Chương 599: Quái Kiệt không biết qua bao lâu, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, lắc đầu.
Chương 599: Quái Kiệt không biết qua bao lâu, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, lắc đầu.Chương 599: Quái Kiệt không biết qua bao lâu, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, lắc đầu.
"Vương vị.. Không phải thứ bản vương muốn..."
Nói xong, hắn nhìn Lạc Tần bằng ánh mắt tiếc nuối, trong lòng không khỏi chán nản: nhân tài dễ có, lại không có duyên với ta.
Nhưng không thể phủ nhận, Lạc Tần nói không sai, người có khát vọng như hẳn, há sẽ cam tâm đầu quân cho một vương tử chỉ muốn tiêu dao?
Giống như đông cung, giống như Ung Vương, những vương tử muốn thành Ngụy Vương, mới là người bọn hắn muốn đi theo.
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận tiếc nuối, Lạc Tần lại nở nụ cười, nói: "Chu Biện, xem ra không phải người của Túc Vương điện hạ."
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, nhíu mày không vui nói: "ngươi đang thăm dò bản vương?"
Thấy vậy, Lạc Tân nghiêm túc, chắp tay tạ lỗi: "xin Túc Vương điện hạ thứ tội."
Nhìn Lạc Tần tạ lỗi, cảm xúc thấp thỏm trước đó của Triệu Hoằng Nhuận đã mất sạch, vì Lạc Tần không phải muốn đi nhờ vả hắn, chẳng qua là đang thăm dò.
"Ngươi còn muốn phụ tá đông cung?" Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày hỏi: "hắn đã trục xuất ngươi khỏi đông cung..."
Nghe vậy, Lạc Tân mỉm cười, bình tính nói: "đã chọn người, dù tiên đồ có long đong, cũng phải bò qua... Đây là sự kiên định của ta."
Triệu Hoằng Nhuận nổi lòng tôn kính, im lặng nhìn Lạc Tần, một hồi lâu, từ tốn nói: "đông cung... Đã không còn cần ngươi."
"Không!" Lạc Tần lắc đầu sửa lại: "dù danh tiếng của thái tử tăng lên, nhưng kỳ thực đã lọt vào cạm bấy... Lạc Tần đã từng hoài nghỉ Túc Vương, nhưng từ thái độ Túc Vương, người bày ra kế sách không phải điện hạ, vậy người sau lưng Chu Biện không khó đoán..."
Nói đến đây, hắn nheo mắt, tự tin nói: "Ung vương!”
Ƒ Tên này... ¡
Triệu Hoằng Nhuận mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng kinh hãi.
Hắn dựa vào Thanh Nha chúng gửi về tình báo, mới biết Chu Biện là người của Ung Vương, nhưng Lạc Tần có thể nhìn thấu, không đơn giản.
Đương nhiên, Triệu Hoằng Nhuận không muốn bại lộ, nên hắn nghi ngờ hỏi: "Chu Biện, đó là ai?"
Nghe vậy, Lạc Tân cười mỉm nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy đối phương cười, Triệu Hoằng Nhuận thầm mắng mình hồ đồ: không biết Chu Biện là ai, thì sao biết Lạc Tần đã thất sủng?
Nhưng Lạc Tần không nói toạc, chỉ giải thích về Chu Biện cho Triệu Hoằng Nhuận, giữ lại thể diện cho Triệu Hoằng Nhuận.
"Chu Biện, tại hạ nghe nói, giống tại hạ, thi khoa cử vào năm Hồng Đức thứ 16, nghe nói là văn chương không được lòng quan viên Lễ Bộ, nên thứ tự không cao... Nhưng kỳ lạ là sau khoa cử, hắn biến mất, nghe nói là trở vê cố hương học kinh thư, chuẩn bị thi lại... Nhưng Chu Biện lại đột nhiên tới đông cung, dâng lên quốc sách, thấy thế nào, cũng thấy không đơn giản."
"ồ2" Triệu Hoằng Nhuận chớp chớp. mắt, tỏ vẻ không biết, hỏi: "vì sao?"
"Vì trùng hợp." Lạc Tần lắc đầu nói: "sau khi Túc Vương rời khỏi Đại Lương, ai ai cũng biết đông cung và Ung Vương bắt đầu tranh đấu, lúc này Chu Biện đột nhiên xuất hiện, lấy được đông cung tín nhiệm... Lúc đó tại hạ liền suy nghĩ, người này nếu không phải của Túc Vương điện hạ, như vậy, liền nhất định là sát chiêu của Ung Vương."
