Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 573 - Chương 615: Đại Lương Gặp Gỡ (3)

Chương 615: Đại Lương Gặp Gỡ (3) Chương 615: Đại Lương Gặp Gỡ (3)Chương 615: Đại Lương Gặp Gỡ (3)

Sau khi gặp Ngụy Vương, Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị rời cung, tới phủ đệ đệ ngồi một chút, thuận tiện buổi tối kéo người đến Ngưng Hương cung.

Qua nghe ngóng, Triệu Hoằng Nhuận mới biết phủ đệ đệ gân phủ Túc Vương, kích thước không nhỏ, chỉ là chưa có vương hào, tấm biển "phủ Cửu vương tử" trông hơi ngớ ngẩn.

Triệu Hoằng Nhuận nhìn tấm biển vài lần, tâm trạng phức tạp.

Ở Đại Lương từng có lời đồn, Ngụy Vương đối với mấy vương tử sau Lục vương tử không quan tâm nhiều.

Tin đồn này không phải không có căn cứ. Trước khi Triệu Hoằng Nhuận lộ ra tài năng, Thất vương tử, Bát vương tử, Cửu vương tử đích thật không được chú ý.

Khi đó, Ngụy Vương định chọn người thừa kế trong 5 người: thái tử, Ung Vương, Tương Vương, Yến Vương, Khánh Vương, hơn nữa còn yêu thương Lục vương tử, còn 3 đứa con khác bị đẩy ra ha.

Ban đầu Triệu Hoằng Nhuận còn chơi đùa, không quá chú ý quyền lực, bây giờ tay nắm đại quyền, khi nhớ tới quá khứ, lại có cảm giác khác biệt.

Những vương huynh khác, trong mắt Triệu Hoằng Nhuận chỉ là người xa lạ, chỉ có Hoằng Tuyên, là Triệu Hoằng Nhuận công nhận đệ đệ, hai người bọn họ tuy không cùng mẹ, nhưng tình cảm không khác ruột thịt. "Cat"

Khi Triệu Hoằng Nhuận nhìn tấm biển, Cửu vương tử dẫn theo tông vệ, vội vàng bước tới trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, vui mừng chắp tay hành lẽ.

Nhà mình huynh đệ, tự nhiên không cần khách khí, Triệu Hoằng Nhuận chỉ gật đầu, lập tức chép miệng về phía tấm biển, hỏi: "Tiểu Tuyên, chuyện gì thế này?"

Triệu Hoằng Tuyên quay đầu nhìn tấm biển, trong lòng thoải mái, vừa cười vừa nói: "ca, đây mới là truyền thống nha."

Nói xong, hắn kéo Triệu Hoằng Nhuận đi vào, vừa đi vừa giải thích.

Các vương tử lập phủ trước, sau mới có vương hào, mà vương hào có liên quan đến chuyện lớn đầu tiên vương tử làm sau khi rời khỏi cung. Ung vương, Tương vương, Yến vương, Khánh vương, đều như thế.

Duy chỉ có Triệu Hoằng Nhuận đặc biệt, hắn là trước có vương hào sau có phủ đệ.

Nếu không có Ngọc Lung công chúa, nếu không có Hùng Thác, Triệu Hoằng Nhuận chắc cũng giống các huynh đệ khác.

Nghe Triệu Hoằng Tuyên giải thích, Triệu Hoằng Nhuận mới chợt hiểu ra, hắn đúng là không biết chuyện này.

"Phụ vương dự định làm sao bố trí ngươi? Đã nói với ngươi chưa?"

Nghe huynh trưởng hỏi, Triệu Hoằng Tuyên gãi đầu, nói: "việc này ta nào dám quấy rầy phụ vương? Không phải mỗi người cũng giống như ca..."

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy liếc đệ đệ, cười quái dị nói: "hắc, lời này nghe hơi chói tai... Tiểu tử, mấy tháng không thấy, lá gan to hơn, dám trêu ca ca ?"

"Tiểu đệ nào dám" Triệu Hoằng Tuyên bày ra dáng vẻ vô tội, ánh mắt như nói: đây là thật.

Tông vệ theo sau hiểu ý cười.

Sau đó, Triệu Hoằng Tuyên phấn khởi dẫn Triệu Hoằng Nhuận đi thăm phủ đệ, vì lễ tân gia của hắn, Triệu Hoằng Nhuận ở xa Thương Thủy, không có về.

Nhìn đệ đệ, Triệu Hoằng Nhuận lần thứ nhất phát hiện, tiểu tử theo sau hắn, cũng đã trưởng thành.

"Hoằng Tuyên?"

