Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 596 - Chương 639: Dạ Tập (3)

Chương 639: Dạ Tập (3) Chương 639: Dạ Tập (3)Chương 639: Dạ Tập (3)

Mạnh Sơn Sở doanh, là một tòa quân doanh dựa trên Mạnh sơn, quân Sở đã chặt gân một nửa cây cối trên núi, biến nơi đây như một toà thành.

Sở dĩ dùng "tòa thành" để hình dung, đó là vì quân doanh này chiếm diện tích cực lớn, có thể nói, từ sườn núi trở lên, Sở doanh.

Nếu nhìn từ trên xuống, sẽ không khó phát hiện, toà quân doanh này không khác gì chữ "hồi" (2 hình vuông lồng nhau trong chữ hán), Đấu Liêm lệnh quân Sở xây các hàng rào bao quanh liên tiếp, nên nếu vòng ngoài bị công phá, cũng chưa thể công phá Sở doanh.

Chính vì vậy, mà ban ngày, Từ Ân ban đầu lệnh Thái Câm Hổ, Chử Tuyên dẫn Tây Vệ doanh và Đông Vệ doanh cường công Sở doanh, song phương ác chiến nửa canh giờ, ngoại trừ cổng trại, còn lại không có thu hoạch gì.

Đấu Liêm đúng là đã xây nơi đây vững như thành đồng.

Đương nhiên, tuy Mạnh sơn Sở doanh phòng thủ sâm nghiêm, nhưng cũng phải xem đối tượng đối mặt: đối với binh sĩ bình thường, Mạnh sơn quân doanh đúng là bất khả xâm phạm, nhưng đối với ẩn tặc, bất khả xâm phạm chỉ là câu nói đùa.

"Sưu sưu sưu -”

Một vài tiếng động nhỏ, Đoạn Phái dẫn hơn trăm Thanh Nha chúng lẻn lên Mạnh sơn theo hướng tây bắc, đi thẳng khu rừng ở lưng chừng núi

Đột nhiên, Đoạn Phái dừng bước, dựa vào một gốc cây, sắc mặt lạnh lùng đánh giá Sở doanh ở cách đó không xa. Thấy vậy, mấy trăm Thanh Nha chúng phía sau cũng dừng lại, ẩn nấp.

Bây giờ Đoạn Phái đang ở cuối khu rừng, cách Sở doanh tâm 30,40 trượng - vì đề phòng đánh lén, quân Sở để một khoảng không rộng mấy chục trượng trước doanh trại.

Khoảng cách này, không dễ đối phó... .I

Đoạn Phái nhìn khoảng cách giữa mình và Sở doanh, ánh mắt lo lắng.

Theo hắn biết, toà quân doanh này xây dựng đặc biệt, toàn bộ quân doanh chỉ có một lối đi, xây ở mặt đông, còn lại ba mặt, đều có hàng rào cao 2 trượng.

Kể cả như thế, Đấu Liêm vẫn bố trí binh lực phòng thủ ở 3 mặt còn lại.

Tỉ như chỗ Đoạn Phái đang đứng, trong tầm mắt hắn, có ba tòa tháp canh, tháp canh cách nhau khoảng 200 bước, nếu như Sở doanh có vô số tháp canh xây kiểu này, đừng nói là binh sĩ, ngay cả với Thanh Nha chúng cũng là thử thách không nhỏ.

Vì khoảng cách 200 bước, đây là phạm vi của cung nỏ, nên nếu Đoạn Phái muốn chiếm tháp canh, nhất định phải lặng yên không tiếng động, bằng không, đừng nói sẽ kinh động quân Sở, thậm chí, bị các tháp canh khác phát hiện tấn công.

Nhưng làm Đoạn Phái cảm thấy nhức đầu, lại không phải binh sĩ trên tháp canh, mà là những chậu than ở 2 bên tháp canh, trong chậu lửa cháy hừng hực, chiếu sáng khu xung quanh, dù không soi rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người bên ngoài hàng rào.

