Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 555 - Chương 596: Song Nha Khuếch Trương

Chương 596: Song Nha Khuếch Trương Chương 596: Song Nha Khuếch TrươngChương 596: Song Nha Khuếch Trương

Tối hôm đó, Triệu Hoằng Nhuận sai người bí mật mời Triệu Lai Dục đến huyện nha, đưa cho người sau xem 3 quốc sách do Chu Biện đưa lên, người sau vừa đọc vừa cau mày.

"Chu Biện... Người từ đâu xuất hiện?"

Triệu Lai Dục nghi vấn giống Triệu Hoằng Nhuận.

Đáp lại, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, biểu thị không biết, Trâm Úc không giỏi thu thập tình báo, chỉ viết trong thư là "phụ tá mới của thái tử", nếu đổi lại Cao Quát, nhất định sẽ moi được tổ tông 18 đời của đối phương.

"Tam thúc công, ngươi thấy thế nào?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi Triệu Lai Dục.

Triệu Lai Dục nghiêm túc nhìn bản văn kiện, nhíu mày nói: "người này... Giống như muốn biến đông cung thành mục tiêu công kích, theo lão phu, người này tâm tư không đơn giản."

"Hả?"

Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, hắn định hỏi cách phản kích đông cung, không ngờ Triệu Lai Dục lại hoài nghi Chu Biện, khiến hắn bất ngờ.

"Ý của tam thúc công là, Chu Biện có ý đồ khác?"

".." Triệu Lai Dục trâm mặc, một lúc sau mới mở miệng: "lão phu sống hơn nửa đời người, năng lực khác không có, nhưng vẫn có tầm nhìn... Chu Biện, hắn đề ra quốc sách, lão phu cảm thấy có vấn đề, có lẽ sau này sẽ ủ thành tai họa."

"Ta nên phản kích sao?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi.

"Trước tiên chờ đã" Triệu Lai Dục vuốt râu, vừa cười vừa nói: "hiện tại đông cung tuy danh tiếng gia tăng, nhưng trong mắt lão phu, chỉ là trăng trong nước, hắn muốn nắm giữ Ngụy Vũ quân, không đơn giản như vậy... Ngươi đừng động thủ, lão phu tin chắc có người không chấp nhận được."

"Tứ vương huynh?" Triệu Hoằng Nhuận liền nghĩ tới Yến Vương.

"Yến Vương kiêu ngạo hơn cả ngươi, ngay cả ngươi cũng cảm thấy tức giận, thì Hoằng Cương nhất định giận tím mặt... Hắn sẽ tạo áp lực cho đông cung, ngươi chỉ cần đúng lúc đó đứng về phía Hoằng Cương." Nói đến đây, vẻ mặt hắn xấu hổ, nói: "ngươi gần nhất nên rút khỏi triều chính, nhìn đông cung và Ung Vương tranh đấu là được..." Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng không nói "ngư ông đắc lợi", vì hắn biết, Túc vương không có tâm tư đoạt vị.

Nhưng hắn tin, có một ngày, Túc Vương sẽ chủ động tham gia đoạt vị.

Vì, Túc Vương trời sinh không chịu đứng dưới người khác!

Giống phụ vương hắn, hai cha con này, có ham muốn kiểm soát quá mạnh...

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận không chú ý tới vẻ khác thường của Triệu Lai Dục, nhíu mày hỏi: "xem đông cung và Ung Vương tranh đấu? Theo thế cục, Ung Vương huynh chẳng lẽ còn có cách khác?"

"Ha ha ha" Triệu Lai Dục cười lớn, lắc đầu nói: "ngươi cũng quá xem thường Hoằng Dự... Hoằng Nhuận, lão phu rất xem trọng ngươi, nhưng nếu không có ngươi, lão phu tất nhiên sẽ ủng hộ Hoằng Dự, mà không phải Hoằng Chiêu."

