Chương 661: Phù Ly Tắc Chi Viện Quân Ngụy... Đã tấn công Trất huyện sao? ,¡
Chương 661: Phù Ly Tắc Chi Viện Quân Ngụy... Đã tấn công Trất huyện sao? ,¡Chương 661: Phù Ly Tắc Chi Viện Quân Ngụy... Đã tấn công Trất huyện sao? ,¡
Ngày 19 tháng 8, Phù Ly Tắc phòng tướng Hạng Mạt lần nữa đánh lui Tê Vương đại quân, hẳn trải bản đồ xung quanh lên bàn trong cứ điểm.
Hôm nay hắn nhận được tin cầu cứu của Tôn Thúc Kha, lúc đó hắn đang chỉ huy phòng thủ, không rảnh bận tâm, thẳng đến lúc này, hắn mới có thời gian cân nhắc.
Khó trách Tê Vương đột nhiên tấn công trong 2 ngày nay, một ngày 12 canh giờ, bỗng nhiên đánh tận 8 canh giờ, hóa ra là muốn tạo cơ hội cho đồng minh... J
Mỗi lần nhớ tới Tề Lỗ liên quân tấn công ác liệt, Hạng Mạt khá hồi hộp. Xe bắn đá do nước Lỗ chế tạo được gọi "thiên thạch đáng sợ", thật sự đáng sợ, tầm bắn gần 3 dặm.
Một tảng đá to lớn bay qua 3 dặm đập thẳng Phù Ly Tắc, cho dù quân Sở nhiều đến mấy chục vạn, cũng không chắc giữ được cứ điểm.
Cũng may "thiên thạch chiến xa" cần dùng đạn đá đã mài, mà loại đạn này cần thời gian xử lý, bằng không, Hạng Mạt chắc chắn Phù Ly Tắc đã bị phá hủy.
Nếu chỉ xe bắn đá, Hạng Mạt còn chưa sợ hãi, vấn đề là, Tê Lỗ liên quân còn nhiều loại vũ khí khác.
Tỉ như "long tích nỗ xa", là xe nỏ to lớn, tầm bắn chừng 400 trượng, trong khoảng cách 200 trượng, loại xe nỏ này có thể bắn xuyên cột sắt dày bằng cánh tay người trưởng thành, có khả năng đâm thẳng tường thành Phù Ly Tắc.
Nếu bắn vào thân người thì tan xương nát thịt.
Ít nhất Hạng Mạt từng thấy long tích liên nỗ xé nát thuộc hạ của hắn.
Đáng sợ nhất là "hộp nỏ' đã vang danh thiên hạ, đây mới là vũ khí tàn sát, hàng ngàn vạn người Sở đều chết vì thứ này.
So với năm đó, lần này hộp nỏ đã được cải thiện, bất kể tầm bản, uy lực hay độ chính xác.
Nếu không phải Phù Ly Tắc còn đủ kiên cố, e rằng Hạng Mạt sẽ rơi vào tuyệt vọng.
Dù như thế, Hạng Mạt vẫn có lòng †in giữ vững Phù Ly Tắc, vì hẳn thấy, mấy vũ khí kia đều rất tốn tiền, cho dù nước Tề giàu có, cũng không thể nào dùng liên Tục. Nước Tề cũng không có quá nhiều quặng sắt.
Một khi nước Tề hao hết quặng sắt, cho dù thợ nước Lỗ có giỏi hơn, cũng có thể làm gì?
Nên Hạng Mạt đưa ra chiến lược, tiêu hao đạn đá và mũi tên của liên quân.
Trong 2 ngày, Phù Ly Tắc lấy được vô số mũi tên, so với số lượng sản xuất ở nước Sở còn nhiều hơn.
Nếu không phải nước Sở am hiểu luyện đồng, bằng không, chỉ bằng việc nấu chảy số mũi tên này, liền có thể bổ sung thêm vũ khí và áo giáp.
