hại mệnh quan triều đình, vốn là tội không thể tha. Huống hồ.." Hắn cười cười, chế giễu: "miệng ngươi nói Ấp Khâu chúng không tham dự hành thích bản vương, nhưng các ngươi ở sĩ quán lại †reo thưởng... Thế này đã đủ rồi!"
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy, chắp tay Du Mã, dường như chuẩn bị rời đi.
Du Mã vẫn ngồi, nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng nói: "Túc Vương điện hạ, hành động của ngài, không khác gì ép Dương Hạ ẩn tặc hợp tác, cùng đối địch Túc Vương..."
Triệu Hoằng Nhuận vừa quay người đi, nghe vậy dừng bước, quay đầu nói: "như thế, bản vương có thể một mẻ hốt gọn!”
Nói xong, hắn được tông vệ bảo hộ, rời khỏi gian phòng, chỉ để lại Du Mã ở trong phòng, sắc mặt phức tạp.
Lúc lâu sau, hắn thở dài, lẩm bẩm: "Túc Vương tính cách cứng rắn, không ngờ cứng rắn như vậy... Lần này phiền phức lớn rồi."
Nói xong, hắn đứng dậy, đẩy giá sách trong phòng, từ cách cửa sau giá sách rời đi.
Có lẽ đi liên lạc với Ấp Khâu chúng.
Cùng lúc đó, đoàn người Triệu Hoằng Nhuận đã rời khỏi sĩ quán.
Vừa ra ngoài sĩ quán, Triệu Hoằng Nhuận đã thấy Lữ Tam thò đầu ở con hẻm bên cạnh, sau khi thấy Triệu Hoằng Nhuận, hắn bước tới, cười khổ nói: "Túc công tử, các ngươi lại có thể ra ngoài..."
"Ngươi còn đợi chúng ta?”
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn Lữ Tam, nói thật lòng, hắn tưởng tên này đã chạy rồi.
Dù sao, đám Trầm Úc gây rối bên trong, Lữ Tam cho dù ở bên ngoài, nhưng cũng có thể nghe thấy.
"Không phải đã nhận bạc rồi sao." Lữ Tam cười ngượng ngùng nói.
Hoäc, còn là một du côn có nghề nghiệp...
Triệu Hoằng Nhuận cười thâm một tiếng, bước xuống bậc thang, nói với Lữ Tam: "trước tiên dẫn ta đi huyện nha."
"Đi huyện nha?" Lữ Tam ngẩn người, đang muốn hỏi thì thấy ánh mắt Cao Quát, vội vàng nói: "ta không hỏi, ta không hỏi, dẫn đường."
Nói xong, hắn tiến lên mấy bước, dẫn Triệu Hoằng Nhuận tới Dương Hạ huyện nha.
Đi huyện nha, là ý định của Triệu Hoằng Nhuận khi vào thành, binh lính ở cổng thành, nhìn thế nào cũng không giống ẩn tặc, nên Triệu Hoằng Nhuận rất khó hiểu. Theo hắn biết, Dương Hạ quan phủ đã không còn vận hành.
Nhưng kỳ là là triều đình chính lệnh vẫn còn vận chuyển, nên Triệu Hoằng Nhuận rất muốn đi huyện nha xem, xem huyện nha không có huyện lệnh, rốt cuộc còn vận hành hay không.
Vốn dĩ, Triệu Hoằng Nhuận cũng không gấp gáp đến huyện nha, hắn tính toán hôm nay ở Dương Hạ một đêm, chờ ngày mai có sắp xếp khác.
Nhưng Du Mã vạch trần Triệu Hoằng Nhuận thân phận, để Triệu Hoằng Nhuận ý thức được, Dương Hạ ẩn tặc đã biết hắn vào thành.
Nên Triệu Hoằng Nhuận mới quyết định nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tuy lần này hắn dẫn theo 700 binh sĩ, nhưng số ẩn tặc trong thành cũng không ít, vạn nhất đối phương quyết định được ăn cả ngã về không, liên hợp hành thích hắn, thì dù có binh sĩ bảo hộ, Triệu Hoằng Nhuận cũng chưa chắc bình yên vô sự.
Đến Dương Hạ huyện nha, Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc phát hiện, huyện nha đóng chặt cửa, nhìn xung quanh bẩn thỉu, như thể bị bị bỏ hoang từ lâu.
Thật kỳ lạ...
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, rồi hỏi Lữ Tam: "Lữ Tam, trong huyện nha còn có người sao?"
"Có." Lữ Tam gật đầu, nói: "có một lão già họ Mã."
Mã? Chẳng lẽ là Hoàng Dư nói qua, huyện lệnh họ Mã? Không đúng, theo Hoàng Dư nói, Mã huyện lệnh lúc đó mới ngoài 30, tính ra giờ chỉ gần 40, sao lại là lão già?