"Ừm?" thấy ca ca gọi tên mình, Triệu Hoằng Tuyên sững sờ, cung kính hỏi: "huynh trưởng có gì dạy bảo?"

Triệu Hoằng Nhuận dò xét Triệu Hoằng Tuyên vài lần, trịnh trọng hỏi: "có người thích hợp sao?”

"Hả?" Triệu Hoằng Tuyên ngây ngẩn, e lệ nói: "ca, ngươi là mâu phi phái tới thuyết khách đúng không?"

Triệu Hoằng Nhuận nghe xong liền đoán được Trầm thục phi nhất định đã nói với đệ đệ, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm, khiến Triệu Hoằng Tuyên đỏ mặt.

"Vẫn là non." Nhìn đệ đệ đỏ mặt, Triệu Hoằng Nhuận khinh bỉ lắc đầu, nói: "bằng không, ca hôm nay dân ngươi đến Nhất Phương Thủy tạ ăn mặn?"

Triệu Hoằng Tuyên mặt đỏ lên, nói không ra lời, ngược lại Trương Ngao cười khổ chen lời: "Túc Vương điện hạ, ngài cũng đừng trêu điện hạ nhà ta nữa, điện hạ vẫn còn đơn thuần..."

Vừa dứt lời, Vệ Kiêu vừa cười vừa nói: "Trương Ngao, lời của ngươi, ta không thích nghe... Ngươi trào phúng điện hạ nhà ta sao?”

"Ta không có ý này." Trương ngao cười khổ liên tục xin lỗi.

Đám người cười lớn.

Thăm phủ đệ xong, Triệu Hoằng Tuyên mời Triệu Hoằng Nhuận đến bắc viện, trò chuyện về những thay đổi gân đây ở Đại Lương.

Đặc biệt là chuyện đông cung và Ung Vương.

".. Gần nhất đông cung thanh thế tăng cao, Ung Vương sống không tốt lắm”

Nếu người khác nhắc đến, Triệu Hoằng Nhuận chỉ cười, nhưng đối với đệ đệ, hắn thấy cần nói thật, miễn cho đệ đệ lựa chọn sai lâm.

"Ngươi thật sự cảm thấy, đông cung đã nắm chắc thắng lợi?' Triệu Hoằng Nhuận thưởng thức trà, hỏi ngược lại.

Triệu Hoằng Tuyên tuy không có tài như huynh trưởng, nhưng cũng không không ngốc, nghe huynh trưởng hỏi, tự nhiên đoán được có uẩn khúc.

"Ca, ý của ngươi là..."

"Đông cung, không nhảy nhót được bao lâu." Triệu Hoằng Nhuận từ tốn nói.

Triệu Hoằng Tuyên kinh ngạc, tông vệ sau hẳn cũng trợn mắt hốc mồm.

Ở Đại Lương, đông cung triệt để áp đảo Ung vương, nhưng Túc Vương điện hạ lại nói, đông cung nhảy nhót không được bao lâu?

Nhưng nhiều năm tín nhiệm, để Triệu Hoằng Tuyên cùng tông vệ, vẫn là lựa chọn tin Triệu Hoằng Nhuận.

Nhất là Trương Ngao, khổ sở nói: "vậy thì nguy rồi... Trước đó, Ung Vương mời điện hạ qua phủ, ta còn đề nghị điện hạ từ chối khéo, ta còn tưởng rằng..." Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận xua tay nói: 'không sao, Ung Vương sẽ không vì... Loại chuyện nhỏ này mà có ý kiến với ngươi... Hơn nữa, các ngươi không tham gia, cũng không phải là chuyện gì xấu." Trương Ngao vẫn lo lắng, hắn biết rõ, Ung Vương sẽ không có ý kiến, cũng là nể mặt Túc Vương, mà hắn phụ tá Cửu vương tử lại đưa ra phán đoán sai lầm. "Không cần nghĩ nhiều." Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấu tâm tư đám Trương Ngao, nói với Triệu Hoằng Tuyên: "ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi khối phong ấp, đến lúc đó cứ kệ bọn hắn đấu, chúng ta không tham gia... Lại nói, ngươi làm sao để có vương hào? Ta nhìn tấm biển mà thấy khó chịu." Nghe vậy, Triệu Hoằng Tuyên ngượng ngùng nói: "kỳ thực việc này, Ngu đại nhân từng tiết lộ, phụ vương định để cho ta đại biểu Đại Ngụy đi sứ xuyên lạc..."

Hắn có hơi xấu hổ, đây là chuyện dễ kiếm công huân: Tam Xuyên, là ca ca đánh xuống, người Xuyên Lạc sao dám vô lễ với hắn? Nói thẳng ra, hắn đi du lịch Xuyên Lạc một chuyến, tiếp đó về nhận vương hào.

