Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 534 - Chương 574: Ngươi Làm Gì Được Ta?! (2)

Chương 574: Ngươi Làm Gì Được Ta?! (2) Chương 574: Ngươi Làm Gì Được Ta?! (2)Chương 574: Ngươi Làm Gì Được Ta?! (2)

"Nghe danh không bằng gặp mặi..."

Vương Huyền nghiến răng nghiến lợi nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Nhớ tới An Lăng Triệu thị trưởng lão Triệu Lai Dục bị ép rời vương đô, phải đến An Lăng nhờ vả con trai, An Lăng Vương thị biết chuyện từng đến gặp.

Đến giữa bữa tiệc, Triệu Lai Dục say rượu chửi mắng Triệu Hoằng Nhuận, nói hắn ngang ngược, độc đoán, cuồng vọng, bá đạo.

Khi đó, Vương Toản, Vương Luân, bao gồm Vương Huyền, đều xem thường.

Theo bọn hắn nghe đồn, Triệu Hoằng Nhuận năm nay chỉ 16, vẫn là đứa con nít, tuy có công lao, nhưng không đến mức như Triệu Lai Dục nói

Bây giờ, Vương Huyền xem nhận cảm nhận được sự bá đạo của Túc vương: bản vương chính là nhằm vào Vương thị, ngươi làm gì được †a?

".." Vương Huyền á khẩu.

Hành vi của Triệu Hoằng Nhuận, thể hiện Túc Vương, không coi An Lăng Vương thị ra gì.

Vương Huyền tức run người.

Vương thị ở An Lăng thành, lật tay thành mây trở tay thành mưa, chưa từng có người dám trái, nhưng cảm giác đứng trên tất cả này, lại bị Triệu Hoằng Nhuận dễ dàng đập nát.

"Túc Vương làm vậy thật không khôn ngoan!"

Khit mũi, Vương Huyền nhìn thẳng Triệu Hoằng Nhuận, lạnh lùng nói: "chờ Vương mỗ vạch trần Túc vương, xem Túc Vương giả vờ tiếp thế nào..."

Hắn không nói thẳng "giả vờ bị thương", vì Triệu Hoằng Nhuận chẳng thèm giả vờ.

"Ba ba ba."

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy vỗ tay, cười mỉa nói: "ý kiến hay, ý kiến hay." Nói đến đây, hắn lắc đầu chế nhạo: "chỉ là, câu nói này được nói bởi tình nghỉ ám sát bản vương, không biết có phải hơi thiếu sức thuyết phục?”

Vương Huyền khiịt mũi, tự đắc nói: "Vương mỗ sớm biết điện hạ sẽ làm thế, nên mời tới danh y toàn thành, không biết Túc Vương có dám để bọn hắn chẩn bệnh?"

"Hả?" Triệu Hoằng Nhuận nhướn mày, trêu đùa: "ngươi bảo bọn hẳn vào đi." sau đó, hắn lại nói với Chu Phác, Lữ Mục: "đi, mời y sư bên ngoài vào." ....J

Vương Huyền kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, Chu Phác đã ra ngoài thư phòng, hét: "người đến, mời danh y ngoài huyện nha vào."

Sau một lát, đám danh y lần lượt tới thư phòng.

Thấy Túc Vương bình yên vô sự ngồi trên ghế, các y sư sững sờ.

Mấy người tư duy nhanh nhạy, nhanh chóng hiểu rõ.

Ï Triệu Nhuận muốn làm gì? ¡

Vương Huyền nhìn không thấu tâm tư Triệu Hoằng Nhuận, lập tức nói với y sư: "các vị, phiên phức các vị thay Túc Vương điện hạ chẩn bệnh."

Một lão y sư đứng ra, hắn thấy Triệu Hoằng Nhuận khí sắc hồng hào, lắc đầu nói: "Túc Vương cơ thể an khang..."

Mới nói đến đó, Chu Phác ho khan, từ tốn nói: "các vị y sư, chẩn bệnh cẩn thận, sau đó hãng nói!"

Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên ôm ngực giả vờ ho khan vài tiếng.

".." Các y sư nhìn nhau, không dám tùy ý mở miệng.

Lúc này, có một y sư nhanh trí, hoảng sợ nói: "tại hạ thấy Túc Vương điện hạ, khí sắc tái nhợt, đây là bệnh bất trị...

Hắn mới nói đến đây, Chu Phác trợn mắt, thế là hắn vội vàng sửa lời: "đây là biểu hiện nội hư, sợ là do đổ máu quá nhiều, tại hạ đề nghị Túc Vương điện hạ nghỉ ngơi cho tốt, 3-500 ngày, mới có thể khôi phục."

Chu Phác hài lòng gật đầu, thấy đám y sư còn lại đang ngơ ngác, từ tốn nói: "các vị, điện hạ thuở nhỏ mắc một căn bệnh, trải qua ngự y chẩn đoán, loại bệnh này tên là "ai làm điện hạ khó chịu, điện hạ sẽ bắt kẻ đó đau khổ cả đời"..."

Nghe thế, những y sư khác sửng sốt, vội vàng đưa ra ý kiến giống y sư trước.

Chu Phác... Nhìn không ra, hắn vẫn rất biết cách bịa chuyện .. j

Triệu Hoằng Nhuận bất đắc dĩ nhìn Chu Phác, dù sao Chu Phác uy hiếp tuy mơ hồ, nhưng vẫn thẳng thắn.