".." Triệu Hoằng Nhuận híp mắt lại, hắn rất rõ, luận tài hoa, Lục ca là kỳ tài, khuyết điểm là không có dã tâm.

Sinh trong cung đình, không có dã tâm chính là khuyết điểm.

Quân vương không dã tâm, không thể lèo lái một đất nước.

"." Trong các huynh đệ của ngươi, Hoằng Dự tài hoa không bằng ngươi và Hoằng Chiêu, nhưng hẳn có tâm nhìn xa, lòng dạ hắn lớn hơn tất cả." Nói đến đây, Triệu Lai Dục vuốt râu, ánh mắt nghi hoặc, thì thào: "nên lão phu rất kinh ngạc, thật sự thật kinh ngạc, Hoằng Dự lại rơi vào thế bất lợi."

Nghe Triệu Lai Dục nói xong, Triệu Hoằng Nhuận dần bình tĩnh, hắn cũng bắt đầu hoài nghi, trong chuyện này phải chăng có ẩn tình, Nhị ca hắn không phải người dễ bị đánh bại.

Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận quyết định tạm thời không tỏ thái độ, chỉ cần đông cung còn chưa nắm giữ Ngụy Võ quân, thì thanh thế đúng như Triệu Lai Dục nói, trăng trong nước.

Một khi hắn trở lại Đại Lương, trong chớp mắt Đại Lương sẽ đổi cách cục.

Chỉ là như vậy hắn sẽ bị gán cho là "âm mưu đoạt vị".

Ï Ung Vương huynh, không đến mức yếu vậy chứ? .

Đêm đó, Triệu Hoằng Nhuận trước khi ngủ, vẫn suy đi nghĩ lại.

Mấy ngày sau đó, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng bố trí nạn dân.

Tuy trước đây, dưới sự ảnh hưởng của quý tộc, An Lăng dân chúng có thái độ thù địch với nạn dân, nhưng Túc vương vừa trừng phạt các quý tộc, nên không còn người dám tỏ ra bất mãn.

Dù sao dân chúng chỉ cần sống nổi, sẽ không bạo động phản đối triều đình, trừ phi là bị xúi giục.

Huống chỉ, Triệu Hoằng Nhuận còn để Nghiêm Dong dán bố cáo, nói cho toàn thành: Túc vương sẽ mau chóng bổ sung kho lương, không để giá gạo tăng, như vậy, lòng người tự nhiên bình tĩnh lại.

Suy cho cùng, mâu thuẫn giữa người An Lăng và nạn dân, đơn giản là vì lương thực thôi, giờ có Triệu Hoằng Nhuận hứa hẹn, thì mâu thuẫn sẽ biến mất.

So với mâu thuẫn giữa người An Lăng và nạn dân, thì mâu thuẫn giữa An Lăng và Yên Lăng nghiêm trọng hơn nhiều. Liên quan đến chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận trước khi tới An Lăng đã có ý tưởng.

"Điện hạ."

Ngay lúc Triệu Hoằng Nhuận đã viết gì đó trong thư phòng, Đoàn Phái chủ động lộ diện.

Điều này rất hiếm thấy.

Là sức mạnh bí mật của Triệu Hoằng Nhuận, Thanh Nha rất ít chủ động lộ diện.

Đoàn Phái chủ động cầu kiến, hiển nhiên Thanh Nha gặp phiền toái.

"Đứng lên đi" Triệu Hoằng Nhuận đặt bút xuống, ra hiệu Đoàn Phái đứng dậy.

Đoàn Phái ăn mặc như nha dịch đứng dậy, hạ giọng nói: "điện hạ, Ứng Khang và Hắc Chu tới, xin gặp điện hạ." Ï Ứng Khang? Hắc Chu? ,¡

Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, phải biết Ứng Khang và Hắc Chu, người trước là Thanh Nha đại thủ lĩnh, người sau là một trong 2 thủ lĩnh Hắc Nha, hai người bọn họ cùng nhau đến, chỉ sợ là có đại sự.

