Chương 541: Dẫn Dụ
Chương 541: Dẫn DụChương 541: Dẫn Dụ
Du Mã bị bắt vào nhà giam, Triệu Hoằng Nhuận thực sự không biết.
Hỏi Chu Phác, Triệu Hoằng Nhuận mới biết được, Du Mã là bị Nhiễm Đằng ném vào nhà lao, vì Nhiễm Đẳng cùng binh sĩ Thương Thủy, tìm được mật thất và địa đạo.
Trong mật thất, Thương Thủy quân phát hiện trên mấy trăm binh khí, cùng với hơn chục Du Mã chúng.
Cũng may Du Mã thức thời, ra lệnh Du Mã chúng đầu hàng, bằng không đã bị Nhiễm Đẳng ra lệnh giết chết.
Đối với Nhiễm Đẳng, Triệu Hoằng Nhuận nhiều ít vẫn có chút ấn tượng, nhớ hắn là Thiên Nhân tướng có tài bất kể về thực lực hay khả năng lãnh đạo. Được Chu Phác dẫn đường, Triệu Hoằng Nhuận và Trầm Úc đi tới huyện lao.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Hoằng Nhuận hỏi Chu Phác về huyện lao, vì tạm thời huyện lao do Chu Phác canh giữ.
Chu Phác người này, người cũng như tên, là người mộc mạc, trầm mặc ít nói, chỉ có quen thuộc mới biết được, võ nghệ của hắn trong các tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận nằm trong 5 vị trí đầu, còn là văn võ song toàn, tính cách chững trạc.
Chu Phác nói cho Triệu Hoằng Nhuận, huyện lao sớm đã hết chỗ, ngày 17, Thương Thủy quân bắt được lượng lớn ẩn tặc cùng du hiệp.
Lúc đó binh sĩ cảm thất nhức đầu, vì Triệu Hoằng Nhuận chỉ ra lệnh cho bọn họ, giết những ẩn tặc cùng du hiệp cầm binh khí, lại không nói, nếu đám người này vứt bỏ binh khí, lựa chọn đầu hàng, thì phải làm sao.
Giết, không thích hợp, thả, lại càng không phù hợp, thế là binh sĩ dứt khoát bắt hết đám người này vào huyện lao.
Dương Hạ huyện huyện lao, chỉ có mười mấy gian nhà lao.
Vốn dĩ, mỗi gian chỉ giam được 4,5 người, nhưng nghe Chu Phác nói, vì người bị bắt thực sự quá nhiều, nên thực tế mỗi gian khoảng 20 người, vô cùng chen chúc.
Dưới tình huống này, vẫn còn mấy trăm tên ẩn tặc cùng du hiệp bị bắt, chỉ đành tạm thời dùng dây thừng trói lại bỏ ngoài hành lang hoặc bỏ vào chỗ Vu Mã Tiêu đóng quân.
Khi Triệu Hoằng Nhuận tới nhà lao, hắn rốt cuộc hiểu, trong nhà lao đông đến mức nào.
Trong mắt hắn, hành lang trong nhà lao chật kín tù nhân, gân như không còn chỗ trống.
Khi hắn đi ngang qua, đám người bị nhốt đứng dậy, từ sau xà gỗ, oán giận nhìn hắn.
"Đây là Triệu Nhuận?"
"Là Túc Vương Triệu Nhuận?”
"Đồ khốn khiếp..."
"Thế mà để Thương Thủy quân tấn công..."
Khi Triệu Hoằng Nhuận đi qua, tất cả đám người trong lao đều nghiến răng.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận: vì... Những lời này mà không vui, dừng bước liếc đám người, đám du hiệp cùng ẩn tặc đều nghiêng đầu tránh mặt. Những người này sợ hãi, bọn hắn bị Triệu Hoằng Nhuận hù dọa.
"Hừi"
Khịt mũi khinh thường, Triệu Hoằng Nhuận tiến lên phía trước, rốt cuộc tới chỗ Du Mã bị nhốt.
Lúc này, Du Mã từ vụ náo động, đã đoán được Triệu Hoằng Nhuận đến, hắn đứng trong nha lao, chờ Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận đứng ngoài nhà lao, đánh giá Du Mã, bỗng mở miệng hỏi: "Du Mã, nghe nói ngươi cầu xin gặp bản vương?"
Du Mã cản người khác vô lễ với Triệu Hoằng Nhuận, chắp tay, thành khẩn nói: "đúng, tại hạ hi vọng có thể thuyết phục Túc Vương, tránh cho Dương Hạ một hồi đổ máu."
"Dương Hạ? Là Dương Hạ ẩn tặc sao?" Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt nói: "Du Mã, bản vương thông cảm cho Du Mã chúng, nhưng có một số việc, bản vương cần nói rõ... Từ khi nào, ẩn tặc cho rằng mình có thể đại biểu Dương Hạ huyện?"
Du Mã nghe vậy sững sờ.
Từng có lúc, Dương Hạ ẩn tặc khống chế toàn bộ Dương Hạ huyện, nhưng suy cho cùng, Dương Hạ ẩn tặc không thể đại biểu Dương Hạ huyện.
Bất kể Du Mã chúng đã hỗ trợ Ấp Khâu chúng duy trì trị an Dương Hạ, suy cho cùng, bọn hắn vẫn bị triều đình coi là tặc tử, chẳng qua là vì triều đình không thể tiêu diệt, không đại biểu triều đình cho phép Dương Hạ ẩn tặc không chế Dương Hạ huyện.
