Chương 532: Tập Kích
Chương 532: Tập KíchChương 532: Tập Kích
Khi Du Mã, Kim Câu, Ứng Khang vừa trò chuyện vừa chờ những thủ lĩnh ẩn tặc khác, thì trên mặt đất, Vu Mã Tiêu cùng Vệ Kiêu, Lữ Mục dẫn binh sĩ, điều tra các sĩ quán.
Cho đến nay, bọn hắn đã lục soát 7 sĩ quán, đang đi về sĩ quán thứ 8.
Sắc trời đã tối, binh sĩ bắt đầu đốt đuốc.
Thời khắc này, binh tướng Thương Thủy quân đều đã đói bụng, mà trong thành sĩ quán còn 30 tòa, nghe được điều này, Vu Mã Tiêu suýt nữa ngất đi.
Từ lúc tối đến giờ, bọn hắn mới lục soát 7 sĩ quán mà thôi, nếu lục soát xong 30 sĩ quán khác, thì chẳng phải đến giờ Tý? "Đáng chết!"
Chịu đựng cảm giác đói bụng, Vu Mã tiêu nhịn không được mắng một câu.
Chờ hắn mắng xong, mới nhận ra lời mình nói không thích hợp, Vệ Kiêu, Lữ Mục không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.
Vu Mã Tiêu vội vàng xua tay giải thích: "hai vị đại nhân, mạt tướng không phải bất kính với Túc Vương điện hạ. Mạt tướng đang mắng ẩn tặc, mở nhiều sĩ quán như vậy làm gì!"
Vệ Kiêu và Lữ Mục mỉm cười, bọn hắn đương nhiên biết Vu Mã Tiêu không dám bất mãn với điện hạ, chẳng qua là vì đói bụng mới phàn nàn.
"Chi bằng tạm ngừng trước?" Lữ Mục quay đầu nhìn Vệ Kiêu, đề nghị: "để các tướng sĩ về chỗ đóng quân trước, ăn vài thứ, nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiếp tục lục soát?"
Nghe vậy, Vệ Kiêu nhíu mày nói: "vạn nhất trong khoảng thời gian này, đám người kia đem binh khí giấu đi?"
Lữ Mục cười nói: "chúng ta bỏ ra hơn một canh giờ, mới lục soát 6 tòa sĩ quán, không có bất ngờ gì, những sĩ quán khác, đã sớm nhận được tin tức, lúc này chúng ta đi lục soát, thì bọn hắn đã giấu vũ khí, cho nên không khác biệt nhiều."
Vệ Kiêu ngẫm nghĩ, thấy Lữ Mục nói có lý, liền nói với Vu Mã Tiêu: "Vu Mã tướng quân, chờ lục soát nốt sĩ quán này, chúng ta để binh sĩ đi ăn."
Nghe thế, Vu Mã Tiêu liên tục nói đồng ý.
Trưa nay hắn nhận được lệnh của Triệu Hoằng Nhuận, chưa kịp ăn gì đã vội dẫn quân đi
Cơm trưa cũng chưa ăn, còn thảm hơn binh sĩ dưới trướng.
Chịu đựng một chút.
Lẩm bẩm một câu, Vu Mã Tiêu ngẩng đầu nhìn sĩ quán trước mặt.
Khác các sĩ quán trước đó, sĩ quán này đóng cửa, bên trong khá yên tĩnh.
"Gọi cửa" Vu Mã Tiêu lệnh một Bách Nhân tướng.
"RốI"
Tên Bách Nhân tướng tiến lên, đập cửa, lớn tiếng quát: 'mở cửa! Người ở trong đâu? Mở cửa!"
Hét vài tiếng không thấy động tĩnh, Bách Nhân tướng giơ chân đạp cửa.
Sau vài tiếng đập mạnh, cửa quán vân không mở ra.