Công huân dễ kiếm.

"Xuyên lạc..." Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm, dưới ánh mắt lo được lo mất của đệ đệ, thì thào: 'muốn ca giới thiệu cho ngươi Nguyên tộc cô nương không?"

Triệu Hoằng Tuyên và tông vệ suýt sặc.

"Ca, ngươi hôm nay làm sao? 2,3 câu xúi giục ta..." Triệu Hoằng Tuyên đỏ mặt hỏi. "Thật sao? Là ảo giác của ngươi?" Triệu Hoằng Nhuận nhấp một ngụm trà.

Đám Vệ Kiêu, Lữ Mục cười không nói: còn có thể là sao? Bị thục phi nương nương dọa sợ thôi.

Sau đó, hai huynh đệ hàn huyên một hồi, thấy sắc trời không còn sớm, liền cùng đi vương cung.

Khi bọn hắn đi qua cổng cung, đúng lúc đông cung dẫn một đám người đi tới, hình như là muốn rời cung.

Đúng là phô trương thật lớn.

Ï Giờ này rời cung? ¡

Triệu Hoằng Nhuận nhìn sắc trời, có cảm giác kỳ lạ.

Lúc này, đám thái tử đã đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận

Khi thấy có người chắn trước mặt, thái tử lộ vẻ không vui, thấy đối phương là Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Tuyên, sắc mặt đông cung thay đổi.

Triệu Hoằng Tuyên, hắn không để vào mắt, nhưng Triệu Hoằng Nhuận. . là con nhím.

Thái tử vẫn khá kiêng ky Triệu Hoằng Nhuận.

Nhưng nghĩ tới thanh thế bản thân, hắn ưỡn ngực.

Hắn chậm rãi dừng lại, cùng Triệu Hoằng Nhuận nhìn nhau.

Đáng lý ra, Triệu Hoằng Nhuận phải chủ động hành lễ với đông cung, còn phải tránh đường, nhưng hắn không làm như vậy, chỉ lạnh nhạt nhìn đông cung.

Thái tử lòng dạ không bằng Ung Vương, thấy vậy, lộ vẻ không vui, đang muốn mở miệng, lại có người nhắc nhở: "điện hạ, không còn sớm, đừng để Vương thị chờ lâu?" Ï Lạc Tần... ¡

Triệu Hoằng Nhuận nhìn người vừa lên tiếng.

Đông cung nhíu mày, liếc Lạc Tần, đúng lúc này, lại có một văn sĩ khác mở miệng: "điện hạ, Lạc tiên sinh nói có lý, Vương thị là cữu tộc của ngài, không nên chậm trễ."

F Chu Biện! ¿

Triệu Hoằng Nhuận lập tức nghĩ đến một cái tên.

"Hừt"

Thái tử khịt mũi, âm trầm đi qua Triệu Hoằng Nhuận.

Lúc 2 đội ngũ đi ngang qua, Triệu Hoằng Nhuận thấy được Lạc Tần cười khổ, đồng thời, cũng nhìn thấy văn sĩ trạc tuổi Lạc Tần, người sau mỉm cườ với hắn, biểu đạt thiện ý. Không biết là thiện ý của thái tử hay của Ung vương.

Có lẽ là người sau.

Thái tử dẫn người đi xa, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn bọn hắn rời đi.

Nói chính xác, hắn nhìn Lạc Tần.

Cuộc sống không dễ chịu, Lạc Tần... ¡

Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.

Nói thật, hắn tán thưởng tài năng của Lạc Tần, nhưng Lạc Tân muốn thử thách độ khó cao.

Triệu Hoằng Nhuận cho là Lạc Tần về bên thái tử, có lẽ có cách giải quyết Chu Biện, nhưng từ hành động của Chu Biện để phán đoán, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên cảm thấy, Lạc Tân muốn đuổi Chu Biện, thật sự rất khó. Nếu là người bình thường, Chu Biện sẽ nghĩ cách châm ngòi đông cung và Túc Vương, nhưng hắn không làm như vậy, ngược lại phụ họa Lạc Tần.

Nên có thể thấy, Chu Biện là người thông tuệ, hắn đang tránh đắc tội Triệu Hoằng Nhuận.

Ï Quả thực là độ khó cấp địa ngục... Lạc Tần. ¡

Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.

Bên cạnh, Triệu Hoằng Tuyên không nghĩ nhiều như vậy, thấy huynh trưởng đứng bất động, nghi ngờ hỏi: "thế nào, ca?"

Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.

"Không, không có gì. Đi thôi, đừng để nương đợi lâu."
Bình Luận (0)
Comment