Nói đến đây, Lạc Tân nhìn Triệu Hoằng Nhuận, khẳng định: "người sáng suốt đều nhìn ra, mấy kế sách Chu Biện nói, trừ Ngụy Vũ quân thì đều có tai hại, không cẩn thận hậu hoạn vô tận... Đáng tiếc đông cung bị Túc Vương kích động, quá khát vọng có được binh quyền, khi nhìn được kế sách đầu tiên, liền mừng rỡ như điên mà nhận lấy, hiến mấy kế sách lên triều đình..."
Triệu Hoằng Nhuận lẳng lặng nghe Lạc Tân kể khổ, đông cung không nghe hắn khuyên, mù quáng tin tưởng Chu Biện, lại còn chỉ trích hắn đố ky hiền lương, khiến Lạc Tần tức giận rời khỏi đông cung.
".. Tại hạ rất giận, Chu Biện rõ ràng là không có lòng tốt, nhưng đông cung... Ail" Lắc đầu, Lạc Tần cười khổ nói.
"Nhưng dù vậy, ngươi vẫn sẽ về đông cung, đúng không?" Triệu Hoằng Nhuận không khỏi đố ky.
Lạc Tần không chú ý Triệu Hoằng Nhuận đố ky, nghiêm túc nói: "tại hạ tuyệt sẽ không để Chu Biện được như ý... Hắn lập độc kế hại đông cung, nhưng tại hạ chưa chắc không có cách phản kích, cho Ung Vương tự chịu hậu quả!"
Nói đến đây, hắn mới ý thức được, bản thân đang than vãn với Triệu Hoằng Nhuận, lúng túng nói: "thật xin lỗi, đã để điện hạ nghe lời than phiền..."
"Không sao."
Triệu Hoằng Nhuận xua tay, đang muốn nói, lại thấy Lạc Tân đứng dậy, vừa cười vừa nói: "đa tạ điện hạ cho phép tại hạ thổ lộ cõi lòng, tại hạ đã lấy lại tinh thần." Nói xong, hắn do dự, khẩn cầu nói: "điện hạ có thể hay không đưa tại hạ về Đại Lương, nếu không có tại hạ, e rằng đông cung sẽ bị Ung Vương cùng Chu Biện trêu đùa."
Triệu Hoằng Nhuận há miệng, lại thấy ánh mắt tha thiết của Lạc Tần, cuối cùng nuốt lời nói nuốt xuống bụng, võ tay gọi Đoàn Phái, ra lệnh: " Đoàn Phái, đưa Lạc tiên sinh... Về Đại Lương."
Đoàn Phái lộ vẻ nghi hoặc, Lạc Tân không phải điện hạ đặc biệt để Thanh Nha chúng từ Đại Lương bắt về sao? Tại sao lại muốn đưa về?
Nhưng nếu Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh, Đoàn Phái tất nhiên không dám dị nghị: "vâng!"
"Đa tạ Túc Vương điện hạt"
Lạc Tần chắp tay khom người chào, vẻ mặt cảm kích.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận chán nản: ngay cả Triệu Hoằng Lễ cũng được mưu sĩ trung thành và xuất sắc như vậy phụ tá? Ta Đường Đường là Túc Vương, thế mà không mời chào được ai giúp mình?
Nhìn Lạc Tân rời khỏi thư phòng, Triệu Hoằng Nhuận cất bước tới trước cửa sổ, thở dài. Không biết, trên đời này, còn có ai sánh ngang Lạc Tần sao? ,¡
- Cùng lúc đó, vương đô Đại Lương -
Trong Hàn Lâm viện, có một tiểu lại vừa ghi chép công văn, vừa nghi hoặc.
"Chu Biện... Kế sách, tốt thì tốt, nhưng có hậu hoạn... Có cảm giác có chỗ không đúng."
Ngay khi người này nghỉ hoặc, ngoài cửa truyền tới tiếng gọi: "Hà huynh, nên về phủ."
'Aa"
Tiểu lại thả công văn xuống, sửa sang lại ống tay áo, cùng bằng hữu ở nơi làm việc rời đi.
Người này, gọi là Hà Hân Hiền.
- Cùng lúc đó, vương đô Đại Lương -
Ở Nhất Phương Thủy tạ, trong đại sảnh, có đông đảo văn nhân vừa chờ hoa khôi ra đề, vừa đàm luận chuyện xảy ra gần đây.