Bách Nhân tướng nhíu mày, quay người vẫy tay với binh sĩ, ra lệnh: "mấy người tới phá cửa!" Đúng lúc này, Vu Mã Tiêu, Vệ Kiêu, Lữ Mục ánh mắt kinh ngạc, đồng thanh hét lên: "cẩn thận sau lưng!"
Tên Bách Nhân tướng vô thức quay đầu, kinh hãi thấy một thanh kiếm đâm rách giấy dán cửa.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bách Nhân tướng nghiêng đầu, lưỡi kiếm chỉ sượt qua cổ của hắn, máu chảy ra.
"Lui ra phía saul"
Vu Mã Tiêu hét to một tiếng.
Bách Nhân tướng lui ra sau mấy bước, đôi mắt lộ sự kinh sợ.
Hắn quay đầu nhìn Vu Mã tiêu, Vu Mã Tiêu lại nhìn Vệ Kiêu, Lữ Mục, ánh mắt hai người sau sáng lên, cùng nói một chữ: "giết!"
Nghe vậy, Bách Nhân tướng lộ sự dữ tợn, không lui ra sau, một tay che cổ, tay còn lại chỉ vào cửa, quát lên: "thương thủ tiến lên!"
Vừa dứt lời, có 10 thương thủ tiến lên, đâm loạn vào cửa sĩ quán, cho đến khi trên cửa đều là lỗ thủng.
Mơ hồ nghe được trong quán truyền đến tiếng hét thảm, có lẽ có một tên bị trường thương đâm trúng.
Thấy vậy, tên Bách Nhân tướng tiến lên, dùng cánh tay đẩy mấy lần, thực sự đã đẩy rơi chốt cửa.
Râầm một tiếng, chốt cửa rơi xuống đất.
Khi Bách Nhân tướng đá thêm lần nữa, cửa sĩ quán mở rộng ra.
Quả nhiên, trong sĩ quán có hàng trăm người cầm binh khí đứng chờ.
Từ trang phục phán đoán, một số là du hiệp, một số là người trong quán. Thấy vậy, tên Bách Nhân tướng không nói hai lời, chĩa kiếm vào trong quán, nghiêm nghị quát lên: "giết!"
Nói xong, hắn xung phong đi đầu.
Sau Bách Nhân tướng, binh sĩ một tay câm đao một tay cầm kiếm tiến lên, theo sau là thương thủ và nỏ binh.
Nếu đơn đấu, du hiệp và ẩn tặc mạnh hơn binh sĩ, nhưng đánh theo nhóm, sao có thể sánh bằng quân chính quy?
Binh sĩ dùng khiên và đao tạo thành tuyến đâu, mặc cho kẻ địch tấn công, gắng gượng ép lui.
Sau đó là thương thủ, dựa theo những gì được huấn luyện, ở các khe hở của tiền đội, dùng thương tấn công, ép lui đối phương.
Sau tiếng hiệu lệnh, tiền đội ngồi xuống, sau đó nỏ binh thừa cơ bóp cò, tiếng hét vang lên, một đám ẩn tặc, du hiệp liền ngã xuống.
Những người may mắn không bị bắn trúng, nhìn động tác chỉnh tề của Thương Thủy quân, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Có lẽ đám người đang suy nghĩ: chẳng lẽ đây là chênh lệch giữa du hiệp và quân đội?
"Ám sát lão tử? Đồ khốn!"
Tên Bách Nhân tướng lớn tiếng chửi rủa, chĩa binh khí vào đám người sĩ quán, hạ lệnh: "tuân lệnh Túc Vương điện hạ, kẻ tấn công Thương Thủy quân, giết bất luận tội!"
Vừa dứt lời, binh sĩ cầm khiên và đao xông tới.
Trong sĩ quán, hỗn loạn tưng bừng, tuy đám du hiệp và ẩn tặc võ nghệ không tôi, nhưng đối mặt với quân đội chính quy, thực lực của bọn hắn khó phát huy được.
Thấy phe mình chiếm ưu thế, Vu Mã Tiêu không khỏi cười lạnh.
