Chương 536: Phụ Khâu Thủ Lĩnh Kim Câu (2)
Chương 536: Phụ Khâu Thủ Lĩnh Kim Câu (2)Chương 536: Phụ Khâu Thủ Lĩnh Kim Câu (2)
Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói câu này, Kim Câu đã ý thức được, vị vương gia trẻ tuổi này sau khi cân nhắc lợi hại, đã hơi nghiêng về việc chấp nhận Phụ Khâu chúng quy thuận.
Chỉ cần Kim Câu có thể thuyết phục Túc Vương, Phụ Khâu chúng chẳng những thoát khỏi họa, thậm chí, còn leo lên gốc cây Túc Vương Hoằng Nhuận.
Vấn đề hiện tại là làm sao thuyết phục Túc Vương?
Trước khi đến, Kim Câu cũng không nắm chắc, vì trong mật thất, Du Mã đã kể lại cuộc gặp với Triệu Hoằng Nhuận, lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận trong miệng Du Mã, nghe giống người bốc đồng lại bảo thủ. Kim Câu cũng không muốn cùng người trẻ tuổi đắc chí nói chuyện, vì người trẻ tuổi thường xúc động, không dễ đạt được thỏa thuận.
Nhưng tận mắt thấy Triệu Hoằng Nhuận, Kim Câu lại kinh ngạc phát hiện, Túc Vương không kiêu ngạo tự phụ như Du Mã đánh giá, từ việc kẻ này suy tư rất lâu khi hắn nói ra ý định quy thuận, Kim Câu liền biết, Túc Vương là người có lý trí, biết cân nhắc lợi hại.
Nếu là người có lý trí, thì chỉ cần bắt tay từ việc có lợi.
Nghĩ tới đây, Kim Câu chắp tay với Triệu Hoằng Nhuận, trầm giọng nói: "Túc Vương, lão hủ biết Phụ Khâu chúng đã hành thích Túc Vương, khiến Túc Vương căm hận... Nhưng lão hủ cũng phát hiện Túc Vương có một nhược điểm."
"Nhược điểm?" Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt lộ sự hứng thú, cười nhạt nói: "nói nghe thử."
Kim Câu liếc Trầm Úc, giọng trâm xuống, tiếp tục nói: "người dưới trướng lão hủ, kể lại tình hình mấy lần hành thích Túc Vương nói cho lão hủ, lão hủ cảm thấy, tông vệ ben cạnh Túc vương, chỉ biết bảo hộ Túc Vương, không biết đề phòng."
"Ngươi có ý gì?!" Trầm Úc không vui quát lớn.
"Trâm Úc, không vội, nghe hắn nói." Triệu Hoằng Nhuận phất tay, ra hiệu Trầm Úc bình tĩnh.
Thấy vậy, Trâm Úc mới ngậm miệng lại, chỉ là vẻ mặt vẫn giận dữ.
Lúc này, Kim Câu tiếp tục giải thích: "theo lão hủ thấy, mấy tông vệ đại nhân bảo vệ Túc Vương, chỉ hạn chế ở những kẻ đối đầu trực diện, nhưng đối với thích khách... Nói câu vô lễ, lúc lão hủ bước vào, dùng cách gì bước vào, vị đại nhân này có biết không?"
".." Trầm Úc há miệng, không phản bác, khuôn mặt đỏ bừng.
Kim Câu chỉ nói ra ví dụ, không phải chế giễu Trầm Úc, liền tự động nói ra đáp án: "lão hủ hai người từ nóc nhà đi xuống." Hắn chỉ lên nóc nhà, nghiêm túc nói: "phàm là ẩn tặc, đều biết cách lặng im lẻn vào trong phòng. Nên chỉ canh ngoài cửa, không thể đề phòng nổi chân chính thích khách... Ngươi cho rằng thích khách sẽ đi cửa chính sao?"
".." Trầm Úc kinh nghi nhìn nóc nhà, biểu cảm ngạc nhiên.