Ï Làm sao đây? ¡ Đoạn Phái híp mắt nhìn tháp canh, quan sát binh Sở cẩn thận.

Theo cái nhìn của hắn, mỗi tháp canh được canh giữ bởi một đội, hai binh sĩ cầm đao khiên, cùng với 3 nỏ binh.

Tuy nhiên, trên tháp canh chỉ đủ đứng 2 đến 3 người, bởi vậy, cách một đoạn thời gian, binh sĩ sẽ thay nhau.

Đoạn Phái quan sát hồi lâu, cũng không phát hiện có gì khác.

Để Đoạn Phái thấy may mắn: dù sao, lẻn vào dưới 2,3 cặp mắt, vân đơn giản hơn lẻn vào dưới 5 cặp mắt.

Vấn đề hiện tại là, muốn tới gân Sở doanh, vẫn là một thử thách.

Nhưng Đoạn Phái không hề e ngại, ngược lại còn hào hứng.

Nhớ ngày đó, bọn hẳn ở Dương Hạ, ngoại trừ đánh lân nhau, thì chưa từng làm đại sự gì? Bây giờ, bọn hắn lại đánh lén một quân doanh.

Quả thực... Quá kích thích!

Đương nhiên, ngoại trừ hào hứng, Túc vương ban thưởng, cũng làm bọn hẳn kích động.

Dù ban thưởng hiện tại chỉ là tiên bạc, nhưng Đoạn Phái tin, sớm muộn có một ngày, sẽ kiếm được công huân, lắc mình biến thành quý tộc.

Đương nhiên phải đến trước Hắc Nha.

Không phải duy nhất, đồng nghĩa có cạnh tranh.

Đương nhiên, đây là điều Triệu Hoằng Nhuận mong muốn.

Ï Chờ! „J

Đoạn Phái truyền đạt thông điệp "kiên nhân" cho Thanh Nha chúng, trước khi xuất phát, Triệu Hoằng Nhuận từng dặn dò hẳn, Thanh Nha là mấu chốt của trận chiến.

Chờ tâm một canh giờ, Đoạn Phái nhìn chằm chằm binh sĩ trên tháp canh, không những đau lưng, con mắt cũng nhức nhức, thậm chí là chảy nước mắt.

Nhưng kể cả như thế, tất cả Thanh Nha chúng, vẫn duy trì sự tập trung cao nhất.

Bỗng nhiên, Sở doanh vang lên tiếng trống cảnh báo, khiến Đoạn Phái sửng sốt.

Ï Bại lộ? A, không đúng... J

Sau khi hoảng sợ, Đoạn Phái liền đoán được, đây là tiếng trống tập hợp binh sĩ, giờ khác này, Đấu Liêm đang đánh trận, rất có thể đánh đến đỏ mắt, nên sai người điều động quân còn lại trong doanh.

Đoạn Phái đúng là đoán được chân tướng, Đấu Liêm sai người điều thêm binh sĩ.

Điều này thể hiện rõ nhất là số lượng binh lực mất đi một nửa, cứ cách một tòa lại bỏ trống một tòa.

Thấy vậy, Đoạn Phái mừng như điên.

Vì... bọn hắn chỉ cần đề phòng một tòa tháp canh trong cùng phạm vi là được, độ khó đâu chỉ giảm xuống một nửa.

Ï Chuẩn bị hành động! ,j

Đoạn Phái truyền tin cho Thanh Nha chúng đứng sau.

Một lúc sau, Đoạn Phái chọn một vị trí tương đối tối, khom lưng, nhẹ nhàng từng bước tới gần hàng rào.

30,40 trượng, không xa cũng không gần, dọc theo đường đi, tim Đoạn Phái đập liên hồi.

