Chương 636: Tương Kế Tựu Kế (2)
Chương 636: Tương Kế Tựu Kế (2)Chương 636: Tương Kế Tựu Kế (2)
Màn đêm buông xuống, doanh trại Mạnh Sơn vẫn không bị quân Ngụy đánh hạ.
Nhưng Từ Ân cũng không gấp, vì trong trận chiến ban ngày, Phân Hình quân và Yên Lăng quân đều có thành quả, 2 đội quân đã giết tổng hơn 5 ngàn quân địch, vượt ra khỏi binh lực mặt ngoài của Mạnh sơn quân doanh.
Nên Từ Ân kỳ thực rất muốn xem, Đấu Liêm có biểu cảm thế nào.
Đúng như Từ Ân đoán, giờ khắc này, Đấu Liêm sắc mặt rất khó coi.
Lúc buổi chiều, Đấu Liêm sợ Từ Ân nhìn thấu ý đồ của hắn, nên trơ mắt nhìn quân Sở ở sườn núi kiệt sức, cũng không dám điều động binh sĩ ẩn giấu. Còn Từ Ân?
Yêu cầu Thái Cầm Hổ, Đặng Bành, Tả Tuân, Hoa Du, Công Dã Thắng, Tả Khâu Mục từng người dẫn binh tấn công, không cho Sở doanh có thời gian nghỉ ngơi.
Ở mặt ngoài Sở doanh có bao nhiêu người? Tính ra chỉ có 5,6 ngàn, mà lần này quân Ngụy có bao nhiêu?
Ước chừng 1 vạn rưỡi!
1 vạn rưỡi quân Ngụy đánh 5 ngàn quân Sở.
Mới đầu, 5 ngàn quân Sở có ý nhường, không phản công quá mãnh liệt, để quân Ngụy giữ cổng trại.
Nhưng bọn hắn đánh không lại.
2 hiệp, tốn thời gian 4 canh giờ, người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Sự thật chứng minh, trong bốn canh giờ, quân Sở toàn quân bị diệt.
Dù doanh trại còn trong tay quân Sở, nhưng quân Sở bảo vệ doanh trại đã không còn là nhóm người ban đầu, nhóm ban đầu đã bị Từ Ân giết sạch, ép Đấu Liêm không thể không điều thêm binh lính hắn giấu từ trước.
Lúc đầu, Đấu Liêm còn lo Từ Ân nhìn thấu điều gì, dù sao doanh Sở chỉ có mấy ngàn quân, mà hiện tại đã có 5 ngàn binh chết trận, thế mà quân Sở cứ như còn đầy đủ binh lực, tình hình này dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra có điều không ổn.
Nhưng nằm ngoài Đấu Liêm dự đoán, Từ Ân không hề có phản ứng gì, tiếp tục tiến đánh Mạnh sơn, hoàn toàn không rút quân như Đấu Liêm đoán.
Đấu Liêm lập tức hiểu: Từ Ân, sớm đã nhìn ra!
Hắn tính cầm chân quân Ngụy ở chỗ này, nên hạn chế sức chiến đấu phe mình, Từ Ân có lẽ vừa cười trộm, vừa để quân Ngụy tranh công lao.
Nực cười, Đấu Liêm trước đây còn lo nếu Mạnh sơn bộc lộ sức chiến đấu, liệu có dọa quân Ngụy khiếp sợ rút lui, không ngờ, Từ Ân lợi dụng sự lo lắng của hắn, khiến hắn mất đi 5 ngàn binh.
Tệ hơn là, vì quân Ngụy dùng chiến thuật thay phiên, 5 ngàn binh không đạt được kết quả mong muốn, không thể tiêu hao thể lực của quân Ngụy.
Tón tắt trong ba chữ: thua thiệt lớn!
