Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 525 - Chương 564: Phát Cháo

Chương 564: Phát Cháo Chương 564: Phát CháoChương 564: Phát Cháo

"Ngươi... Ngươi là Túc Vương Triệu Nhuận?"

Lữ Chí khó tin nhìn Triệu Hoằng Nhuận, như thể gặp ma giữa ban ngày, bàn tay chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận run rẩy.

Chỉ mặt gọi tên là một hành vi vô lễ, cũng may Triệu Hoằng Nhuận và tông vệ không tính toán.

"Đúng" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, gật đầu.

Thấy vậy, đám đông trở nên ồn ào, những nạn dân kia cầu xin Triệu Hoằng Nhuận làm chủ cho bọn hắn.

Vì hiện trường quá hỗn loạn, cứ như có hàng ngàn con ong, làm Triệu Hoằng Nhuận nhức đầu, hắn vội vàng nói: 'được rồi được rồi, các vị, các vị, an tâm đi, bản vương cam đoan, chắc chắn giải quyết."

Nghe Triệu Hoằng Nhuận trịnh trọng cam đoan, các nạn dân vui vẻ, nhưng vẫn không rời đi, vây xung quanh Triệu Hoằng Nhuận.

Dù sao Triệu Hoằng Nhuận có uy danh rất cao ở nơi đây, đúng 2 năm trước, hắn đã đánh bại Hùng Thác đẩy lùi quân Sở.

"Túc Vương điện hạ, xin thứ cho vừa rồi đắc tội..."

Lữ Chí ngượng ngùng xin lỗi Triệu Hoằng Nhuận.

Vì lúc nói chuyện với Triệu Hoằng Nhuận, hắn đã tỏ ra bất mãn với việc người Sở vào Yên Lăng, trong đó khó tránh khỏi dính dáng đến Triệu Hoằng Nhuận.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận đâu vì... Loại việc nhỏ này mà tức giận?

"Không sao, Lữ huynh, người không biết vô tội."

Triệu Hoằng Nhuận xua áo, nhưng khi ánh mắt liếc qua huyện binh, sắc mặt hẳn trầm xuống.

Lúc này, Mục Thanh tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, chắp tay nói: "điện hạ, tỉ chức đã quan sát người bị thương, miệng vết thương ti chức cũng cho đắp thuốc, những người còn lại chỉ bị thương ngoài da, nhưng có 3 người bị thương rất nặng, e rằng..."

Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, đi theo Mục Thanh tới chỗ 3 người bị thương nặng, cả 3 người bị đâm một đao vào bụng hoặc ngực, lấy y thuật đương thời, thân thể bị đâm xuyên là không thể chữa khỏi. ...

Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống, nắm tay một trong 3 người, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Phản ứng vừa rồi của hắn đã cực nhanh, thấy huyện binh rút đao, liền sai Yến Mặc triệu tập binh sĩ, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Suy cho cùng, hắn không ngờ, huyện binh dám dùng đao tấn công bình dân.

3 người trọng thương, đều được Mục Thanh dẫn hơn 10 binh sĩ khiêng vào An Lăng huyện, tìm kiếm y quán cứu chữa, nhưng cứu được hay không, Triệu Hoằng Nhuận chỉ đành cầu trời.

Thấy Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt không tốt, Chu Phác hiểu ý, đuổi nạn dân đi, hắn biết điện hạ sắp phát tác.

Mà nạn dân cũng nhìn ra Triệu Hoằng Nhuận đang nén giận, ngoan ngoãn rời đi, nhưng bọn hắn không đi xa, bọn hắn muốn tận mắt nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận mắng mỏ An Lăng huyện lệnh, xả cơn giận những ngày qua.

Khoảng một nén nhang, An Lăng huyện lệnh cuối cùng lộ diện, một người mặc quan phục cưỡi ngựa như bay đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, tung người xuống ngựa, quỳ xuống, miệng hô: "hạ quan An Lăng huyện lệnh Nghiêm Dong, khấu kiến Túc Vương điện hạ."

Thế mà cưỡi ngựa đến...

Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn An Lăng huyện lệnh đang quỳ.

Thời gian 1 nén nhang rất ngắn, hắn đưa ra yêu cầu hà khắc này, chính là chờ đối phương mắc lỗi để tiện phát tác, không ngờ tên này có chút thông minh, biết mình không thể nào chạy nổi, thế là kiếm một con ngựa, một mình chạy đến, đúng trong một nén nhang, khiến Triệu Hoằng Nhuận không thể phát tác. Liếc nhìn con ngựa, Triệu Hoằng Nhuận phát hiện trên lưng ngựa vẫn còn thòng lọng, rõ ràng là một con ngựa kéo xe.

"An Lăng huyện lệnh Nghiêm Dong..." Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, hỏi: "Nghiêm Dong, ngươi tiến hoạn lộ bằng cách nào?"

Nghiêm Dong cúi đầu, cung kính nói: "hạ quan đỗ vào khoa cử Hồng Đức năm thứ 3, giáp bảng thứ 17."

Thế mà không phải tiến cử?

Triệu Hoằng Nhuận cười lạnh, hỏi: "ô, lại là một người đọc đủ kinh thư... Bản vương hỏi ngươi, chữ huyện lệnh làm sao giải thích?"

Nghiêm Dong trầm mặc một hồi, thành thành thật thật trả lời: "bẩm điện hạ, huyện lệnh, an dân."