Nhưng sự thật chứng minh, khả năng ẩn nấp của hắn vẫn rất tốt, di chuyển không hề có tiếng động, cho tới khi hắn dựa lưng vào doanh trại, sau hẳn, trên tháp canh, binh Sở không phát hiện hắn đến.

Thậm chí, 2 binh sĩ còn đang tán gẫu, đại khái là về trận dưới núi đánh.

Cứ nói đi, cứ nói đi, tiếp đến sẽ được nói với diêm vương. .

Đoạn Phái khịt mũi, lập tức vẫy tay vê hướng khu rừng.

Một lúc sau, lại có một Thanh Nha chúng đến cạnh hắn, người này quỳ một gối, hai tay chụm lại.

Thấy thế, Đoạn Phái đạp lên tay đồng đội, mượn lực trèo lên hàng rào, giơ tay với đồng đội. Người ở dưới nắm tay Đoạn Phái, mươn lực leo lên rào.

Cả hai nhanh chóng tiến vào doanh trại.

Bọn hắn rất cẩn thận, vì cách đó không xa, có 3 binh Sở đang ngồi, cũng không biết có ngủ hay không.

Đoạn Phái và đồng đội liếc nhau, rút dao găm ra, cẩn thận bước qua, bịt miệng một binh Sở, lập tức cắt yết hầu, tên binh Sở chưa kịp ú ớ, mở to 2 mắt chết trong kinh hoàng.

Thậm chí, 2 binh sĩ bên cạnh còn chưa phát hiện.

Đoạn Phái giải quyết xong 3 binh sĩ, lập tức chỉ lên tháp canh.

Tên đồng đội hiểu ý, sau đó, Đoạn Phái và đồng đội nhanh chóng lên tháp, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ám sát một binh sĩ. Hừ, lòng cảnh giác chỉ có vậy, thực sự là lo lắng vô ích... ¡

Vẩy máu trên con dao, Đoạn Phái nhìn thi thể dưới chân.

Sau một lát, hơn trăm Thanh Nha chúng lần lượt vượt qua hàng rào.

Thấy Đoạn Phái ra hiệu tản ra, Thanh Nha chúng liền tản ra 4 phía ám sát quân Sở.

Trong lúc nhất thời, vô số quân Sở bị ám sát.

Sau khi giết chết quân Sở ở gần đó, đám Đoạn Phái lấy áo giáp, mặc vào, sau đó cả đám đi phóng hỏa, đốt cháy mọi thứ bắt lửa.

Quân doanh Mạnh sơn bùng cháy. Chương 640: Dạ Tập (4)

"Đông đông đông!"

"Đông đông đông!"

Trong quân doanh Mạnh sơn, tiếng trống cảnh báo vang vọng.

Tướng lĩnh trong quân doanh không phải đồ đần, nhìn doanh trại bị cháy, sao không đoán được kẻ địch tập kích.

Nhưng vấn đề là, quân địch ở đâu?

Vô số binh Sở cầm vũ khí tới chỗ lửa cháy, nhìn quanh, nhưng không hề thấy kẻ địch, ngược lại có một vài binh sĩ, không biết lấy được mấy miếng vải rách ở đâu ra dập lửa, không những không dập được, ngược miếng vải rách nát văng lửa ra khắp nơi.

"Dừng tay! Dừng tay! Đám ngu xuẩn các ngươi!" Một tướng lĩnh nhịn không được, gầm thét xông lên phía trước, đoạt lấy miếng vải, vứt xuống đất, dùng chân giẫm, rồi mắng tên binh sĩ: "ngươi là đang dập lửa hay đốt lửa?"

Tên binh sĩ nhút nhát nhìn tướng lĩnh, vẻ mặt sợ hãi.

Đương nhiên, trong đầu tên binh sĩ nghĩ gì, vậy thì không biết được, vì... tên binh sĩ, chính là Đoạn Phái hóa trang.

Nói chính xác, binh sĩ dập lửa sớm, đều là Thanh Nha chúng.