Kim Câu nhìn thấu tâm tư Trầm Úc, khặc khặc cười nói: "tông vệ đại nhân không cần nhìn, lão hủ không đến để hành thích Túc Vương, chỉ vì tránh hiểu lâm, nên mới lẻn vào, đợi lúc nữa, bất luận Túc Vương đưa kết quả ra sao, lão hủ đều sẽ rời đi từ cửa chính, nên đã đặt mảnh ngói về chỗ cũ..."
Nói xong, hắn bốn phía, lắc đầu.
Thấy vậy, Trầm Úc sinh nghi, không hiểu hỏi: "sao vậy?"
Kim Câu chỉ bốn phía, lắc đầu nói: "cách bố trí không đúng, thích khách đều là người thân thủ nhanh nhẹn, nhưng trong phòng có quá nhiều thứ, ngươi có tự tin bảo vệ được Túc Vương trong hoàn cảnh này?"
"Đây là huyện nha công đường!" Trâm Úc tức giận nói.
"Lão hủ đang luận việc." chắp tay với Trầm Úc, Kim Câu nói tiếp: "vừa rồi, lão hủ ở trên xà ngang nhìn cẩn thận, vị trí tông vệ đại nhân có vấn đề, đừng nhìn ngài cùng Túc Vương cách không xa, lão hủ chỉ cần nhảy đến cạnh Túc Vương, ngài không bảo vệ nổi..."
Sau đó, hắn chỉ bức tường sau lưng Triệu Hoằng Nhuận, nghiêm túc nói: "ngài nên đứng sau Túc Vương, dựa vào bức tường, cứ thế, khi nhìn về phía trước, ngài cũng quan sát được cửa nhỏ hai bên, nếu ở trên nóc nhà phái mấy người, tuyệt không có người có thể lẻn vào."
Trầm Úc há miệng, tinh tế suy ngẫm lời Kim Câu, quên đi tức giận, hỏi: "còn sao nữa?”
Kim Câu ngạc nhiên nhìn Trầm Úc, thẳng thắn chỉ giáo: "còn có, không được để Túc Vương ngồi ở vị trí này, ngươi nhìn, chỗ Túc Vương đang ngồi, đối diện cửa chính... Nếu có thích khách định hành thích Túc Vương, hắn không cần vào nhà, chỉ cần trốn trên cây, hoặc nằm trên tường bao, dùng cung tên hoặc nỏ, liền có thể ám sát Túc Vương..." Nghe thế, Trầm Úc liếc nhìn ngoài phòng, toát mồ hôi.
Lúc này, Kim Câu lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng cười nói: "như lão hủ nói, tông vệ đại nhân không am hiểu ứng phó thích khách."
Lần này, Trâm Úc không tiếp tục mở miệng phản bác, vì Kim Câu chỉ ra nhược điểm trong việc bảo vệ của bọn hắn.
Thấy Kim Câu khoe khoang kinh nghiệm, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, nói: "đây là nhược điểm mà ngươi nói tới?"
Kim Câu lắc đầu, nói: "đây chỉ là việc nhỏ, chỉ cần chỉ điểm, thì các vị tông vệ đại nhân có thể bảo hộ Túc Vương không sơ sót."
Triệu Hoằng Nhuận nghe xong hồ đồ, nghi hoặc hỏi: "vậy nhược điểm ngươi nói là gì?" Kim Câu trầm tư phút chốc, nhìn Triệu Hoằng Nhuận nói: "một hai canh giờ trước, Túc Vương phái 2 vị tông vệ đại nhân, dẫn 200 binh sĩ tới Thương Thủy huyện... Túc Vương có biết, lão hủ có thể chặn giết đoàn người này."
Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng Kim Câu, từ tốn nói: "ngươi đang uy hiếp bản vương sao?"
Kim Câu kinh ngạc khi thấy sát ý trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, vội giải thích: "Túc Vương hiểu lầm... Túc Vương còn nhớ, lúc ở dịch trạm, từng để 10 tên du hiệp đi truyền tin? Kết quả, bọn hắn chưa đi được bao xa, đã bị Phụ Khâu chúng chặn đường... Loại cảm giác không truyền tin đi được, chắc hẳn rất khó chịu?"
"Ngươi có ý gì? Khiêu khích liên tục.." Trầm Úc nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng. Còn Triệu Hoằng Nhuận đã hiểu ra, không còn vẻ giận dữ.