Tuy thế, Triệu Hoằng Nhuận vẫn khá hài lòng, hắn quay sang nhìn Vương Huyền, vẻ mặt chế giễu.

Vương Huyền trong lòng nổi giận, giờ phút này, hắn sao còn không biết ý đồ của Triệu Hoằng Nhuận.

Rõ ràng eo bị đâm, ngươi thế lại ôm ngực, giả vờ giả vịt cũng quá tùy tiện?

Nhưng hắn cũng biết, giờ có nói gì cũng vô ích, danh y trong thành đều đã "chẩn bệnh", Triệu Hoằng Nhuận bị trọng thương, hắn làm sao giải thích?

Chờ những y sư này trở lại y quán, tung tin "Túc Vương bị thương", đến lúc đó, Vương Huyền càng không thể phản bác.

Nghĩ tới đây, Vương Huyền căm hận trợn mắt với y sư.

Đúng lúc này, Chu Phác liếc Vương Huyền, cười mỉm nói: "Vương Huyền, ngươi dám trợn mắt với Điện Hạ sao?"

"Hả?" Vương Huyền ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, Chu Phác tức giận quát lên: "to gan!"

Nói xong, hắn giơ tay tát Vương Huyền, mặt Vương Huyền lập tức sưng vù. Các y sư thấy vậy hít một hơi, sự sợ hãi trong lòng dần lắng xuống.

Vương Huyền lúc này tay trái ôm mặt, tay phải chỉ vào Chu Phác, tức không nói nên lời.

Y sư cách xa Triệu Nhuận như vậy, hắn trợn mắt sao được?

Nhưng Chu Phác không thèm để ý Vương Huyền chỉ tay, quát lên: "ngươi còn dám chỉ thẳng vào điện hạ?"

Hắn lại tát một cái, má còn lại của Vương Huyền cũng sưng lên.

Vương Huyền vừa kinh vừa sợ, hiểu ra: Chu Phác ngang ngược, chính để y sư kia nhóm thấy, giữa Túc Vương và Vương thị, bọn hắn nên đứng bên nào.

Đây là giết gà dọa khỉ.

Đám y sư thấy cảnh này, đâu còn lo sợ Vương Huyên, từng tên nịnh nọt kê thuốc cho Triệu Hoằng Nhuận, khiến Vương Huyền chửi ầm trong đầu: tiểu tử kia vẻ mặt hồng hào, cần phải uống thuốc?!

Nhưng hắn không dám mở miệng, Chu Phác nhìn chằm chằm hẳn, giống như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

"Đa tạ các vị y sư đề nghị, làm phiền các vị phải đi một chuyến." Triệu Hoằng Nhuận phất tay để các y sư lui, còn giả vờ ho 2 tiếng.

Làm đám y sư căn dặn, khuyên nhủ Triệu Hoằng Nhuận cần uống thuốc đúng giờ, yên tâm dưỡng thương, bảo trọng thân thể, Đoàn Phái ở bên nhìn cảnh này, thực sự không nhịn được cười.

Một lát sau, đám danh y cáo lui rời đi, chỉ để lại Vương Huyền một mình.

Hắn cảm giác mình cân nhắc sai lâm: đúng là danh y trong An Lăng thành không dám đắc tội Vương thị, nhưng bọn hắn cũng đâu dám đắc tội Túc vương?

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận cười mỉm nhìn Vương Huyền, hỏi: "Vương Huyền, ngươi còn chiêu gì? Dùng đi."

Nhìn Triệu Hoằng Nhuận không thèm quan tâm, Vương Huyền hiện lên một hình ảnh trong đầu: một con bọ ngựa đang dùng càng cản lại một chiếc xe ngựa đang chạy.

Bọ ngựa đấu xe, không biết lượng sức!

Dù Vương thị là An Lăng đệ nhất hào môn, nhưng trước chiến xa mang tên Túc vương, chẳng phải là con bọ ngựa đó sao?

Không biết qua bao lâu, khi Vương Huyền có phản ứng, hẳn phát hiện mình đã đứng ngoài huyện nha.

Hắn không nhớ rõ bản thân ra ngoài kiểu gì.

Quay đầu nhìn huyện nha, Vương Huyền im lặng.

Đúng lúc này, một người hầu vội vàng đến chỗ Vương Huyền, nói: "nhị gia, ngài đã ra, việc lớn không xong."

"Thế nào?" Vương Huyền cảm giác toàn thân mỏi mệt.

"Vương thị chủ trạch bị binh sĩ đập phá, tam công tử bởi vì động thủ, cũng bị bắt lại...

"." Vương Huyền nghe vậy giận dữ, nhưng sau đó hắn bình tĩnh.

Bản vương chính là nhằm vào Vương thị, ngươi làm gì được ta? ¡

Nhớ lại câu nói mà Triệu Hoằng Nhuận đã nói, Vương Huyền biết rõ, Túc Vương không để Vương thị vào mắt.

"Đi, đi Triệu thị phủ đệ." Bây giờ, Vương Huyền hi vọng chỉ còn An Lăng Triệu thị Triệu Lai Dục.

Nhưng hắn vẫn thấp thỏm, dù sao Triệu Lai Dục từng bại dưới tay Triệu Hoằng Nhuận.
Bình Luận (0)
Comment