Nhưng Hạng Mạt không ngờ, khi cục diện ở Phù Ly Tắc ổn định, quân Ngụy đến trợ chiến đã công phá Tương thành, trên đường vòng qua Phù Ly Tắc.
Đây không phải là tin tốt. Tuy Phù Ly Tắc được thiết kế để chống lại liên quân Tê Lỗ, có thể xưng vững như thành đồng, nhưng vấn đề là, nếu có quân địch vòng ra sau lưng Phù Ly Tắc, phối hợp liên quân Tề Lỗ tấn công 2 phía, e rằng Phù Ly Tắc sẽ mất.
Ngẫm nghĩ, Hạng Mạt gọi 4 Ngũ Thiên tướng: Tả Lương, Thân Đồ Kháng, Hầu Du và Tư Bạch Trường Hà. (Ngũ Thiên tướng ngang với phó tướng, nhưng chức vị phó tướng có hạn nên phải chờ)
"Tướng quân."
Sau một lúc, 4 Ngũ Thiên tướng đến nơi bàn bạc, hành lễ với Hạng Mạt.
Hạng Mạt đưa thư cho 4 người, nói với bọn hắn: "theo lá thư cầu cứu của Tôn Thúc Kha, quân Ngụy có 8 vạn, Trất huyện sợ không thể ngăn cản... Ta cho phép các ngươi, mỗi người dẫn 1 vạn quân, tổng 4 vạn, trợ giúp Trất huyện, không thể để quân Ngụy đánh hạ Trất huyện."
Nghe vậy, Tả Lương nhíu mày hỏi: "tướng quân, quân Ngụy công phá Tương thành nhanh như vậy?"
Hạng Mạt gật đầu, lập tức chỉ vào bức thư: "theo Tôn Thúc Kha nói, quân Ngụy hình như chỉ mất một ngày, liền đánh bại Đấu Liêm, Tương thành Nam Môn huynh đệ... Tôn Thúc Kha hoài nghi là Nam Môn thị thấy tình thế không ổn, chủ động đầu hàng quân Ngụy... Nên Hạng mỗ hi vọng có người đến Kỳ huyện, nếu Nam Môn thị đã phản bội Đại Sở, đầu hàng nước Ngụy, liền giết bọn hắn."
"Rõ!" Tả Lương, Thân Đồ Kháng, Hầu Du, Tư Bạch Trường Hà chắp tay nhận lệnh.
Thấy vậy, Hạng Mạt dặn dò: "Trất huyện, Kỳ huyện, là nơi hiểm yếu giữ Kỳ hà, quyết không thể rơi vào tay quân Nguy, bằng không Phù Ly Tắc sẽ rơi vào nguy hiểm..."
Tả Lương, Thân Đồ Kháng, Hầu Du, Tư Bạch Trường Hà gật đầu.
Lúc này, Thân Đồ Kháng nhíu mày nói: "tướng quân, Kỳ huyện không nói, nhưng Trất huyện, là Cự Dương Quân phong ấp, theo mạt tướng biết, Cự Dương Quân có hơn 10 vạn quân đội, sao không thủ được Trất huyện?"
Hạng Mạt cười lạnh: Hùng thị vương tộc, hắn còn không hiểu sao? E rằng trong mắt đám người kia, Thọ Dĩnh an nguy, còn không quan trọng bằng phong ấp.
Hạng Mạt không chút nghi ngờ, Cự Dương Quân nhất định là lệnh mười mấy vạn quân đội tử thủ Cự Dương, bảo vệ hẳn, còn Trất huyện đã bị bỏ rơi. Quốc gia này... Ai. J
Hạng Mạt thở dài.
"Nhận lệnh đi!" Hắn xụ mặt nói, không định giải thích.
Thấy Hạng Mạt không vui, 4 tướng quân không dám nói thêm, khúm núm nhận lệnh, rời đi.
Khoảng một canh giờ sau, 4 vạn quân Sở rời khỏi Phù Ly Tắc, trong đó 3 vạn người tới Trất huyện, mà Tư Bạch Tường Hà dẫn 1 vạn người đi Trất huyện.