Tuy tiền thân Thương Thủy quân là nông dân được Hùng Thác chiêu mộ, nhưng từ lúc bị Triệu Hoằng Nhuận chiêu mộ đã huấn luyện được 1 năm, mặc dù không bằng Nãng Sơn quân, Thành Cao quân, Tuấn Thuỷ quân, nhưng ít ra đã thành quân đội hợp cách.
Ngay lúc Vu Mã Tiêu đắc ý, trên lầu hai truyền đến tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên khi thấy có mười mấy tên nhảy xuống từ lầu 2, trong đó có mấy tên lao về phía hắn.
Muốn giết ta?
Vu Mã Tiêu khịt mũi, không hề lùi ngựa lại, rút kiếm bên hông, một kiếm chém một tên lao về phía hắn. Đồng thời, Vệ Kiêu và Lữ Mục, cũng rút kiếm, chặn mấy tên tấn công Vu Mã Tiêu.
"Giết!" Vu Mã Tiêu giơ tay chỉ mấy tên vừa nhảy xuống, binh sĩ sau lưng tiến lên, trong khoảnh khắc giết chết mười mấy tên.
Đây chính là Dương Hạ ẩn tặc? Cũng quá coi thường quân đội?
Vệ Kiêu và Lữ Mục liếc nhau, thu kiếm.
Bọn hắn cũng không biết, những thế lực ẩn tặc như Ấp Khâu chúng, Phụ Khâu chúng, Du Mã vẫn chưa ra tay, những tên ra tay đều là kẻ không giữ nổi bình tĩnh.
Nhưng cũng phải nói, số lượng đám người này không ít.
Trong khi sĩ quán hỗn loạn, trên đường phố, xuất hiện một đám tặc tử tay cầm binh khí, kêu đánh kêu giết. Thấy đám người này cầm vũ khí từ ngõ hẻm đi ra, binh tướng Thương Thủy quân phẫn nộ.
Vì theo tình hình hiện tại, bữa tối của bọn hẳn phải hoãn lại. Chương 533: Kế Hoãn Binh
"Báo!"
Theo một tiếng hét, một tín sứ vội vã chạy vào huyện nha, hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận đang chắp tay đứng trong công đường, trầm giọng nói: "khởi bẩm Túc Vương, Vu Mã Tiêu tướng quân đang bị loạn đảng tập kích."
Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh quay đầu, hỏi: "Vu Mã tướng quân có cầu viện không?"
"Ách, vẫn chưa, tướng quân chỉ sai tiểu nhân đến bẩm báo Túc Vương điện hạ." Tên tín sứ sững sờ, rồi đúng sự thật nói.
Theo lý, tập kích Vu Mã Tiêu không đông, hắn có thể tự mình giải quyết, chỉ là phái người đến thông báo. Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, nói: "bản vương đã biết, ngươi đi xuống đi."
"Vâng!"
Tín sứ nhận lệnh rút lui.
Nhìn tín sứ rời khỏi, Triệu Hoằng Nhuận cúi đầu trầm tư, sắc mặt không dễ nhìn.
Vì trong một nén nhang, hắn đã liên tiếp nhận tin, nguyên nhân là du hiệp và ẩn tặc liên tiếp tập kích các kho trong thành.
Nhất là kho binh khí, theo tin tín sứ đưa đến, có hàng trăm tên tấn công kho binh khí, từ cách ăn mặc thì đại đa số là du hiệp.
Không có gì lạ, binh sĩ đoạt được binh khí, tạm thời cất trong kho binh khí.
Nên đám người này xông vào kho binh khí là để đoạt lại binh khí. Vấn đề là, kẻ đến cướp kho đều có binh khí, thật sự rất thú vị.
Bất luận thế nào, thì việc này không tránh khỏi ẩn tặc: hoặc là ẩn tặc mê hoặc đám du hiệp chưa bị thu vũ khí, xúi giục bọn hắn tập kích Thương Thủy quân, hoặc là ẩn tặc phát binh khí xúi giục bọn hắn đến đoạt binh khí.