Dừng một lúc, Kim Câu nghiêm túc nói: "nhược điểm của Túc vương, thiếu một sức mạnh ẩn trong tối..."
Triệu Hoằng Nhuận đặt sách đang cầm xuống, chống tay lên bàn, lặng im suy nghĩ.
Liên tiếp bị ám sát, đúng là làm Triệu Hoằng Nhuận khó chịu.
Sự khó chịu này không chỉ vì bản thân bị ám sát mà còn vì không thể truyền đi tin tức.
Như trạm dịch hắn ở mấy ngày trước, cách Yên Lăng chỉ mất một ngày rưỡi, nếu đi một chiều, dùng khoái mã thì chỉ mất nửa ngày, nhưng tin Triệu Hoằng Nhuận bị hành thích không hề truyền ra nổi.
Cũng may có Ngữ huyện ở gần, nếu ở nơi hoang vu không gần thành trì thì sao?
Sợ rằng mấy vạn binh sĩ cũng sẽ bị mấy trăm thích khách ám sát?
Rõ ràng trong tay hắn có đủ binh lực giải quyết, lại không thể truyền tin điều động quân đội, đây mới là chuyện làm Triệu Hoằng Nhuận khó chịu nhất.
Nếu lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận nắm trong tay một thế lực ẩn trong tối, sao có thể khổ đến mức đó?
Triệu Hoằng Nhuận động tâm.
Lúc này, Kim Câu vẫn phân tích lợi hại, tỉ như hắn ám chỉ Triệu Hoằng Nhuận, nếu chấp nhận Phụ Khâu chúng nương nhờ, thì Phụ Khâu chúng có thể vì Triệu Hoằng Nhuận giải quyết một vài chuyện không tiện động tay.
Hơn nữa, Phụ Khâu chúng cũng có thể giúp Triệu Hoằng Nhuận điều tra tình báo, truyền tin, còn đáng tin hơn tín sứ.
Khiến Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là, Kim Câu nói cho hắn biết, không chỉ nước Ngụy có tổ chức sát thủ? Quốc gia khác cũng có, tỉ như Vệ quốc, có tổ chức sát thủ mạnh nhất, mạnh hơn cả ẩn tặc.
"Vệ quốc?"
Triệu Hoằng Nhuận giật mình, từ trước tới giờ, hắn chưa từng cảm thấy Vệ quốc mạnh bao nhiêu, nếu không có nước Ngụy bảo vệ, nước Vệ đã bị nước Tống tiêu diệt.
Nhưng Kim Câu lại nói cho hắn biết, quân đội Vệ quốc đúng là kém cỏi, nhưng Vệ quốc sát thủ nổi danh mạnh mẽ.
Cuối cùng, Kim Câu cam đoan với Triệu Hoằng Nhuận, hắn sẽ trợ giúp Triệu Hoằng Nhuận giải quyết Dương Hạ ẩn tặc, biến Dương Hạ ẩn tặc trở thành sức mạnh trong tay Triệu Hoằng Nhuận. Tên này... Là muốn mượn lực lượng của ta, chiếm đoạt toàn bộ Dương Hạ ẩn tặc?
Phát giác được ý đồ của Kim Câu, Triệu Hoằng Nhuận khó tin nhìn người trước.
Hắn đến Dương Hạ, tất cả là vì Phụ Khâu chúng ám sát hắn, nhưng hiện tại, ngay khi các thế lực ẩn tặc bắt đầu liên hợp chống lại hắn, Kim Câu lại quyết định đi nương nhờ, bán đứng các thế lực ẩn tặc khác.
Đây không còn là mức độ hèn hạ, vô sỉ tâm thường nữa.
Lão già này, đúng là gian xảo, hừ...
Khit mũi khinh thường, Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi gật đầu, từ tốn nói: "trước tiên để bản vương thấy thành ý của ngươi."
Kim Câu ngẩn người, sau đó lộ vẻ đã hiểu.
"Túc Vương yên tâm, trong vòng hai ngày, tình báo của tất cả thế lực ẩn tặc, cùng vị trí hang ổ, sẽ dâng lên Túc Vương..."