"Chết tiệt!"

Tên tướng lĩnh mắng to một câu, tức giận chất vấn: "kẻ địch đâu?"

Đoạn Phái giả vờ sợ hãi, dùng tiếng địa phương Bình Dư huyện ấp úng nói: "không... Không rõ, lúc chúng ta tới, đã. . Đã như vậy." Hắn nói mơ hồ, dù sao hắn có cơ hội học qua một ít tiếng nước Sở, nhưng xét cho cùng, hắn cũng không dám cam đoan tiếng Sở mà hắn học có gì khác với quân Sở.

Vậy nên, hắn cố ý sợ hãi, nói chuyện lắp bắp, giảm khả năng bị lộ.

Cũng may tên tướng lĩnh tức giận khi doanh trại bị đốt, không rảnh rỗi phân biệt khẩu âm, nghe xong liền mắng: "một đám phế vật!... Nhanh đi tìm?!"

Lời hắn nói không chỉ nhằm vào Đoạn Phái, cũng nói cho tất cả binh Sở, trong đó bao gôm Thanh Nha chúng giả trang.

Đúng là buồn ngủ gặp manh chiếu, Đoạn Phái mừng thầm trong lòng, lại làm vẻ phục tùng.

Thanh Nha chúng chia ra hành động, nhìn bê ngoài là đi cảnh báo, nhưng trên thực tế, bọn hẳn thừa dịp không người chú ý, trên đường phóng hỏa, toàn bộ quân Sở khắp nơi tìm kiếm, khắp nơi dập lửa, chẳng những không tìm được kẻ tập kích, cũng không dập tắt được lửa, ngược lại hỏa hoạn càng thêm nghiêm trọng.

Cùng lúc đó, phía tây bắc Sở doanh, Ngũ Kị cùng phó tướng Địch Hoàng Ngọc đứng trong núi rừng, nhìn Sở doanh bốc cháy.

"Đoạn Phái thành công." Ngũ Kị thì thào.

Hắn nhịn không được tán dương: "thực sự không tin nổi, Thanh Nha chúng..."

Mà Địch Hoàng Ngọc lại tỉnh táo phân tích: "hiện tại quân Sở đại loạn, nguyên nhân là do bị Đoạn Phái lừa, nhưng chỉ cần một chốc, quân Sở sẽ phát giác, đến lúc đó, Thanh Nha chúng mọc cánh khó thoát ... Ẩn tặc cuối cùng chỉ là ẩn tặc, đánh lén còn được, nhưng không thể thay thế binh sĩ."

Ngũ Kị nghe vậy mỉm cười, nói: "đó là lý do, chúng ta phải giúp bọn hẳn... Địch phó tướng, ở đây nhờ ngươi."

"Rõ!" Địch Hoàng Ngọc chắp tay, cầm binh khí, hét lớn: "giết!"

Vừa dứt lời, vô số binh sĩ Thương Thủy quân lao ra từ trong rừng, dưới sự chỉ huy của Địch Hoàng Ngọc tấn công Sở doanh.

Lần này chiến đấu, Thanh Nha chúng là mấu chốt, mà Thương Thủy quân chỉ hỗ trợ, nhưng bất luận Ngũ Kị hay Địch Hoàng ngọc, cũng không coi trọng Thanh Nha chúng.

Nói chính xác, bọn hắn không lo Thanh Nha chúng sẽ ảnh hưởng địa vị Thương Thủy quân.

Nguyên ngân đơn giản, ẩn tặc không thích hợp đối đầu trực diện, trừ phi đối phương cũng là ẩn tặc.

Vì có hạn chế, Thanh Nha chúng không mặc giáp, dẫn đến gân như không có khả năng phòng ngự, cho dù là cung nỏ tầm thường, cũng rất dễ xuyên thủng lớp phòng ngự mỏng manh của bọn hắn.