Nói cách khác, Triệu Hoằng Nhuận trở mặt với đám ẩn tặc Dương Hạ, người sau nhanh chóng phản kích, nhưng hai phe chưa kịch liệt.
Phản kích chủ lực vẫn là đám du hiệp, chỉ là đám ô hợp, lần đâu chiến đấu chết mười mấy người, liền rút về hẻm nhỏ, không gây được thương vong gì với Thương Thủy quân.
Tuy không ảnh hưởng Thương Thủy quân, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn không dám khinh thường, hẳn nhìn ra, ẩn †ặc vẫn chưa có hành động thực sự.
Triệu Hoằng Nhuận biết: du hiệp tấn công là ẩn tặc cảnh cáo hắn, hoặc đang thị uy sức mạnh.
Nếu Triệu Hoằng Nhuận khăng khăng thu hồi Dương Hạ, hơn nữa định trừ tận gốc Dương Hạ ẩn tặc, thì bọn hắn mới bắt đầu công kích.
Đúng như Hoàng Dư nói: bất chấp vương pháp!
Triệu Hoằng Nhuận siết chặt nắm đấm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng hơi lo lắng.
Hắn vốn cho rằng, 4000 Thương Thủy quân tiến vào Dương Hạ, ẩn tặc có †o gan cũng không dám gây sự, thật không ngờ vẫn dám xúi giục du hiệp tấn công. Điều này nói rõ cái gì?
Điều này nói rõ đối phương không e ngại 4 ngàn Thương Thủy quân.
Nói trắng ra, đối phương cho rằng mình chiếm ưu thế khi đối đầu 4 ngàn Thương Thủy quân.
Chẳng lẽ Dương Hạ ẩn tặc, cũng không ít như ta suy đoán?
Triệu Hoằng Nhuận đi đi lại lại.
Nhũng gì hắn biết, đại đa số đều do Hoàng Dư và Trâu Lượng nói, nhưng hai người cũng không nói gì đến sức mạnh của ẩn tặc.
Rất có thể, Hoàng Dư và Trâu Lượng chỉ biết chút ít về thế lực bên ngoài của ẩn tặc.
Điều này không tốt.
Triệu Hoằng Nhuận dừng bước, nhíu mày nghĩ. Hắn biết bản thân hấp tấp, bằng không, chỉ cần chờ Yên Lăng quân và Thương Thủy quân trở về, Dương Hạ ẩn tặc chẳng là gì cả.
Nhưng hiện tại đã muộn, hẳn đã lệnh Thương Thủy quân tiến vào chiếm giữ Dương Hạ, chẳng lẽ còn rút khỏi thành?
Như thế, chẳng phải hắn mất hết mặt mũi?
Huống chi, làm thế chẳng phải để ẩn tặc thêm kiêu căng.
Phải làm gì đây?
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, hắn võ tay, ảo não nói: "ta khờ quá! Sao lại không nghĩ tới chứ."
Giờ khắc này, Triệu Hoằng Nhuận mới nhận ra mình đã nhầm lần.
Đúng là Thương Thủy quân vẫn còn ở Đại Lương, tiến hành nhận thưởng, và cũng đúng là bọn hắn cần một khoảng thời gian đi từ Đại Lương về Thương Thủy.
Sự nhầm lẫn của Triệu Hoằng Nhuận chính là Thương Thủy quân đi đường bộ thì mất một tháng, nhưng nếu đi đường thủy?
Tạm trưng dụng thuyền của Hộ Bộ, để Thương Thủy quân đi đường thủy cũng chỉ mất mấy ngày thôi.
Tuy loại thuyền đó của Hộ Bộ chỉ có thể chở 200 người một lần, nhưng số lượng thuyền đang đi lại đâu chỉ hàng chục, hàng trăm chiếc?
Chỉ cần đi lại vài chuyến, toàn bộ 1 vạn 6 ngàn Thương Thủy quân đều có thể tới Dương Hạ.