"Rất tốt." Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, ra lệnh: "ngươi ngẩng đầu lên nhìn 4 phía, xem ngươi có đạt được chữ an này không!"

Nhưng Nghiêm Dong không dám, vân cúi đầu quỳ gối.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận phân nộ quát: "ngẩng đầu!"

"Vâng... Nghiêm Dong kinh hãi, vô thức ngẩng đầu, theo lời nhìn bốn phía.

Đập vào mắt, là vết máu, là huyện binh đang sợ hãi khi bị đoạt vũ khí, là ánh mắt nạn dân phân hận, cùng với Túc Vương điện hạ, ánh mắt lạnh lùng, đằng đẳng sát khí.

"Ngươi lấy đâu ra dũng khí, chĩa binh khí vào dân chúng? Ngươi đúng là có năng lực!"

"Hạ quan... Hạ quan biết tội... Nghiêm Dong cuống quít dập đầu. Triệu Hoằng Nhuận hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, trâm giọng nói: "đứng dậy, ngươi là một huyện lệnh, bản vương không thể trị tội ngươi. Chuyện này, bản vương sẽ báo lên Ngự Sử đài, để Ngự Sử tới định tội... Đứng lên đi!"

Nghiêm Dong theo lời đứng lên, ánh mắt đờ đẫn.

Bị báo lên Ngự Sử đài, đồng nghĩa hắn hoạn lộ của hắn kết thúc, thậm chí, sau khi hắn mất chức quan, còn có thể bị Hình Bộ hỏi tội, có lẽ sẽ bị sung quân.

Đột nhiên, Nghiêm Dong quỳ rạp xuống đất, cầu xin: "Túc Vương, chuyện này không liên quan hạ quan..."

Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên đoán được chuyện này không phải ý Nghiêm Dong, một huyện lệnh đi lên từ khoa cử, không có hậu trường, sao dám làm ra chuyện khiến dân chúng phân nộ? Không muốn sống nữa?

Hiển nhiên, người giật dây là người khác.

Nghiêm Dong rất có thể là nghe lệnh người khác.

Nên Triệu Hoằng Nhuận cũng không quá làm khó Nghiêm Dong, dù sao đây chỉ là kẻ đáng thương, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đẩy ra làm vật tế, Triệu Hoằng Nhuận muốn dạy dỗ, là những kẻ ẩn đằng sau.

Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận cũng lười nghe Nghiêm Dong cầu xin, từ tốn nói: "mở kho phát lương, có thể giảm bớt tội nghiệt ngươi tạo ra."

"Phát lương..."

Nghiêm Dong ngẩn người, mồ hôi chảy ra.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cau mày nhìn chằm chằm, hỏi: "ngươi phản đối sao?"

"Không, hạ quan không dám..." Nghiêm Dong lắc đầu liên tục.

Lúc này, tên chỉ huy bị Triệu Hoằng Nhuận đánh chảy máu, dân 10 người chạy đến.

Vì không dám băng bó vết thương, nên trên trán toàn máu, trông rất đáng sợ.

Thấy bọn hắn đến, Nghiêm Dong vội vàng ra lệnh: "Lý Lực, nhanh chóng chuẩn bị mở kho phát lương, ở đây phát cháo..."

Lý Lực hít mấy hơi, thở hồng hộc nói: "tỉ... Tỉ chức tuân mệnh."

Nói rồi, hắn liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, khó xử nói: "đại nhân, sợ rằng nhân lực không đủ..."

Người huyện nha đi đâu? Không phải đang ôm đầu quỳ bên kia?

Nghe vậy, Nghiêm Dong quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận phất tay, kêu: "Yến Mặc?"

"Mạt tướng đã rõ."

Yến Mặc hiểu ý, ra dấu với Yên Lăng binh, lập tức, Yên Lăng binh thả mấy trăm huyện binh ra.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nói với Nghiêm Dong: "trong vòng một canh giờ, bản vương muốn tận mắt thấy dân chúng đến lĩnh cháo."

"Vâng, vâng..."

Nghiêm Dong liên tục gật đầu, triệu tập huyện binh đi lấy công cụ phát cháo.

Khi tính mạng bị đe dọa, bất kể Nghiêm Dong, Lý Lực hay huyện binh, đều làm việc nhanh hơn thường ngày, không đến nửa canh giờ, liền bắt đầu nấu cháo ở ngoài thành.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, mùi cháo thơm lan tỏa, khiến người dân nuốt nước bọt.

Đã bao lâu bon hẳn chưa được nếm Vị gạo?

Ngay khi Nghiêm Dong chỉ huy huyện binh phát cháo, từ đông nam chạy đến một đội ky sĩ.

Từ cách ăn mặc, thì giống như con em quý tộc đi săn.

Dẫn đầu là một người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng, cưỡi ngựa đến gần, hắn thấy nạn dân xếp hàng nhận cháo, ánh mắt lộ ra không vui.

"Ai? Là ai ở đây phát cháo?”"...

Triệu Hoằng Nhuận đang đứng trong nạn dân, bất ngờ nghe được tiếng hét, liền quay đầu nhìn.

Hừ! Là chính chủ sao?

Triệu Hoằng Nhuận tách khỏi đám đông, lặng lẽ đi tới.
Bình Luận (0)
Comment