100 Thanh Nha chúng có lẽ có thể ám sát 100 binh sĩ, nhưng nếu đối đầu trực diện, binh sĩ rất dễ giết Thanh Nha chúng, bởi vì dao trong tay Thanh Nha chúng không thể đâm xuyên áo giáp.

Chính vì vậy, Thương Thủy quân làm trợ thủ, mà các tướng lĩnh không sợ Thanh Nha chúng sẽ thành đối thủ cạnh tranh, dù sao bản chất cả hai khác nhau.

Đối thủ cạnh tranh của Thương Thủy quân chỉ có Yên Lăng quân! Trận này, phải đánh hay... 1

Nhìn Địch Hoàng Ngọc dẫn quân đánh lén Mạnh Sơn quân doanh, Ngũ Kị đi xuống núi.

Nhiệm vụ của hắn không phải tiến đánh Mạnh sơn.

Nói chính xác, nhiệm vụ của Thương Thủy quân không phải Mạnh sơn quân doanh.

Triệu Hoằng Nhuận cho bọn họ mục tiêu, ngay từ đầu là Tương thành quân SởI

Nhưng không thể phủ nhận, Địch Hoàng Ngọc dẫn quân tấn công, khiến quân Sở trong Mạnh sơn quân doanh hoảng loạn.

Vì Đấu Liêm điều đi phần lớn binh lực, nên cả tòa quân doanh không đủ binh lực phòng thủ. Nên đám tướng lĩnh cuống quít phái người xin Đấu Liêm chỉ viện.

Cũng không lâu sau, tin cấp báo truyền đến tai Đấu Liêm.

Lúc này, Đấu Liêm còn cùng Phần Hình quân khêu đèn đánh đêm, giết đỏ con mắt, nghe tin Mạnh sơn quân doanh bị tập kích, Đấu Liêm lập tức choáng váng.

Ï Sao... Sao có thể? ,

Đấu Liêm không tin nổi, Phần Hình quân đang đánh với hẳn, Yên Lăng quân đang đánh với Nam Môn huynh đệ, gân đây đâu còn quân Ngụy?

Sau một lát, Đấu Liêm hoảng sợ.

Thương Thủy quân? Chẳng lẽ là Thương Thủy quân?! . Nhưng sao Thương Thủy quân ở chỗ này? Chẳng lẽ Nam Cung Dương không cắt đứt đường lui quân Ngụy? j Trong nhất thời, Đấu Liêm nhức đầu.

Mới đầu, hắn không tin Long Tích sơn bị quân Ngụy đốt, nhưng giờ khắc này, tất cả bí ẩn đã có lời giải: quân Nguy, đã nhìn thấu ý đồ của hẳn!

Ï Đây... Làm sao bây giờ? .¡

Đấu Liêm chân tay luống cuống, bây giờ đang chém giết hăng máu với Phần Hình quân, nếu rút về Mạnh sơn quân doanh, chắc chắn sẽ bị đánh bại.

Nhưng Mạnh sơn quân doanh không thể không cứu, một khi Mạnh sơn thất thủ, Tương thành sẽ rơi vào thế khó.

"Mạnh sơn tình hình thế nào?" Đấu Liêm trừng mắt hỏi tên binh Sở đến báo Tin.

Tên binh Sở vội vàng nói: "quân địch tập kích không biết số lượng, hơn nữa, quân doanh hình như có gian tế, khắp nơi quấy rối, phóng hỏa, quân doanh lúc này đã loạn..."

Đấu Liêm siết chặt nắm đấm, do dự một lúc, nghiến răng hạ lệnh: "rút lui! Rút về Mạnh sơn!"

"Rõ, rõ!"

Trương Kế nghe nói Mạnh sơn bị tập kích, cũng hoảng hồn, vội vàng gật đầu đi sắp xếp.

Không lâu sau, Mạnh sơn quân Sở toàn tuyến rút lui, điều này khiến Chử Tuyên cảnh giác, hắn vừa điều động phó tướng dẫn quân truy kích, vừa phi ngựa tới lều đại tướng, báo cho Từ Ân chuyện này.

