Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 607 - Chương 653: Chiến Lược Yên Lăng Quân

Chương 653: Chiến Lược Yên Lăng Quân Chương 653: Chiến Lược Yên Lăng QuânChương 653: Chiến Lược Yên Lăng Quân

Ròng rã 4,5 ngày, 8 vạn quân Ngụy không vội tiến đánh Trất huyện, mà liên tục đi tìm kiếm các thôn ở xung quanh, phân phát lương thực cho thôn dân, để bọn hắn di chuyển đến Tương thành.

Hành động này trì hoãn cuộc chiến, đồng thời khiến lương thảo quân Ngụy giảm đi, nhưng lấy được thứ càng quý giá hơn - lòng người Sở và niềm tin của binh Sở.

So với Cự Dương Quân tham lam tàn bạo, hình tượng quân Ngụy cao đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Quân Ngụy ở nước Sở được người Sở ủng hộ và hoan nghênh, thật sự không tưởng?

Điều này cũng chứng tỏ, nước Sở đã bị đục rỗng.

Còn tín nhiệm của 4 vạn Sở binh, đây là điều ngoài mong đợi.

Quân Sở vừa đầu hàng, ít nhiều vẫn còn thành kiến với Triệu Hoằng Nhuận.

Nhưng hành động cứu tế dân chúng, để binh Sở tin tưởng vào khẩu hiệu do quân Ngụy đưa ra.

Nhân cơ hội này, Khuất Thăng và Yến Mặc, còn có Thương Thủy quân Lữ Trạm, Từ Quýnh, quán thâu tư tưởng cho hàng binh, lập tức để sĩ khí 4 vạn quân tăng cao.

Có tin tốt, thì đồng thời Triệu Hoằng Nhuận cũng nhận được một tin xấu.

Hóa ra, Nam Môn Hoài từng yêu cầu Trất thành đưa lương thảo, nhờ đó để thử xem Tôn Thúc Kha có tin hắn không.

Kết quả, Tôn Thúc Kha dù không trực tiếp vạch trân Nam Môn Hoài, nhưng dùng nhiều lý do từ chối đưa lương thực.

Từ đó có thể thấy, Tôn Thúc Kha đã sinh ra hoài nghỉ, việc này làm Triệu Hoằng Nhuận thất vọng.

Đợi đến ngày 16 tháng 8, đại doanh quân Ngụy đã sơ bộ hoàn thành.

Đại doanh chia làm 3 phần, quân doanh lớn nhất do Yên Lăng quân trú đóng, cũng là chủ lực đánh Trất huyện.

Ở cánh đông, là 1 vạn Phần Hình quân.

Ở cánh bắc, là Lữ Trạm và Từ Quýnh dẫn 2 vạn hàng quân mới, tạm thời không gia nhập chiến đấu, chỉ phụ trách tiếp ứng quân vận lương.

Sáng hôm đó, thân vệ canh soái trướng tiến vào bẩm báo với Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ, Yên Lăng quân các tướng lĩnh cầu kiến điện hạ."

Triệu Hoằng Nhuận đoán được, Khuất Thăng chuẩn bị tiến đánh Trất huyện, liền ra hiệu thân vệ mời các tướng lĩnh vào soái trướng, đồng thời lại phái Mục Thanh đi mời đại tướng quân Từ Ân.

Chờ đến trưa, ở soái trướng, người đều đến đông đủ.

Vì Trất huyện là do Yên Lăng quân phụ trách, nên trong soái trướng đa phần là các tướng lĩnh Yên Lăng quân, Từ Ân chỉ dân theo vài thân vệ, đứng ở ngoài quan sát, còn Lữ Trạm, Từ Quýnh không tham gia.

"Báo!... Thiên Nhân tướng Lữ Trạm, Từ Quýnh, sáng nay đã ra ngoài tuần tra."

Binh sĩ đến mời Lữ Trạm, Từ Quýnh, sau khi trở về bẩm báo.

Nghe vậy, biểu cảm đám người trong trướng khác nhau. Ï Đây thật là... j

Triệu Hoằng Nhuận nhức đầu xoa trán.

Tướng lĩnh tự dẫn binh tuần tra? Hơn nữa 2 người đều đi?

Nghe thế nào cũng giống mượn cớ?

Đây nhất định là do cả hai thấy Trất huyện không phải bản thân phụ trách, dứt khoát không tới tham gia bàn bạc, miễn cho ngứa mắt.

Sự lạnh nhạt của tướng lĩnh Thương Thủy quân, để không khí có hơi lạnh lẽo, nhưng bộ dáng của tướng lĩnh Yên Lăng quân đều bình thản, rõ ràng tướng lĩnh Thương Thủy quân có đến hay không cũng không đáng kể.