Việc này đã bị Thanh Nha chúng phát hiện, vừa nhắc nhở Ngũ Kị, vừa hoả tốc phái người báo tin cho Triệu Hoằng Nhuận.
Tốc độ Thanh Nha chúng rất nhanh, chỉ cân không phải gặp phải ky binh, bằng không, tốc độ của bọn hắn nhất định nhanh hơn tốc độ đối phương cần giám sát. Sau khi 4 vạn quân Sở rời khỏi Phù Ly Tắc, đi chưa được 15 dặm, mà Thanh Nha chúng đã đưa tin cho Ngũ Kị và Triệu Hoằng Nhuận.
Tạm không nói đến Ngũ Kị, về phía Triệu Hoằng Nhuận.
Về việc 3 vạn quân Sở đến Trất huyện, Triệu Hoằng Nhuận chẳng suy nghĩ gì.
Tôn Thúc Kha đúng là có năng lực, Yên Lăng quân ra sức công thành, trả giá nặng nề, thế mà không thể đánh hạ Trất huyện.
Nhưng kể cả thế, mọi chuyện cũng nên dừng lại.
"Cửa thành đã phát!"
"Ác ác -II"
Ở cửa bắc Trất huyện, tiếng phấn khởi hò hét của binh sĩ Yên Lăng quân truyền đến.
Có trọng thưởng tất có dũng phu, hôm qua Triệu Hoằng Nhuận đã hứa: chỉ cần đánh hạ Trất huyện, thì hắn đồng ý Yên Lăng quân đoạt hắn gia sản của đám quý tộc độc ác.
Sau đó, Trâu Tín cũng truyên bá sự giàu có của Vạn thị, để sĩ khí và tinh thần †oàn quân tăng cao.
Trái lại, Trất huyện quân Sở, sĩ khí giảm nhiều, hôm nay Yến Mặc chỉ cho cường công 2 lần, liền công phá Trất huyện cổng bắc.
Cổng thành bị phá, đồng nghĩa Trất huyện không thể cản trở quân Ngụy.
Từ Ân đại tướng quân nói không sai, công thành thắng bại, phụ thuộc sĩ khí ngày tiếp theo... J¡
Triệu Hoằng Nhuận vừa cảm khái, vừa nhìn Yên Lăng quân phấn khởi tiến vào thành phố.
"Quân Sở chỉ viện Phù Ly Tắc có bao nhiêu người?"
Hắn quay đầu hỏi Thanh Nha chúng ở bên.
"Ước tính khoảng 3 vạn." Một Thanh Nha chúng trầm giọng bẩm.
"Được! Bản vương đã biết, các ngươi xuống nghỉ đi."
Triệu Hoằng Nhuận trấn an vài câu, quay đầu nói với Mục Thanh: "Mục Thanh, gọi Yến Mặc tới, bàn chuyện mai phục viện quân Sở."
"Rõ!" Mục Thanh chắp tay rời đi.
Một lát sau, cổng thành Trất huyện, dựng lên Yên Lăng quân quân kỳ. Chương 662: Trất Huyện Thất Thủ
Khuất Thăng và Yến Mặc dẫn thân vệ, tới ngọn đồi Triệu Hoằng Nhuận đang ở.
Vừa gặp mặt, Triệu Hoằng Nhuận đã thấy vẻ tiếc nuối trên mặt Yến Mặc, liền cười trêu: "thế nào, không thể chờ đợi phân thưởng?”
Phần thưởng, chính là tài sản của những quý tộc bất nhân ở Trất huyện, đối với quý tộc có tiếng tốt và dân chúng, Triệu Hoằng Nhuận đã hạ lệnh nghiêm lệnh: không cho phép xâm phạm!
Triệu Hoằng Nhuận đang tạo dựng danh tiếng quân Nguy, chỉ cần phạm tội không cho phép, đều sẽ bị xử phạt.
Về phần "cướp tài sản Vạn thị”, tuy cũng là phạm tội, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm: loại người này, không nhân quyên.