"Ha ha ha ha”
Dưới sự ngạc nhiên của Trầm Úc, Triệu Hoằng Nhuận bỗng cười lớn.
Uy hiếp ta? Được! Hãy đợi đấy!
Nghĩ xong, Triệu Hoằng Nhuận lệnh tông vệ lấy giấy, hắn vội viết 4 bức thư.
Bức thư đầu tiên, Triệu Hoằng Nhuận gửi cho Lục thúc hỏi thăm một số việc.
Trước khi rời Đại Lương, Lục thúc từng hỏi hắn có đắc tội ai không, thì ngay sau khi hắn rời Đại Lương đã bị ám sát.
Nếu 2 chuyện không liên quan, Triệu Hoằng Nhuận chết cũng không tin.
Bức thư thứ 2, là giao cho Hộ Bộ Thuợng Thư Lý Lương, Triệu Hoằng Nhuận muốn trưng dụng thuyền của Hộ Bộ, tất nhiên phải viết thư nhờ cho đúng lễ nghĩa.
Bức thứ 3, giao cho Vương Thích, lần này kẻ địch là ẩn tặc, năng lực đơn đấu rất mạnh, binh sĩ Thương Thủy chưa chắc là đối thủ, trừ phi dùng nỏ tay.
Nhưng binh sĩ cũng không thể cầm nỏ chạy lung tung được? Vì nỏ tay cũng phải dùng 2 tay thao tác.
Nên Triệu Hoằng Nhuận muốn Dã Tạo ty chế tạo một loại binh khí đặc biệt, chuyên môn đối phó ẩn tặc.
Mặc dù uy lực yếu đi, nhưng có thể thao tác bằng một tay.
Bức thư cuối cùng đương nhiên giao cho Ngũ Kị.
Sau khi viết xong, Triệu Hoằng Nhuận gọi Chu Quế, Hà Miêu dẫn 200 binh sĩ tiến về Thương Thủy.
Thương Thủy huyện có bến cảng, đi thuyền tới Đại Lương, cho dù ngược dòng, tốc độ vân nhanh hơn cưỡi ngựa, thuận tiện, còn có thể truyền lệnh Túc vương vệ ở Thương Thủy đến Dương Hạ. Nếu thuyền Hộ Bộ đã rời đi, vậy không phải còn có thuyền nước Sở sao? Dựa vào song phương quan hệ, mượn một chiếc thuyền, thì binh sĩ nước Sở cũng sẽ không nói gì.
Bố trí xong hết, điều Triệu Hoằng Nhuận cần làm là ổn định ẩn tặc trong huyện.
"Trầm Úc, truyền lệnh của ta, để binh sĩ nhường."
"Nhường?" Trầm Úc ở cạnh Triệu Hoằng Nhuận đã lâu, sao lại không biết ý nghĩa của việc nhường, kinh ngạc hỏi: "điện hạ, kho binh khí chất đầy binh khí đoạt được, nếu bị cướp đi, lệnh cấm binh khí chẳng phải nói suông?"
"Không sao." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, từ tốn nói: "chỉ có làm vậy, mới có thể ổn định được ẩn tặc. Tạm thời nhường đám người kia." Trâm Úc nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc, lập tức hiểu ra, tán dương: "điện hạ anh minhl"
"Đúng, truyền lệnh cho Vu Mã Tiêu, không cần thu binh khí, nhưng phải phòng thủ thành cho tốt!"
"Ti chức đã hiểu!"
Đêm đó, vì Thương Thủy quân nhường, kho binh khí bị đám du hiệp chiếm được, khi đoạt được binh khí, bọn hẳn vui mừng reo hò.
Mà khi tin tức truyền đến tai Ứng Khang, Câu Kim, Du Mã, bọn hắn đều lộ vẻ kinh ngạc.
Bọn hắn không tin, kho vũ khí được Thương Thủy quân canh giữ lại thất thủ dễ như vậy.
Chẳng lẽ, Thương Thủy quân có tiếng không có miếng? Đám người Du Mã nghĩ mãi không ra.