Chương 585: Triệu Lai Dục Độc Kế Ứƒ Sai người phá ruộng ngoài thành , nghe như điên khùng, nhưng phân tích kỹ càng, thì lại khác.
Chương 585: Triệu Lai Dục Độc Kế Ứƒ Sai người phá ruộng ngoài thành , nghe như điên khùng, nhưng phân tích kỹ càng, thì lại khác.Chương 585: Triệu Lai Dục Độc Kế Ứƒ Sai người phá ruộng ngoài thành , nghe như điên khùng, nhưng phân tích kỹ càng, thì lại khác.
An Lăng là huyện làm nông, một nửa thu nhập trong thành, đến từ đồng ruộng, mà chủ yếu là trồng trọt ngũ cốc và bông.
Ở nước Nguy, lương thực trồng trọt từ cuối tháng 3 đến tháng 4, còn bông thì đầu tháng 4, tính toán thời gian, hiện tại An Lăng đã đến thời điểm gieo giống.
Nếu như lúc này bị phá hủy đồng ruộng, đồng nghĩa không có thu hoạch, không có thu hoạch chẳng khác gì giết An Lăng huyện.
Không có bất kỳ thu hoạch, có nghĩa bất kể quý tộc hay người dân, đều không có lợi nhuận.
Nếu thật sự xảy ra, quý tộc còn có thể sống bằng của cải để dành, nhưng còn người dân? Bình dân nước Ngụy tuy sống tốt hơn ở nước Sở, nhưng không có nghĩa bọn hắn có đủ tiền dùng trong một năm, không có thu nhập đồng nghĩa chết đói.
Người dân chịu đói, thì bạo loạn sẽ Xảy ra.
Lại phân tích kế hoạch của Triệu Lai Dục.
Đầu tiên, khi biết được ruộng đồng bị hủy, người dân An Lăng sẽ có cảm xúc thế nào?
Dĩ nhiên là hoảng sợ, rồi sự hoảng sợ sẽ biến thành phần nộ.
Cơn phân nộ này sẽ trút lên ai?
Hay là nói, người dân sẽ nghỉ ngờ ai?
Như quý tộc trong thành, sẽ bị loại ra đầu tiên, vì ruộng đồng phần lớn thuộc về quý tộc.
Tiếp đến, chính là Triệu Hoằng Nhuận.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận có danh tiếng rất tốt, thân phận cao quý, cũng sẽ bị loại trừ.
Như vậy, còn ai? An Lăng, còn có ai để hoài nghi đâu?
Đúng!
Còn có hơn 5 vạn nạn dân!
Đừng nghĩ rằng, chỉ có quý tôc ngăn cản nạn dân vào thành, trên thực tế, An Lăng dân chúng cũng không muốn nạn dân vào thành.
Lý do rất đơn giản, vì 5 vạn nạn dân vào thành, nguồn lực trong thành tất nhiên sẽ tiêu hao nhiều hơn.
Lòng người ích kỷ.
Chỉ như Triệu Lăng huyện, trải qua nước Sở xâm lược, tàn sát, dân chúng với vứt bỏ ý nghĩ cá nhân, cùng chung mối thù, người trong thành thà uống cháo, cũng sẽ nhận nạn dân vào thành, cùng chia sẻ thức ăn.
Vì bọn hắn biết rõ, bị nước Sở tấn công, chỉ có đồng bào mới sát cánh chiến đấu.
Nơi càng thường xuyên bị xâm chiếm, người dân càng đoàn kết.
Đương nhiên, cũng càng bài ngoại.
Nhưng An Lăng thì khác, trận Sở Ngụy năm đó, vì Triệu Hoằng Nhuận kịp thời dẫn quân đuổi tới, cho nên quân Sở chưa đánh đến An Lăng.
Có thể nói, An Lăng hữu kinh vô hiểm thoát khỏi nguy nan.
Vì vậy, An Lăng huyện không giống Triệu Lăng huyện, nhận thức được tầm quan trọng của đoàn kết, dưới sự xúi giục của quý tộc, người trong huyện lộ vẻ lạnh lùng.
Bọn hắn chỉ nghĩ: người Yên Lăng gặp nạn, đó là người Sở gây ra, vì sao chạy đến An Lăng?
Nếu nguồn lực An Lăng vô cùng vô tận, thì không sao, nhưng An Lăng bất luận là chỗ ở hay lương thực, đều có hạn , nhiều người, thì mỗi người nhận được ít hơn.
Vì vậy, khi quý tộc chỉ thị Nghiêm Dong đuổi nạn dân ra khỏi thành, người dân trong thành đều bàng quan.
Và nạn dân ngoài thành cũng thù địch người trong thành.
Nếu đồng ruộng ngoài thành bị hủy, vậy đương nhiên nạn dân sẽ thành đối tượng bị hoài nghi.
Vì bọn hắn có động cơ: nạn dân hận ngươi dân An Lăng thờ ơ, từ chối giúp bọn hẳn.
Không còn nghỉ ngờ, nếu đồng ruộng bị huỷ, thì dân chúng An Lăng và nạn dân sẽ có xung đột.
Như thế, Triệu Hoằng Nhuận làm sao có thể trừng trị quý tộc trong thành?
Nhưng đó không phải điểm tàn nhân nhất trong kế sách của Triệu Lai Dục.
Tàn nhất nhất là, Triệu Lai Dục đặt bây Triệu Hoằng Nhuận: nếu có xung đột, Túc Vương có ra mặt hay không? Nếu đứng ra, Túc Vương sẽ đứng về phe nào?
Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn xung đột phát sinh, dù sao song phương đều là con dân Đại Ngụy.
Nhưng làm sao hắn ngăn được bạo loạn?