Ngược lại, Từ Ân cười nói: "Lữ Trạm, Từ Quýnh phán đoán không sai, đúng là cần đề phòng quân Sở đột kích... Điện hạ, đã như vậy, chúng ta bắt đầu đi?" Là người ngoài, Từ Ân nhìn rõ mâu thuẫn của Yên Lăng quân và Thương Thủy quân, hắn cho rằng đây không phải là một chuyện xấu.

Dù sao, Yên Lăng quân và Thương Thủy quân, đã có gần 4 vạn, nên Từ Ân vân bận tâm.

Thấy Thương Thủy quân và Yên Lăng quân mỗi người một ngả, Từ Ân an †âm hơn nhiều.

Nghe Từ Ân nói, tất cả tướng lĩnh quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, đây là điều bọn hắn sớm muốn nói, chỉ là không dám, nhưng Từ Ân đã mở miệng, cũng dễ cho bọn hắn phụ họa.

"Chà... Đã như vậy, vậy thì bắt đầu."

Triệu Hoằng Nhuận quay đầu liếc Khuất Thăng.

Khuất Thăng hiểu ý, nói: "điện hạ, đánh Trất huyện, mạt tướng cho rằng công thành thiệt hại quá lớn, chỉ bằng thử dụ địch ra khỏi thành."

"Nói thế nào?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi.

Khuất Thăng nghiêm túc nói: "Trất huyện, nằm ở cạnh Kỳ hà, ngoài thành là đồng ruộng, hiện tại đã tới giữa tháng tám, nếu quân ta chiếm ruộng đồng, có khả năng ép Trất huyện quân ra khỏi thành quyết chiến."

F....J

Triệu Hoằng Nhuận liếc Từ Ân, phát hiện người sau không ngừng gật đầu, có lẽ thấy chiến thuật có thể thực hiện.

Kỳ thực Triệu Hoằng Nhuận cũng rất hài lòng, nếu hắn nghĩ đối sách, đại khái không khác Khuất Thăng là mấy.

Khuất Thăng người này tuy dã tâm lớn, nhưng mà năng lực đúng là vẫn được. "Ừm, là một ý kiến hay.." Triệu Hoằng Nhuận trầm ngâm một lúc, gật đầu tán thành: "đã như vậy, trận chiến này liền do Khuất Thăng chỉ huy."

Nghe thế, Khuất Thăng đứng dậy, chắp tay đáp: "mạt tướng tuân lệnh!"

Đã xác định chiến thuật, giờ chỉ cần hoàn thiện, Khuất Thăng cần cho các tướng lĩnh vị trí thích hợp.

Trong lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận và Từ Ân chỉ yên tĩnh nghe, thỉnh thoảng mới đưa ra đề nghị.

Sau khi chia việc xong, Khuất Thăng quay sang nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cung kính xin chỉ thị: "điện hạ, bố trí như vậy, ngài thấy thế nào?"

"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận khá hài lòng với sự sắp xếp của Khuất Thăng, gật đầu nói: "cứ vậy đi... Nhưng cũng cần cân nhắc đến Tôn Thúc Kha tử thủ thì phải làm sao?"

Nghe câu này, Khuất Thăng chau mày.

Hắn hiểu ý Triệu Hoằng Nhuận, hắn cũng nghĩ: nếu như Tôn Thúc Kha chết sống không ra khỏi thành, Yên Lăng quân cũng chỉ còn hai con đường, hoặc là cường công Trất huyện, hoặc là cưỡng ép vượt qua Kỳ hà.

Chọn con đường nào cũng có một vấn đề: hạm đội nước Sở trên Kỳ hà!

Sở dĩ Tê Vương giao cho quân Ngụy nhiệm vụ không phải "vượt qua Kỳ hà”, mà là "cưỡng ép vượt qua Kỳ hà', là vì, Trất huyện và hạm đội quân Sở là chướng ngại cực lớn.

Sự thật chứng minh, Triệu Hoằng Nhuận đoán đúng.

Ngày kế tiếp, Yên Lăng quân điều động toàn quân, đi cướp ngũ cốc trên cánh đồng ở Trất huyện, nhưng Trất huyện chỉ trơ mắt nhìn quân Ngụy thu hoạch.

"Thật sự giữ được bình tĩnh!"

Sau khi nghe binh sĩ báo cáo, Khuất Thăng bực bội lẩm bẩm.

Lương thảo quân Ngụy vốn do nước Tề cung cấp, vô cùng đồi dào, cho dù có thêm ngũ cốc của Trất huyện, quân Ngụy cũng không thêm được lợi ích gì

Ngược lại, Tôn Thúc Kha tỉnh táo và nhãn nại, để Khuất Thăng nhận ra, đây tuyệt không phải đối thủ dễ xơi.

Thật chẳng lẽ phải cường công Trất huyện? ,¡

Dân theo vài thân vệ phi ngựa tới ngoại thành Trất huyện, Khuất Thăng quan sát cách thiết kế phòng ngự của Trất huyện, thâm nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment