Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 564 - Chương 605: Gặp Lại Hoàn Hổ

Chương 605: Gặp Lại Hoàn Hổ Chương 605: Gặp Lại Hoàn HổChương 605: Gặp Lại Hoàn Hổ

Giao mọi chuyện cho Triệu Hoằng Nhuận xong, Vương Ngụ liền dẫn gia binh rời khỏi An Lăng.

Triệu Hoằng Nhuận rất hiểu vì sao Vương Ngụ vội vàng như vậy, đơn giản là vì vụ mua đất ở biên giới Ngụy Hàn và xây dựng tư binh.

Nên, tuy cực kỳ yêu thương con trai, nhưng thời kỳ quan trọng, Vương Ngụ không tiện phân tâm, một khi Vương thị chậm chân, rất dễ ảnh hưởng đến cuộc tranh đấu giữa đông cung và Ung Vương.

Vương Ngụ vừa đi, Vệ Kiêu đứng bên nói.

"Điện hạ, Vương Toàn bị Hoàn Hổ bắt cóc, đó là kiếp nạn của hắn, liên can gì đến điện hạ? Điện hạ không thể mạo hiểm." Kế sau hắn, Lữ Mục, Chu Phác, Mục Thanh mở miệng phụ hoạ.

Lúc ở doanh trại Tam Xuyên, bọn hẳn đều trải qua cuộc tập kích, rất rõ khả năng của Hoàn Hổ: lặng yên mà đến, thong dong mà đi, quả thật dọa người.

Sau đó, đối mặt Thành Cao quân vây quét, Hoàn Hổ mã tặc có tiến có lui, rất khó tin, hơn vạn Thành Cao quân, không làm gì được một đám mã tặc vài trăm người.

Cuối cùng, còn bị Hoàn Hổ bỏ lại.

Nhưng suy nghĩ kỹ, Triệu Hoằng Nhuận quyết định đi gặp Hoàn Hổ.

Không phải là vì Vương Toàn, chỉ là hắn tò mò muốn biết mục đích của Hoàn Hổ.

Nếu có cơ hội, xem có thể chiêu mộ kẻ này không dù sao kẻ này có năng lực. Nếu thuận lợi, Triệu Hoằng Nhuận thấy được thời cơ phát triển ky binh nước Ngụy.

"Chu Phác, ngươi ở lại An Lăng, thay †a chủ trì đại cuộc." Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh: "hai huyện thi đấu can hệ trọng đại, không được xảy ra sai sót... Đề phòng Hoàn Hổ điệu hổ ly sơn, ngươi lập tức từ Thương Thủy điều 5 ngàn binh, đóng quân gần An Lăng."

Triệu Hoằng Nhuận cũng không nói rõ, ngoại trừ lo cho cuộc thi, còn lo Triệu thị ngũ tử sẽ ngựa quen đường cũ, thói quen mười mấy năm, sao có thể mất †rong một tháng.

Tuy nhiên, Triệu Hoằng Nhuận tin tưởng, chỉ cần Chu Phác còn ở An Lăng, Triệu thị ngũ tử tuyệt đối không dám ngõ nghịch.

“Ti chức tuân lệnh." Thấy điện hạ đã quyết tâm, Chu Phác đành nhận lệnh, nhưng hắn vẫn đề nghị: "điện hạ, nếu ngàu muốn gặp Hoàn Hổ, nhất định phải dẫn Thương Thủy quân và Thanh Nha chúng."

Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, gật đầu nói: "ta sẽ gọi Hạng Cách, Nhiễm Đằng, Trương Minh dẫn binh sĩ dưới trướng đi theo... Đoàn Phái, ngươi cũng gọi tới 200 Thanh Nha chúng, đi cùng bản vương."

"Vâng, điện hạ."

Đoàn Phái chắp tay nói.

Ngày đó, Triệu Hoằng Nhuận lập tức dẫn theo Vệ Kiêu, Chử Hanh, Lữ Mục, Mục Thanh, dưới sự bảo vệ bí mật của Thanh Nha chúng, tiến về phía bắc.

Giữa đường, Triệu Hoằng Nhuận triệu tập 3 ngàn binh do Hạng Cách, Nhiễm Đẳng, Trương Minh thống lĩnh, lệnh bọn hắn chia nhỏ binh lực, tránh đánh động đối phương.

Phải nói, Hoàn Hổ rất can đảm, ngươi đoán hắn ở đâu?

Hắn ở gần Giác thành phía bắc An Lăng, trong một khu rừng trải 8 dặm, khu vực này có cái tên "Bát Dặm miếu", Triệu Hoằng Nhuận cũng không biết tại sao có cái tên này, chẳng là dân bản xứ thờ phụng sơn thần.

"Hoàn toàn không coi huyện binh Giác thành ra gì, đám người này chỉ có mấy trăm mã tặc mà thôi!"

Nhắc đến chuyện này, Vệ Kiêu không hiểu nói.

Hắn chấn kinh với sự can đảm của Hoàn Hổ.

Nếu Bát Dặm miếu giống Thương Dương Sơn là một khu vực toàn đồi núi thì cũng thôi, nhưng Bát Dặm miếu chỉ có hai đỉnh núi, chiếm diện tích khoảng 3 dặm, hắn lại dám đóng quân ở đây?

Không sợ quân đội phái binh bao vây, một mẻ hốt gọn sao?

"Có lẽ là vì Vương Toàn trong tay." Lữ Mục suy nghĩ rồi nói ra.

Đúng là có thể, dù sao Vương Toàn là Trịnh thành Vương thị trưởng tử, huyện lệnh Giác thành đúng là không dám làm gì chọc giận Hoàn Hổ.

Tới chân núi, Triệu Hoằng Nhuận ngắm nhìn một hồi.

Chỉ là hiện tại đã tháng 5, là lúc cây cỏ tươi tốt, Triệu Hoằng Nhuận quan sát một lúc lâu, cũng không nhìn ra có gì trên núi.

"Vệ Kiêu." Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng kêu.

Vệ Kiêu hiểu ý, cưỡi ngựa tiến lên mấy bước, la lớn về phía ngọn núi: "Hoàn Hổ""

Vừa dứt lời, trên núi có mấy người đi xuống, trang phục y như mã tặc mà Triệu Hoằng Nhuận đã gặp, bọn hắn đi đến vị trí cách Triệu Hoằng Nhuận mấy chục trượng, trong đó có một người khinh khi hỏi: "ngươi chính là Túc Vương Cơ Nhuận?"

Triệu Hoằng Nhuận đưa tay cản lại Vệ Kiêu, gật đầu nói: "chính là bản vương!... Hoàn Hổ không phải muốn gặp bản vương sao? Hắn ở đâu?"

"Lão đại ở trên núi, tự ngươi lên gặp hắn." Tên mã tặc dùng ngón tay chỉ gò núi sau lưng, lại chỉ về sau lưng Triệu Hoằng Nhuận, nói: "nhưng những người này, phải lưu lại!"

Hẳn chỉ về đội quân do Hạng Cách thống lĩnh. Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, cười khẩy nói: "Hoàn Hổ còn kiêu ngạo hơn bản vương!"

Tên mã tặc nhún vai, thờ ơ nói: "ta truyền lại ý lão đại, ngươi nếu không muốn lên núi, có thể về."

Sau đó, mấy mã tặc rời đi, khiến Vệ Kiêu tức giận, thấp giọng chửi mắng: "Thật phách lối!"

".." Triệu Hoằng Nhuận không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn gò núi, hạ giọng kêu: "Hạng Cách."

Hạng Cách quay sang hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ."

"Ngươi cùng binh sĩ, ở lại... Theo lời bản vương dặn, bao vây gò núi, không thể hành động thiếu suy nghĩ.. Nếu bản vương ở trên núi phát ra tín hiệu, thì dùng toàn lực công núi, bắt Hoàn Hổi"

"Mạt tướng sẽ phái người thông báo Nhiễm Đẳng, Trương Minh." Hạng Cách gật đầu, lo lắng nói: "nhưng điện hạ, an nguy của ngài..."

"Không sao, bên cạnh bản vương có hộ vệ." Triệu Hoằng Nhuận phất tay, nhảy xuống ngựa, giao dây cương cho Hạng Cách, dân 4 tông vệ đi lên núi.

Theo sau còn có mười mấy người mặc áo binh sĩ.

Những người này, hình như không phải Túc Vương vệ... /¡

Hạng Cách nhìn đoàn người Triệu Hoằng Nhuận, thầm thắc mắc.

Hắn đoán không sai, những người này không phải Túc Vương vệ, mà là Thanh Nha chúng, nếu chỉ có tông vệ thì thật nguy hiểm.

Nhưng nếu có Thanh Nha chúng thì Tình hình lại khác. Rất nhiều Thanh Nha chúng đã lặng yên lẻn vào trong Bát Dặm miếu, đi về phía Hoàn Hổ.

Quân tử không đứng dưới tường đổ, Triệu Hoằng Nhuận sẽ không mạo hiểm.

Triệu Hoằng Nhuận ven đường nhìn thấy không ít mã tặc, đám người này nhìn hắn, có kẻ dùng đầu lưỡi liếm lưỡi đao, cố ý hù dọa; mà càng nhiều đều đang nằm nghỉ ngơi, trong đó có kẻ ngủ Say, ngáy to.

F....J

Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt nghiêm trọng, hắn cảm giác đây là một nhóm mã tặc mạnh mẽ.

Đám người này tạo áp lực, không kém Liệp Ky binh của Nãng Sơn doanh.

Bát Dặm miếu gò núi, cũng không cao, không lâu sau, đoàn người Triệu Hoằng Nhuận đã tới đỉnh. Trên đỉnh núi là thân miếu, trước miếu có một bãi đất trống, đường kính vài chục trượng.

Mà Hoàn Hổ và thuộc hạ, đang ở đó ăn uống.

Trong lúc này, Triệu Hoằng Nhuận mơ hồ còn nghe được tiếng nữ nhân nức nở, quay đầu nhìn, liền thấy hơn mười nữ nhân, đang co ro một góc, thút thít.

Những cô gái này có khoác tấm thảm, có người thân không sợi vải.

Nhìn bộ dạng, không khó đoán, những nữ nhân đáng thương này đã bị Hoàn Hổ và thuộc hạ làm nhục.

....J

Triệu Hoằng Nhuận im lặng lắc đầu, dưới ánh mắt chăm chú của mã tặc, chậm rãi tiến lên.

"Hoàn Hổ, bản vương đến theo hẹn!" Chương 606: Ác Đồ

"He he he he, ha ha ha ha ha -"

Với một tràng cười cuồng vọng, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng gặp được Hoàn Hổ.

Hoàn Hổ ngồi bậc thang ngoài miếu, mỗi tay ôm một thiếu nữ, nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

"Quả nhiên... Quả nhiên!"

Thấy Triệu Hoằng Nhuận, Hoàn Hổ liếm môi, cười nói: "trước đây lão tử dạ tập, duy chỉ có ngươi dẫn người đuổi tới nhanh nhất, lúc đó ta cảm thấy ngươi không đơn giản. . Thì ra là kẻ đánh bại nước Sở, khuất phục Tam Xuyên, Túc Vương Cơ Nhuận..."

Nói đến đây, hắn sờ cằm, kinh ngạc nói: "lại nói, hơn một năm không tấy, chẳng có gì thay đổi... Nếu không phải từng gặp ngươi một lần, lão tử hoài nghi có phải Vương thị tìm tới 1 tên lùn giả mạo không." F....J

Tông vệ sắc mặt thay đổi, nhìn sang điện hạ, thấy điện hạ nở nụ cười: trong lòng thầm nghĩ: Hoàn Hổ, chết chắc!

Chiều cao Túc Vương là cấm ky trong cấm ky.

Ï Khốn khiếp... .j

Đúng như bọn Vệ Kiêu suy đoán, bây giờ Triệu Hoằng Nhuận đang mắng chửi Hoàn Hổ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình thản, cười nói: "Hoàn Hổ, ngươi muốn gặp bản vương, có chuyện gì?"

Hoàn Hổ nghe vậy cười nói: "cũng không phải chuyện lớn, đầu tiên, chính là muốn gặp ngươi một lần, thuận tiện hỏi ngươi, vì sao phái Thành Cao quân vây quét lão tử..."

Trên thực tế, Ngụy Vương cũng không ra lệnh truy nã Hoàn Hổ, vì trước đó, Thành Cao quân đã xuất động.

Thế nên, Hoàn Hổ không hiểu, dù sao, đâu ai sẽ nghĩ đến, Thành Cao quân lại thất bại khi vây bắt mấy trăm mã tặc?

Việc này liên quan gì đến ta? Đâu phải ta hạ lệnh. ¡

Triệu Hoằng Nhuận nghĩ thầm, nhưng nghĩ kỹ lại, hắn hiểu ra: là Hoàn Hổ hiểu lầm.

Có lẽ là vì năm ngoái Triệu Hoằng Nhuận yêu cầu Thành Cao quân chặn đường thương nhân quý tộc vào Tam Xuyên, khiến Hoàn Hổ hiểu lầm, cảm thấy Thành Cao quân nghe lệnh Túc Vương, nhưng đây là do Chu Hợi đại tướng quân tự quyết định.

Không công gánh thay cho Chu đại tướng quân... ,¡

Triệu Hoằng Nhuận cười khổ, nhưng không định giải thích.

"Vì ngươi là tặc, bản vương tay nắm binh, binh bắt trộm, là chuyện đương nhiên."

Nghe giọng điệu Triệu Hoằng Nhuận, Hoàn Hổ cùng đám thuộc hạ ngẩn người, rồi cả đám hung ác nhìn Triệu Hoằng Nhuận, từng câu thô tục thốt ra.

Triệu Hoằng Nhuận không hề sợ hãi, lạnh nhạt nhìn đám Hoàn Hổ.

Hắn cũng không có gì phải sợ, trong núi có 200 Thanh Nha đang ẩn nấp, Hoàn Hổ cùng mã tặc đúng là rất lợi hại, nhưng ở vùng núi rừng, chưa chắc sẽ không bị tiêu diệt.

Huống chỉ, dưới núi còn Thương Thủy quân. Chỉ là Triệu Hoằng Nhuận cân nhắc đến Vương Toàn, sợ ném chuột vỡ bình, nên không để Thanh Nha động thủ.

Qua mấy hơi thở, Hoàn Hổ mở miệng quát đám mã tặc: "tất cả câm miệng!... Sao có thể vô lễ với Túc Vương như vậy?"

Thấy lão đại lên tiếng, đám mã tặc im lặng, nhưng vẫn hung ác trừng Triệu Hoằng Nhuận.

"Các ngươi... Đều lui ra."

Hoàn Hổ phất tay đuổi thuộc hạ, mời Triệu Hoằng Nhuận: "Túc Vương, tùy ý ngồi."

Triệu Hoằng Nhuận nhìn bốn phía, thấy mảnh xương thịt vương vãi, không khỏi nhíu mày.

Nhưng hắn vẫn chọn một chỗ sạch sẽ, ngồi dưới đất. Thấy vậy, Hoàn Hổ ánh mắt khác lạ, lập tức, hắn vỗ một thiếu nữ trong ngực, từ tốn nói: "này, còn không rót rượu cho Túc Vương điện hạ?"

Thiếu nữ kia sợ hãi rụt rè tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, hai tay run rẩy rót rượu.

Ánh mắt của nàng như đang nói: mau cứu ta, mau cứu ta.

Triệu Hoằng Nhuận đánh giá thiếu nữ, thấy quần áo nàng lộn xộn, nhưng vân hoàn chỉnh, hơn nữa vẻ mặt không tuyệt vọng như mấy nữ nhân trong góc, nên có thể thấy nàng chưa bị Hoàn Hổ làm nhục.

Là An Lăng Vương thị nữ nhân sao? ñ

Triệu Hoằng Nhuận thở dài, vươn †ay kéo thiếu nữ ngồi xuống cạnh mình.

Thiếu nữ cả kinh, lập tức hiểu ý, thuận theo.

Thấy vậy, Hoàn Hổ cười quái dị hai tiếng, trêu chọc: "đủ thẳng thắn, lão tử thích người như vậy!"

Triệu Hoằng Nhuận đổi chủ đề: "Hoàn Hổ, có gì cứ việc nói thẳng, bản vương không rảnh cùng ngươi nói nhảm."

"He he he" Hoàn Hổ đẩy thiếu nữ trong lòng sang một bên, cơ thể đổ về phía trước, hai tay chống lên đầu gối, nghiêm túc nói: "Cơ Nhuận, ta muốn làm cái tướng quân ở Nguy."

F Ừm? j

Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, nghi ngờ đánh giá Hoàn Hổ, kinh ngạc hỏi: "ngươi định nhờ vả Đại Ngụy?"

Triệu Hoằng Nhuận đúng là có suy nghĩ muốn mời chào Hoàn Hổ, nhưng lời này từ miệng Hoàn Hổ nói ra, không khỏi khiến Triệu Hoằng Nhuận có suy nghĩ khác.

"Tại sao, nghề đạo tặc khó sống sao?" Triệu Hoằng Nhuận cười khẩy nói.

"Không dễ" Hoàn Hổ bĩu môi nói: "thời đại này, làm trộm cũng không dễ, có tiền quý tộc đi, đều có gia binh, chúng ta mấy trăm người, chưa chắc đánh thắng được, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cướp bình dân, nhưng bình dân có thể có bao nhiêu tiền?.. Từ Y Sơn lẻn vào nước Ngụy, cũng cướp một nhà bình dân... Kết quả cái gì cũng không mò được, còn để lại mấy con dê..."

F...

Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi, thấy Hoàn Hổ nói khá thú vị.

Hắn cũng không hoài nghỉ lời Hoàn Hổ, loại chuyện này nói dối chẳng ích gì. Hơn nữa, Triệu Hoằng Nhuận cũng không nghe thấy có mã tặc cướp bóc.

Nên có thể thấy đám người này chỉ ra tay với người giàu.

Vì vậy, An Lăng Vương thị gặp nạn, đội ngũ mười mấy chiếc xe, lập tức trở thành Hoàn Hổ con mồi.

Lúc này, mấy nữ nhân khóc nức nở, đưa tới chú ý của Triệu Hoằng Nhuận và Hoàn Hổ.

Triệu Hoằng Nhuận vô cảm nhìn Hoàn Hổ, sắc mặt như thể: làm chuyện như vậy, bản vương còn có thể tiến cử ngươi sao?

Hiểu ý Triệu Hoằng Nhuận, Hoàn Hổ nhún vai nói: "không có biện pháp, các huynh đệ nhịn quá lâu... Trước đây ở Tam Xuyên, định bắt mấy nữ nhân, gặp ky binh Yết tộc sống chết đuổi theo... 5 vạn ky binh, mẹ nó, thiếu chút nữa thì chất..." Ï Tây Lặc sao? ,J

Triệu Hoằng Nhuận hiện lên dung mạo Tây Lặc trong đầu, đồng thời giật mình: 5 vạn ky binh cũng bị Hoàn Hổ bỏ rơi?

Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt trở nên nghiêm trọng, vì... điều này đồng nghĩa, Hoàn Hổ am hiểu sử dụng ky binh hơn cả Yết tộc.

"Đó là binh lính dưới quyên Túc Vương phải không?" Hoàn Hổ cười nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ngả ngớn nói: "nể mặt bị binh lính của ngươi đuổi giết nhiều lần, tiến cử ta?... Ta muốn không nhiều, cho mảnh phong ấp, lại cho vạn binh quyền là được rồi, để báo đáp lại, lão tử thay nước Ngụy trông coi một vùng. Người Hồ cũng tốt, Hàn quốc cũng tốt, Vệ, Tống, Tề, Sở, đối thủ là ai cũng được."

Triệu Hoằng Nhuận nhìn Hoàn Hổ, từ tốn nói: "được, có thể... Ngươi để thuộc hạ bỏ vũ khí, đi cùng bản vương, bản vương dẫn tiến ngươi."