Quân Sở từ trước đến giờ không để ý số lượng binh sĩ thiệt hại, nhưng đó chỉ là nông binh, nhưng quân chính quy nước Sở, một trận thiệt hại hơn 5000 binh sĩ, dù có thắng cũng bị trị tội.
Ï Sách! Từ Ân lão chó... Không hổ là lão tướng, gian xảo như vậy... Nhưng hắn thật sự nhìn thấu chiến thuật quân †a sao? J]
Đấu Liêm ngồi không yên, cất bước đi đến chiếc bàn, nhìn bản đồ.
Trên bản đồ, trừ Mạnh sơn, Tương thành, Hương sơn, Long Tích sơn vị trí địa lý, còn có 3 viên đá nhỏ.
3 viên, trong đó hai viên bày ở khu Mạnh sơn, Tương thành, Hương sơn, chắc chắn ám chỉ Phần Hình quân và Yên Lăng quân.
Còn một hòn đá thì nằm lẻ loi một bên, ám chỉ Thương Thủy quân.
"." Đấu Liêm nhìn vị trí Long Tích sơn, lập tức lại nhìn hòn đá nhỏ tượng trưng cho Thương Thủy quân, mí mắt giật giật.
Một lúc sau, hắn không nhịn được nói thâm: "làm sao không tiến vào?... Đội quân thứ 3." "Tiến vào, ý chỉ đến hoàn cảnh "miệng túi" trên bản đồ - Mạnh sơn, Tương thành, Hương sơn, vừa vặn tạo thành miệng túi.
Đấu Liêm cố ý để cổng doanh Mạnh sơn ở mặt đông Mạnh sơn, chính là vì dẫn dụ quân Ngụy đánh về phía đông.
Chuyện này rất thuận lợi, quân Ngụy đúng là bị Mạnh sơn và Tương thành giáp công, chỉ là quân Ngụy thực lực mạnh mẽ, dù bị hai mặt giáp công, vẫn không có xu hướng bị bại.
Hai mặt giáp công vân không chiến thắng, nhưng nếu ba mặt giáp công thì sao? Thậm chí là 4 mặt giáp công?
Theo kế hoạch của Đấu Liêm, hắn dẫn quân Ngụy tới bình địa giữa Mạnh sơn, Tương thành, Hương sơn, đến lúc đó, Long Tích sơn lại phái một đội quân vòng qua sau lưng quân Ngụy, đóng chặt miệng túi, thì dù quân Ngụy có 5 vạn quân, cũng chỉ là ba ba trong hũ.
Mấu chốt của trận này đúng là quân Sở ở Long Tích sơn.
Dù mấy trận chiến lúc trước, quân Sở Long Tích sơn luôn chỉ giúp Phù Ly Tắc, nhưng không có nghĩa không thể giúp Tương thành.
Nếu quân Ngụy không cân nhắc đến điểm này, Đấu Liêm tự tin có thể tiêu diệt toàn bộ quân Ngụy.
Một khi quân Ngụy bị diệt, Đấu Liêm tin chắc có thể đả kích sĩ khí liên quân.
Nhưng hiện tại chỉ có Yên Lăng quân và Phần Hình quân rơi vào trong bây, Thương Thủy quân bám vào miệng túi, không hề có ý định tiến vào.
Phải... Làm sao bây giờ?
Vấn đề này, làm Đấu Liêm nhức đầu cả buổi chiều, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không phái người truyền tin cho Long Tích sơn.
Không truyền lại tin tức, đồng nghĩa kế hoạch sẽ không bị bãi bỏ.
Không có gì bất ngờ, quân Sở ở Long Tích sơn phát hiện Thương Thủy quân không mắc bẩy, ắt sẽ thay đổi chiến thuật, đánh lén Thương Thủy quân, sau đó dựa theo kế hoạch, bao vây Yên Lăng quân và Phần Hình quân từ 4 phía.
Không biết vì sao, Đấu Liêm nhìn hòn đá nhỏ tượng trưng cho Thương Thủy quân, lại hoảng hốt, giống như đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Thương Thủy quân sẽ có đề phòng hay không? .