Trầm mặc hồi lâu, Du Mã ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trầm giọng nói: "Túc Vương, bất luận thế nào cũng muốn diệt trừ chúng ta sao?”
Vấn đề này... Không dễ trả lời.
Triệu Hoằng Nhuận trầm mặc.
Nhưng Du Mã hiểu sai ý, cười thảm hai tiếng, tự giễu nói: "chắc hẳn Túc Vương nghĩ như vậy? Nực cười chúng ta còn tưởng rằng Túc Vương có thể đàm phán với chúng ta, không ngờ là kế hoãn binh... Chờ mấy ngày nữa, Thương Thủy quân toàn bộ tới Dương Hạ, Túc Vương sẽ hạ lệnh công kích, phải không?”
Hả?
Triệu Hoằng Nhuận mơ hồ nghe được, ra vẻ không biết mà hỏi: "cái gì? Công kích cái gì?"
Nghe thế, Du Mã ánh mắt lóe lên, thấp giọng nói: "công kích doanh trại các thế lực ẩn tặc..." Tên này... Hắn đang thăm dò ta?
Triệu Hoằng Nhuận nảy ra ý nghĩ, cố ý giả vờ không biết nói: "ngươi đang nói cái gì? Ấn tặc không phải đã bị bản vương diệt trừ sao?”
"Túc Vương" Du Mã nhíu mày, không vui nói: "giả ngu chỉ sỉ nhục trí tuệ Túc Vương ... Lần trước, binh sĩ không hề biết có mật thất địa đạo trong sĩ quán, còn binh sĩ hôm qua lại biết..."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nghiến răng nói: "chúc mừng Túc Vương, nhanh như vậy đã được thế lực ẩn tặc hỗ trợ, xin Túc Vương chỉ rõ, ai là kẻ phản bội?"
Tên này, rất nhạy bén...
Triệu Hoằng Nhuận khá bất ngờ, nhìn Du Mã một lúc, cố ý nói: "ngươi nói cái gì? Bản vương lúc nào được ẩn tặc hỗ trợ?" "Vậy Túc Vương giải thích chuyện địa đạo ra sao?"
"Cái này..." Triệu Hoằng Nhuận lộ sự quẫn bách, bịt tai trộm chuông nói: "ngươi có thân phận gì mà bản vương phải giải thích?"
Vừa dứt lời, Du Mã trâm thấp nói: "Phụ Khâu chúng!... Là Phụ Khâu chúng, đúng không?”
"Ngươi..." Triệu Hoằng Nhuận giả vờ thẹn quá hoá giận, trợn mắt nhìn Du Mã, hạ giọng lạnh lùng nói: "dù vậy, ngươi lại có thể làm gì? Nhà lao này ngươi không ra nổi... Thành thành thật thật ở lại đây, chờ bản vương quét sạch Dương Hạ ẩn †ặc, sẽ tha cho Du Mã chúng."
Nói rồi, Triệu Hoằng Nhuận rời đi.
Nhìn bóng lưng Triệu Hoằng Nhuận rời đi, Du Mã ánh mắt kinh sợ: thật là Phụ Khâu chúng?! "Kim Câu..."
Du Mã nắm chặt cửa nhà lao, nhớ lại hành vi của Kim Câu trong cuộc họp lần trước.
Du Mã nhớ kỹ, lúc đó hắn mở miệng hỏi thái độ Kim Câu, nhưng Kim Câu chỉ cười, không đưa được đề nghị hữu ích.
Lúc đó, Du Mã cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì hắn cảm giác Kim Câu không hề vội.
Bây giờ, hắn hiểu, thì ra Kim Câu sớm đã quyết định nương nhờ Túc Vương, cần gì vội vàng?
"Đáng hận!"
Du Mã nắm chặt tay, hắn ghét nhất , chính là kẻ phản bội.
Ngươi thật ác độc, Kim Câu đại ca...
Du Mã ánh mắt thù hận.
Hắn đã đoán được, nếu Kim Câu đã đi nương nhờ Túc Vương, thì không chỉ muốn thoát nạn, bằng không, hắn vì sao lần trước hắn không đề nghị?
Hiển nhiên, Kim Câu định hủy diệt các thế lực ẩn tặc khác, đến lúc đó, Phụ Khâu chúng là thế lực ẩn tặc duy nhất ở Dương Hạ.
Trong khi Du Mã suy đoán mọi chuyện, Triệu Hoằng Nhuận đã ra ngoài nhà lao.
Thật không ngờ, Du Mã nhanh như vậy liền liên tưởng đến Kim Câu, giúp ta đỡ tốn công... Liệu có phải Kim Câu ngày thường uy tín không tốt?
Lắc đầu, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu hỏi Chu Phác: "Chu Phác, nếu Du Mã có ý đồ vượt ngục, ngươi... Lén giúp hắn."
Chu Phác nghe vậy không tỏ ra ngạc nhiên, chắp tay nói: "điện hạ yên †âm, ti chức sẽ cho hẳn cơ hội." Đúng như Triệu Hoằng Nhuận đoán, Chu Phác không hỏi gì, như thể đã biết trước.
Ừm, thật không thú vị.
Nhưng xét tính cách bảo thủ của Chu Phác, hắn đã nói như vậy, Du Mã nhất định có thể trốn thoát.
Đừng để ta thất vọng, Du Mã...
Nhìn nhà lao một lúc, Triệu Hoằng Nhuận cất bước rời đi.