Đặc biệt là chuyện đông cung và Ung Vương.
Ngay khi đám văn nhân phấn khởi nói muốn đâu quân đông cung, trong góc, lại có một phong lưu nho sĩ nhếch miệng, khinh thường nói: 'một đám ngu xuẩn."
Những văn nhân kia giận tím mặt, mắng: "ngươi nói cái gì?"
Trong lúc cãi vã, có người nhận ra nho sĩ kia, ha ha cười nói: "ta tưởng là ai, hóa ra là hai năm trước ở trên trường thi gian lận bị xoá tên Ôn tiên sinh..."
Nghe thế, người tên "Ôn tiên sinh" sắc mặt đỏ bừng, oán giận nói: "là Lại bộ, là Lại Bộ hại ta! Bọn hẳn hận ta mật báo cho Túc Vương, nên cấu kết Lễ Bộ quan viên dùng tội gian lận hại tai" "Vâng vâng vâng..." Những văn nhân kia chế nhạo.
Ôn tiên sinh tức giận, nghiến răng nghiến lợi thầm nói: "được, nói ta gian lận đúng không... Năm sau khoa cử, ta liền gian lận cho các ngươi xem! Nhìn ta làm sao đưa một đám ngốc lên giáp bảng!"
Người này, tên Ôn Khi!
- Cùng lúc đó, ở Thượng Đảng quận một huyện nhỏ -
"Huyện lão gia, huyện lão gia."
Một nha dịch trẻ tuổi, cầm một văn thư đưa vào thư phòng huyện nha, thở hổn hển nói với huyện lệnh trẻ tuổi đang vá lại bộ quần áo rách nát : "lão gia, đây là triều đình phái người đưa tới công văn"
"Ứm?" Huyện lệnh trẻ tuổi buông quần áo xuống, nhận công văn, mở ra đọc.
Liếc qua, huyện lệnh nhíu mày.
"Lão gia, chuyện gì vậy?" nha dịch thận trọng hỏi.
Huyện lệnh cười nhạt, thuận miệng nói: "không liên quan đến huyện chúng †a... Triều đình chuẩn bị bán và cho thuê các vùng Đảng, Hà Đông, để bọn hắn tổ kiến tư binh ngăn cản Hàn quốc quân đội, vì thế, triều đình bố trí giăng bây."
Nói xong, huyện lệnh phất tay đuổi nha dịch, đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng.
"Chu Biện... Hừ! Tự cho thiên y vô phùng sao?"
Huyện lệnh trẻ tuổi nhếch miệng, tiếp tục may vá quần áo.
Người này, tên là Khấu Chính! - Cùng lúc đó, Huỳnh Dương -
Một văn nhân đọc bố cáo do huyện nha dán lên, không khỏi nhíu mày.
"Giới Tử, thế nào? Triều đình vừa ban bố chính sách có vấn đề gì sao?"
Theo tiếng hỏi, hảo hữu của hắn chẳng biết lúc nào đã đến gần, nghi ngờ hỏi.
Ở sau lưng hắn, đi theo mười mấy tên nô lệ người Hồ.
"Ừm... Có chút để ý." Văn nhân gật đầu, lộ vẻ nghỉ hoặc.
Thấy vậy, hảo hữu ôm bờ vai của hắn, cườ nói: "đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta lại kiếm một khoản, nên tìm địa phương ăn mừng."
"Được." Văn nhân bất đắc dĩ cười, trước khi đi, vẫn liếc tấm bố cáo.
Người này, tên là Giới Tử Si! - Cùng lúc đó -
Ở Hoàng Trì huyện nha, có một quan viên ăn mặc như chủ bộ, đang đứng cạnh huyện lệnh, nhìn triều đình văn thư, vẻ mặt kỳ quái. .
Ở Tương Lăng huyện, một người trẻ tuổi vừa hồi hương đang chuyên tâm dùi mài kinh thư, chuẩn bị 3 năm sau tham gia khoa cử, nghe được tiếng ồn bên ngoài, quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài căn nhà, một phú hào nổi tiếng ở đó đang bán gia sản lấy tiền, chuẩn bị đi tới Thượng Đảng...
Hoa Dương...
Sơn thị...
Hứa huyện...
Yên Lăng...
Thương Thủy...
Năm Hồng Đức thứ 16, cùng với khoa cử năm Hồng Đức thứ 19, quái kiệt rất nhiều!