Đấu Liêm trầm ngâm phút chốc, nhưng vẫn ôm lòng may mắn: Thương Thủy Quân chỉ 2 vạn người, hơn nữa chưa dựng xong quân doanh, Long Tích quân dạ tập, chưa chắc không thể đánh bại.
Đấu Liêm tin chắc Long Tích quân sẽ giành thắng lợi, dù sao Long Tích sơn trú đóng mấy vạn quân Sở.
Thương Thủy quân mới có 2 vạn, vậy ta dẫn 5 vạn quân là được?
Coi như không thể diệt Thương Thủy quân, ít nhất cũng có thể đuổi đối phương, tiếp đó, dựa theo kế hoạch đã định, diệt Phần Hình quân và Yên Lăng quân.
Đây cũng là đại thắng khích lệ lòng người!
"Hô..." Đấu Liêm thở dài, lấy lại bình Tính.
Cùng lúc đó, theo Đấu Liêm kế hoạch, một đội Long Tích quân thừa dịp màn đêm xuất động, lặng lẽ xuyên qua núi rừng.
Long Tích sơn, cách Tương thành và Phù Ly Tắc chỉ có 20 dặm, cách Thương Thủy quân cũng chỉ hơn 20 dặm.
20 dặm đi bộ nhiều nhất chỉ hai canh giờ.
Đương nhiên, Long Tích quân đi cẩn thận sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Chỉ là dù Long Tích quân rất cẩn thận, nhưng vân không chú ý tới phía trên cây, có bóng người đang nhìn bọn hẳn.
Thương Thủy Thanh Nha!
Ï Quả nhiên bị điện hạ đoán trúng... ¡
Đoàn Phái trốn trên cây, nhìn quân Sở, cười lạnh.
Tâm một nén nhang, quân Sở mới xuyên qua khu rừng dưới mắt Thanh Nha chúng. Lúc này, Thanh Nha tập hợp lại nghe lệnh Đoạn Phái sắp xếp nhiệm vụ.
"A Thất, a Cửu, Thập Ngũ, ba người các ngươi dẫn đội đi liên lạc Hạng Cách, Trương Minh, Nhiễm Đẳng hỗ trợ bọn hẳn. - Ở đây giao cho các ngươi." Đoạn Phái hạ giọng nói.
Đoạn Thất, Đoạn Cửu, Đoạn Thập Ngũ, đều là người giỏi trong Đoạn Lâu, được Đoạn Phái tín nhiệm.
3 người gật đầu, dân nhóm rời đi.
Cùng lúc đó, Long Tích quân, vẫn thận trọng tiến đến vị trí Thương Thủy quân.
Phải nói, Nam Môn Dương thủ tướng Long Tích sơn, cực kỳ coi trọng cuộc tập kích, nên vô cùng cảnh giác trên đường đi, chỉ sợ gặp phải lính tuần tra
Kỳ lạ là, đến khi tới gân Ngụy doanh, hắn vẫn không thấy binh sĩ tuần tra. Điều này khiến Nam Môn Dương bồn chồn: không có cạm bẫy chứ?
Nhưng nghĩ đến số quân mình dẫn theo, tâm trạng bất an được ép xuống.
10 đội, mỗi đội 5 ngàn người, tổng cộng 5 vạn binh!
Khi đối phương chưa hề có quân doanh bảo vệ, 5 vạn binh tập kích chỉ 2 vạn binh, quá đủ.
Nghĩ tới đây, Nam Môn Dương không kiêng ky nữa, phát động tập kích.
"Giết -!"
5 vạn Long Tích quân gầm thét, xông về Ngụy doanh.
Nhưng cả tòa Ngụy doanh trống rỗng, không thấy một binh sĩ nào.
"Không có."
Một binh Sở hất cửa lều lên, sau khi phát hiện bên trong có người, thất vọng kêu lên.