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy khó hiểu, nhíu mày hỏi Lữ Tam: "Lữ Tam, lão đầu họ Mã là huyện lệnh Dương Hạ?"
Lữ Tam quan sát xung quanh, lúc này hạ giọng nói: "đúng thế... Người này bị Phụ Khâu Chúng làm hại, thê nhi đều bị giết sạch, bây giờ một người ở trong phủ nha, ngày bình thường điên điên khùng khùng... Chỉ ngẫu nhiên có mấy ngày, tỉnh táo, còn có thể mở cửa phủ thăng đường... Nhưng dưới tay hắn đã không có người nào , chỉ để trang trí mà thôi."
Lữ Tam đang nói, bỗng nhiên cửa mở ra, một người trung niên mặc quan phục đi ra, hướng về đường phố hét: "phủ nha thăng đường, có oan khuất tới."
Hét xong câu này, vị quan viên kia cất bước đi vào huyện nha.
"." Triệu Hoằng Nhuận im lặng đứng đó một lúc lâu, bỗng nhiên cất bước vào huyện nha. Trước khi tới trước cửa, hắn liếc Trầm Úc.
Trâm Úc hiểu ý, tới cạnh trống kêu oan, cầm dùi và bắt đầu đánh.
Khoảnh khắc sau, trong phủ truyền đến tiếng hét: "có oan tình, đi vào tự thuật."
Đoàn người Triệu Hoằng Nhuận cất bước đi vào trong phủ, chỉ thấy trong phủ, tuyết đọng đã được dọn, sân vườn trồng ít rau quả, bốn phía ngăn nắp.
Đúng như Lữ Tam nói, cả huyện nha, không có một ai.
"Thăng đường!"
Một tiếng hét mạnh mẽ phát ra trước công đường.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn kỹ, lại thấy người trung niên vừa mở cửa, đang đứng trong công đường hét. Sau đó, người này đi đến chỗ nha dịch, cầm gậy gõ xuống đất, hô to "uy vũ”.
Tiếp đó, người trung niên ngồi xuống ghế chính, đập kinh đường mộc, cao giọng thét lên: "ai có oan khuất!"
Đây là nói ta?
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, bước vào, cẩn thận quan sát người đàn ông trung niên, đối phương đầu tóc gọn gàng, quan phục sạch sẽ tỉnh tươm, tướng mạo đường đường, rất có quan uy.
Nhưng không giống 40, già nua giống như 50,60.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận chắp tay nói: "Mã huyện lệnh."
Nhưng nằm ngoài Triệu Hoằng Nhuận dự liệu, vị huyện lệnh kia cứ như không nghe thấy gì, chỉ ngơ ngác ngồi đó. Lúc này, Lữ Tam ở bên nói: "Túc công tử, hắn... Đã điên nhiều năm."
Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi hạ tay xuống, yên lặng nhìn Mã huyện: lệnh, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, hắn phải kiềm chế.
Một lúc sau, Triệu Hoằng Nhuận lộ sự tức giận chưa từng có, hốc mắt ửng đỏ, hai tay nắm chặt.
"Gọi Thương Thủy quân, tiến vào chiếm giữ Dương Hạ!!" Hắn hạ lệnh.
Nghe vậy, Trầm Úc kinh ngạc, phải biết Triệu Hoằng Nhuận vốn định một tháng sau, chờ Yên Lăng quân và Thương Thủy quân trở về, mới chính thức tiến vào chiếm giữ Dương Hạ, cùng Dương Hạ ẩn tặc trở mặt.
"Điện hạ." Trầm Úc vội vàng khuyên: "lúc này thu hồi Dương Hạ, phải chăng có hơi vội ?... Điện hạ nếu không thì đợi thêm mấy ngày, chờ Yên Lăng quân và Thương Thủy quân trở về?"
Triệu Hoằng Nhuận không nói, chỉ im lặng nhìn người đang ngồi.
Một lúc sau, hắn trầm giọng nói: "bản vương có thể đợi, nhưng hắn... Đã đợi quá lâu."
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn tông vệ, trầm giọng hạ lệnh: "gọi 700 Thương Thủy quân tiến vào chiếm giữ huyện nha, lại gọi Vu Mã Tiêu dẫn binh chiếm giữ thành... Hôm nay, bản vương thay triêu đình thu hồi Dương Hạ, nếu có kẻ dám ngăn cản, giết chết bất luận tội!"
Thấy Triệu Hoằng Nhuận nói đến nước này, sắc mặt tông vệ nghiêm túc, hét lên: "tuân lệnh điện hạ!"
Lữ Tam ở bên kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt kỳ lạ.