Lúc Chử Tuyên tới lều, Từ Ân đang đứng ngoài lều, chắp tay sau lưng, nhìn Mạnh sơn mỉm cười.

"Đại tướng quân." Chử Tuyên kinh ngạc lên tiếng chào. hỏi.

"Là Chử Tuyên à" Từ Ân quay đầu nhìn, cười nói: "ta đoán, ngươi nên phái người tới... Không ngờ, ngươi đích thân đến."

Chử Tuyên ngẩn người, hoang mang nói: "đại tướng quân nói gì, mạt tướng không hiểu."

Nghe vậy, Từ Ân chớp chớp mắt, vừa cười vừa nói: "Đấu Liêm không phải rút quân sao?"

"Hả?" Chử Tuyên kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi: "đại tướng quân sao biết được?"

Lúc này, Từ Ân hướng về Mạnh sơn chép miệng, vừa cười vừa nói: "ngươi nhìn Mạnh sơn."

Chử Tuyên ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện Mạnh sơn quân doanh đang bốc cháy.

Hắn cảm thấy bất ngờ: "đại tướng quân phái người đánh lén Mạnh sơn quân doanh?"

"Ta không có." Từ Ân lắc đầu.

Chử Tuyên nghe vậy sững sờ, cau mày suy nghĩ, vui mừng nói: "chẳng lẽ là Túc Vương điện hạ tự mình dẫn Thương Thủy quân?"

"Ha ha." Từ Ân vuốt râu, gật đầu thì thào: "Từ mõ liền đoán được vị điện hạ kia sẽ không an phận... Thực sự là người trẻ tuổi tài ba, Đấu Liêm tự cho có thể tính kế quân ta, trong mắt Túc vương điện hạ, ý đồ của Đấu Liêm chỉ là trò trẻ con..."

Chử Tuyên lẳng lặng nghe Từ Ân khen Triệu Hoằng Nhuận, sau đó hứng thú dạt dào nói: "đại tướng quân, vậy chúng ta cũng cường công Mạnh sơn, giúp Túc Vương điện hạ!"

"Cường công Mạnh sơn?" Từ Ân quay đầu nhìn Chử Tuyên, lắc đầu nói: "không, kế tiếp, quân ta muốn vây công Nam Môn Giác, Nam Môn Hoài!"

"Đại tướng quân, ngươi..' Chử Tuyên khó tin nhìn Từ Ân.

Đoán được Chử Tuyên tâm tư, Từ Ân nghiêm túc nói: "ngay cả chúng ta đều biết Mạnh sơn không dễ đánh, chẳng lẽ Túc Vương điện hạ sẽ không biết?... Mạnh sơn quân doanh chỉ có một lối vào, nếu Túc Vương điện hạ thật muốn cường công Mạnh sơn, thì không nên tập kích phía tây bắc, bỏ mặc phía đông... Hắn cố tình để Đấu Liêm đi chi viện, nói cách khác, ý đồ của Túc Vương căn bản không phải Mạnh sơn, như vậy, có khả năng nhất cũng chính 4 vạn Tương Thành quân..." Nói đến đây, Từ Ân giơ tay phải lên, nắm chặt, trầm giọng nói: "vừa rồi, ta đã truyền lệnh Khuất Thăng tướng quân, vòng sang hướng nam, đánh sườn Nam Cung Giác, Nam Cung Hoài, nếu không đoán sai, Thương Thủy quân hẳn sẽ từ tây bắc giết ra, đến lúc đó, Phần Hình quân, Yên Lăng quân, Thương Thủy Quân sẽ bao vây 4 vạn Tương Thành quân..."

Hắn siết chặt nắm đấm.

"Ba mặt giáp công, hủy diệt nhánh quân này!"
Bình Luận (0)
Comment