Âm thanh tương tự liên tiếp.
"Không có!"
"Không có!"
"Ở đây cũng không có!"
"Không phát hiện quân địch."
"Người đâu?" Nam Môn Dương mê mang đánh giá bốn phía, gió lạnh thổi làm hắn run lên.
Ï 2 vạn Thương Thủy quân... Đột nhiên biến mất? Không phải. . Không phải là có thứ gì quấy phá đó chứ? ¡
Là người mê tín, Nam Môn Dương nghĩ theo hướng này.
Đây là điều bình thường, Ba Sở có nhiều truyền thuyết, thậm chí, nghe nói Sở Vương trước khi xuất binh, đều mời vu bà câu thân linh phù hộ quân Sở. Đây đã là một loại văn hóa.
Mà khi Nam Môn Dương thấy nơi đây "không sạch sẽ", thân vệ cạnh hắn hét lên: "tướng quân, Long Tích sơn..."
Ï Long Tích sơn? ,j
Nam Môn Dương quay đâu nhìn Long Tích sơn, sững sờ, rồi kinh hãi.
Chẳng biết tại sao, Long Tích sơn ánh lửa ngút trời.
Cùng lúc đó, trên tường Bi huyện, Tê Vương được tướng lĩnh báo tin, vội vàng leo lên tường thành, khó hiểu nhìn Long Tích sơn đang cháy.
"Tiểu tử Cơ Nhuận sao lại đi tới Long Tích sơn?" Tê Vương kinh ngạc thầm nói.
Không trách hắn kinh ngạc, dù sao Long Tích sơn ở biên giới Tê Sở là nơi quân Sở đóng quân nhiều nhất trừ Phù Ly Tắc, hắn thấy, quân Ngụy hẳn là không có cơ hội phóng hỏa Long Tích sơn.
Bên cạnh Tê Vương, Tề quốc tả tướng, tức Cơ Chiêu, chỉ trầm tư một lúc, thấp giọng nói: "chắc là quân Sở trên Long Tích sơn muốn liên hợp Tương thành, tập kích Hoằng Nhuận, không ngờ bị Hoằng Nhuận nhìn thấu, tương kế tựu kế, thừa cơ phóng hỏa đốt Long Tích Sơn..."
"Thật là một tiểu quỷ đáng sợ" Tề Vương cười lớn.
Lúc này, Cơ Chiêu quay đầu nhìn lá cờ, nhắc nhở: "đại vương, tối nay là gió tây."
"Hắc!"
Tề Vương nghe hiểu Cơ Chiêu ẩn ý, nhếch miệng cười nói: "nào, lập tức tiến đánh Phù Ly Tắc!... Cho dù không thể thắng, cũng tạo áp lực cho quân SởI" "RõI"
Các tướng lĩnh nước Tề nhận lệnh, đi xuống.
Cùng lúc đó, ở Phù Ly Tắc, phòng tướng Hạng Mạt nghe tin mà đến, mặt †râm nhìn ngọn lửa trên Long Tích sơn.
"Thật ngu ngốc!... Nam Môn Dương và Tử Xa Kế đang làm cái gì?"
Phó tướng cạnh hắn mở miệng hỏi: "tướng quân, có phái người trợ giúp Long Tích sơn không?"
Hạng Mạt nghe vậy lạnh lùng nói: "có gân 10 vạn quân trên núi, quân Ngụy không dám hành động thiếu suy nghĩ, trái lại... Long Tích sơn tạm không thể chỉ viện Phù Ly Tắc, Tê vương ở đối diện, e rằng có tâm tư khác."
Sau đó, hắn phất tay ra lệnh "gõ cảnh báo, toàn quân đề phòng, chuẩn bị nghênh đón Tề Lỗ liên quân dạ tập!" "Dạ tập? Ách... Rõ!" Hôm nay, sợ rằng có hàng vạn người khó ngủ.