Hoàn Hổ vẻ mặt cứng đờ, cười hắc hắc nói: "tốt như vậy, phiên phức Túc Vương bố trí thỏa đáng, chúng ta trực tiếp đi phong ấp là được."

"Ha." Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, từ tốn nói: "bản vương hiểu ý ngươi, đúng hơn là ngươi không định nương nhờ Đại Ngụy, nhưng lại muốn có lợi ích..."

"Ta có thể giúp các ngươi đánh Hàn quố." Hoàn Hổ vừa cười vừa nói.

"Không cần." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu nói: "chó biết cắn người, nhưng không nghe lời, thì vô dụng."

Bị Triệu Hoằng Nhuận nhân cơ hội măng, Hoàn Hổ thu lại nụ cười, hắn búng tay một cái, lập tức có mấy tên mã tặc dẫn Vương Toàn đang bị trói ra ngoài miếu.

"Ô, cớ

Vương Toàn nhìn Triệu Hoằng Nhuận, rất kích động, chỉ là miếng bị đút vải, nên không nói được gì.

Nhưng ý hắn muốn nói: cứu ta! Cứu taI

"Hiện tại thế nào?" Hoàn Hổ cười mỉm nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận liếc Vương Toàn, cười nhẹ lắc đầu, nhìn Hoàn Hổ nói: "ngươi uy hiếp bản vương?"

Hoàn Hổ cười hắc hắc, nói: "xem như vậy, thì sao?"

Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, từ tốn nói: "không được!"

"A a" Hoàn Hổ gật đầu, lập tức đứng dậy, lấy miếng vải trong miệng Vương Toàn.

Lúc này, Vương Toàn gấp gáp nói: "Túc Vương điện hạ, Túc Vương điện hạ cứu ta..."

Hét mấy câu, thấy Triệu Hoằng Nhuận bất động, Vương Toàn vẻ mặt phẫn nộ, trách mắng: "Triệu Hoằng Nhuận, ngươi thấy chết không cứu, Vương thị, còn có tỷ ta, sẽ không tha ngươi!"

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn Vương Toàn mà nhìn Hoàn Hổ: "Hoàn Hổ, ngươi có định giết hay không, nếu không giết, thì để người bản vương làm?"

Vệ Kiêu từ từ rút kiếm.

"." Hoàn Hổ nhìn chăm chú Triệu Hoằng Nhuận, có lẽ cảm thấy Vương Toàn ồn ào, lại nhét miếng vải, nghiêm giọng nói: "thật sự. . Không muốn dìu dắt †a sao?"

"Nếu ngươi thật tình nhờ vả, bản vương có thể suy nghĩ, như tình hình trước mắt, nhất định không có khả năng." Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận liếc Hoàn Hổ, trầm giọng nói: "bây giờ cho ngươi hai con đường: hoặc là ngươi giết Vương Toàn, bản vương sớm đã cho quân vây núi, một mẻ hốt gọn các ngươi; hoặc là, ngươi để lại hắn và những nữ nhân này, bản vương thả các ngươi đi..."

"," Hoàn Hổ thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, một lúc sau, tiếc nuối nói: "thật đáng tiếc, vốn cho rằng có thể cùng Túc Vương kết giao, tốt tốt tốt, ta thả kẻ này... Nể mặt Túc Vương."

Ï Ể? Thật thả? ¿J Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, kinh ngạc nhìn Hoàn Hổ cắt đứt dây thừng trên người Vương Toàn.

Ngay khi Vương Toàn mừng rỡ lấy miếng vải ra khỏi miệng và chạy về phía Triệu Hoằng Nhuận, Hoàn Hổ híp mắt cười, một đao chặt đâu Vương Toàn.

Máu văng khắp nơi.

Đáng thương Vương Toàn, không biết chuyện gì đã thành quỷ chết oan, đầu hắn vẫn còn vẻ mừng rỡ.

Trong nháy mắt, đám Triệu Hoằng Nhuận ngây dại.

Lúc này, Hoàn Hổ đá văng đầu Vương Toàn, dùng sống đao gõ lên vai, liếm môi nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

"Các tiểu tử, phá vòng vây -I"
Bình Luận (0)
Comment