Chỉ cần người dân An Lăng tin rằng nạn dân là thủ phạm phá hủy đồng ruộng, coi như Triệu Hoằng Nhuận đứng trung lập, trừng phạt 2 phe, thì người dân An Lăng huyện cũng sẽ tỏ thái độ với Triệu Hoằng Nhuận.
Vì sao?
Vì người An Lăng là bên bị hại, bọn hẳn chịu thiệt hại vô cùng lớn, nếu không thể trút cơn giận lên nạn dân, thì đương nhiên sẽ chuyển sang Triệu Hoằng Nhuận.
Đây là nhân tính.
Kết quả, người dân An Lăng sẽ lên án Triệu Hoằng Nhuận.
Trong trường hợp này, quý tộc chỉ cần ở sau lưng xúi giục, liền khiến Triệu Hoằng Nhuận không thể ở lại An Lăng, đừng nói trừng phạt quý tộc, thậm chí cả người An Lăng sẽ đoàn kết đánh đuổi hắn.
Trừ phi Triệu Hoằng Nhuận không tiếc sát hại bình dân, điêu động Thương Thủy quân mạnh mẽ trấn áp.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận sẽ không làm như vậy, một khi hắn làm như vậy, chỉ có thể khiến người An Lăng càng phản kháng mạnh mẽ hơn, cuối cùng kinh động triều đình, vì giải quyết mối nguy, sẽ lệnh Triệu Hoằng Nhuận rời khỏi An Lăng.
Nên một khi ruộng đồng bị phá, trừ phi Triệu Hoằng Nhuận đừng về phe người An Lăng, bằng không, hắn có làm gì cũng sẽ bị đuổi khỏi An Lăng.
Kể từ đó, An Lăng Vương thị, Triệu thị và quý tộc khác không cần lo sợ nữa.
Đến lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận dù có thể dùng thủ đoạn khác để trả thù đám quý tộc này, nhưng khó diệt được bọn hẳn.
Triệu Lai Dục độc kế, cũng là kích động dân ý, nhưng hắn nghĩ ra cách cao minh hơn nhiều.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Triệu Hoằng Nhuận phải thừa nhận, nếu Triệu Lai Dục dùng độc kế này, hắn đúng là sẽ gặp rắc rối, hơn nữa, mọi việc hắn đã làm đều thành công cốc.
"Lão già..."
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Triệu Lai dục, lẩm bẩm.
Nếu còn ở Đại Lương, nghe Triệu Hoằng Nhuận nói câu lão già, Triệu Lai Dục sẽ giận tím mặt, nhưng khắc này, Triệu Lai Dục chỉ có đắc ý. "... Có ngươi!"
Nhìn Triệu Lai Dục hồi lâu, Triệu Hoằng Nhuận có tâm trạng phức tạp.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì Triệu Lai Dục không để Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy thất vọng.
Tuy nhiên, đây cũng là lần cuối 2 người đối đầu: Triệu Lai Dục đã nói kế sách cho Triệu Hoằng Nhuận, có nghĩa, hắn không muốn đấu với Triệu Hoằng Nhuận nữa, cũng có nghĩa, Triệu Hoằng Nhuận không thể đẩy ngã lão già náy.
Hiện tại, Triệu Hoằng Nhuận rốt cuộc đã hiểu, vì sao Triệu Lai Dục có thể đứng ở Tông phủ hơn 20 năm không ngã.
Chỉ tiếc, con cháu hắn kém xa.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận im lặng, rồi đột nhiên cười, Triệu Lai Dục bối rối.
Hắn hỏi: "Túc Vương vì sao cười?"
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Triệu Lai Dục hồi lâu, cảm khái: "tam thúc công, không hổ là tam thúc công, bản vương cuối cùng không thể đẩy ngã ngươi... Quên đi, ân oán giữa chúng ta, liên ngừng lại, bản vương sẽ công bằng xử lí Triệu thị, nhưng theo bản vương thấy, Triệu thị chỉ sợ tồn tại không lâu."
Ï Đây là uy hiếp? /¡
Triệu Lai Dục nhíu mày, nhưng lại cảm thấy Triệu Hoằng Nhuận không hề giống uy hiếp.
Tỉ mỉ nghĩ lại, Triệu Lai Dục lập tức hiểu: Triệu Hoằng Nhuận có lẽ đang ám chỉ con cháu của hắn.
Triệu Lai Dục trâm mặc.
Lần này, hắn dùng thủ đoạn buộc Triệu Hoằng Nhuận giảm nhẹ hình phạt với Triệu thị, nhưng nguyên nhân vẫn ở 3 đứa con của hắn.
Hắn đã hơn 60, còn có thể che chở con cháu bao lâu?
Sẽ có một ngày hắn không ở đây, coi như Túc Vương không báo thù, ai có thể bảo đảm, con cháu hắn không đắc tội người khác?
Nước Ngụy vẫn có quý tộc Triệu thị không đắc tội nổi.
Nghĩ tới đây, Triệu Lai Dục đột nhiên ngẩng đầu, nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Túc Vương, nếu muốn đối phó Vương thị, liền cần coi chừng Trịnh thành Vương thị"
Ï Đây là... Lấy lòng? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Triệu Lai Dục với vẻ mặt kỳ lạ, nhưng cũng khiến hắn quan tâm. "Trịnh Thành Vương thị... Có ý gì?"
Triệu Lai Dục vuốt râu, cười nói: "An Lăng Vương thị, chính là một nhánh của Trịnh thành Vương thị, mà Trịnh Thành Vương thị, là nhà mẹ của Vương vương hậu, tức nhà cậu thái tử..."
F... J
Triệu Hoằng Nhuận sững người một
lúc.