"Để bọn hắn vào."

Triệu Hoằng Nhuận gật đầu nói.

Một lát sau, Ứng Khang và Hắc Chu được Đoàn Phái dẫn đường, đi tới thư phòng.

Ứng Khang ăn mặc như phú ông, vẻ mặt tươi cười, nhìn giống nhà giàu mới nổi, trông rất quê mùa; trái lại Hắc Chu, mặc nguyên bộ màu đen, nhìn không phải dễ trêu.

2 người đứng chung một chõ, khiến Triệu Hoằng Nhuận nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu. "Ứng Khang, Hắc Chu, khấu kiến điện hạ."

"Mời đứng lên." Nhìn 2 người, Triệu Hoằng Nhuận nín cười, hỏi: "các ngươi sao lại tới đây?"

2 người nhìn nhau, Hắc Chu mở miệng trước, báo cáo cho Triệu Hoằng Nhuận tiến trình bên Hắc Nha chúng, tỉ như xây dựng ẩn tặc thôn đến đâu, còn có Hà Chi Vinh chỉnh đốn Dương Hạ thế nào.

Triệu Hoằng Nhuận im lặng nghe, khi thì gật đầu, vì hắn biết, Hắc Chu có chuyện cần nói, mấy chuyện nhỏ nhặt kiểu này không cần làm phiền Hắc Nha chúng thủ lĩnh tự mình đi một chuyến.

Huống chi, Hắc Chu đi cùng Ứng Khang.

Tuy nhiên, có lẽ vì sợ Triệu Hoằng Nhuận, Hắc Chu nói đến phần sau lại ấp úng, mà Ứng Khang thì chỉ cười, nói nhảm lung tung, khiến Triệu Hoằng Nhuận không biết nói gì.

Hắn tự nghĩ bản thân không làm gì khiến Ứng Khang và Hắc Chu sợ hãi đến thết

Đợi một lúc, Triệu Hoằng Nhuận nhịn không được, xua tay nói: "Ứng Khang, Hắc Chu, bản vương xưa nay nghỉ người thì không dùng, dùng người thì không nghi, trước đây đã hứa, chỉ cần các ngươi trung thành với bản vương... Có lời gì, không ngại nói thẳng." Nói xong, hắn dừng một lúc, hỏi: "gặp phải phiền toái gì sao?"

Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói đến mức này, Ứng Khang và Hắc Chu liếc nhau, yên tâm hơn nhiều.

Ứng Khang hạ giọng nói: "điện hạ, là như vậy, mấy ngày trước không phải ngài bảo Thanh Nha và Hắc Nha, quan sát động thái phe thái tử sao?"

"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu.

"... Tại hạ và Hắc Chu đã phái người, nhưng..." Ứng Khang lúng túng, ngượng ngùng nói: "ngài cũng biết, Hắc Nha chúng cũng tốt, Thanh Nha chúng cũng được, chỉ có chút người, e rằng không đủ để hoàn thành mệnh lệnh của điện hạ, nên chúng ta muốn... Khuếch trương."

"Khuếch trương?” Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc, đột nhiên nói: "ngươi muốn nói, tiến đánh ẩn tặc khác? Hợp nhất bọn hắn?"

"Vâng!" Hắc Chu cắn môi gật đầu nói, nhưng hắn thỉnh thoảng liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, giống như kiêng ky.

Triệu Hoằng Nhuận vừa nghe đã hiểu, hóa ra hai người sợ hẳn hiểu lầm bọn hắn có ý đồ khác. Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận bật cười, khoanh tay đặt lên bàn, hứng thú nhìn 2 người.

Chi bằng thử xem?

Chiến lược chinh phục thế lực ngầm trên toàn nước Ngụy?

Triệu Hoằng Nhuận thấy thú vị, chinh phục các thế lực tiềm ẩn, đây là chuyện ngay cả Nội Thị giám cũng không làm được.
Bình Luận (0)
Comment