"Điện hạ, nghe ngài nói.." Nghe Triệu Hoằng Nhuận trêu chọc, Yến Mặc cười khổ nói: "mạt tướng một thân một mình, lại chưa hôn phối, một người đủ ăn, cần tiền làm gì?... Mạt tướng chỉ lo, binh sĩ mới chưa quen quân kỷ, huống chi vừa chiến thắng, binh sĩ hưng phấn, e rằng Trâu Tín không thể khống chế cục diện, sẽ phát sinh... Chuyện xấu."
"Chuyện xấu", Yến Mặc nói mơ hồ.
Từ xưa đến nay, quân đội đánh hạ thành trì, là có thể tùy ý cướp bóc.
Đây cũng là cách giúp binh sĩ giảm căng thẳng, trút bỏ cảm xúc tiêu cực.
Hơn nữa, đây cũng là cách binh sĩ kiếm tiền.
Nhất là khi nước Sở là nơi dù tham gia quân đội cũng không được bao nhiêu tiền.
Có lẽ sẽ có người hỏi, chẳng lẽ người Sở còn có thể đánh cướp, đồ sát người Sở sao?
Câu hỏi này không cần cân nhắc: quý tộc nước Sở cũng là người Sở, vì sao bọn hắn còn vắt kiệt mồ hôi và máu đồng báo?
Nên quân Sở mới đầu hàng vẫn có thể làm ra mấy hành vi kinh tởm.
Đương nhiên, đây là việc Triệu Hoằng Nhuận luôn ngăn chặn, Yên Lăng quân bây giờ thuộc về nước Ngụy, nhất cử nhất động ảnh hưởng đến danh tiếng nước Nguy, Triệu Hoằng Nhuận làm sao có thể để con sâu làm rầu nồi canh?
Nhưng điểm này, đám tướng sĩ vừa hàng đều thấy, bọn hắn đã nhập vào Yên Lăng quân mấy ngày, tất nhiên cũng biết quân kỷ, ngược lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Triệu Hoằng Nhuận.
Tuy nhiên, không có gì cam đoan binh sĩ sẽ không vi phạm quân kỷ sau chiến thắng, nghe Triệu Hoằng Nhuận liên tục nhấn mạnh quân kỷ, Yến Mặc cũng cảnh giác.
"Chuyện này, liền giao cho Trâu Tín, theo bản vương thấy, Trâu Tín cũng rất có năng lực, hắn tự biết cách" Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận dừng một lúc, tiếp tục nói: "Khuất Thăng, Yến Mặc, lần này bản vương mời các ngươi tới, là vì Thanh Nha chúng truyền tin khẩn, Phù Ly Tắc phái ra 3 vạn viện quân, đang vội vã chạy đến Trất huyện, các ngươi lập tức dẫn binh đến "Tiểu Đinh sơn", vùng nói đó có địa hình phức tạp, mà quân Sở buộc phải đi qua, có thể bố trí mai phục ở đó."
F....J Khuất Thăng và Yến Mặc liếc nhau với vẻ mặt kỳ lạ.
Khuất Thăng lập tức lấy ra bản đồ, trên đó có Tiểu Đinh sơn - quả nhiên là địa điểm phục kích tuyệt vời.
Ï Thật là...
Khuất Thăng và Yến Mặc liếc nhau, hoảng sợ nói không nên lời.
Tuy bọn hắn đã nghe đồn: Túc Vương điện hạ gặp qua không quên.
Lúc đầu, Khuất Thăng, Yến Mặc chỉ hơi hơi tin tưởng, nhưng bọn hắn dần phát hiện, Túc Vương điện hạ đúng là... Kinh khủng.
Vì sao kinh khủng?
Nếu kẻ địch có thể ghi nhớ bản đồ trong đầu, ngươi sẽ thấy sợ hãi.
Vì... Việc này đồng nghĩa, bất kỳ âm mưu nào cũng khó giấu được kẻ thù.
May mà không trở thành kẻ địch của điện hạ... /
Yến Mặc thầm lau mồ hôi.
"Sao vậy?" thấy Khuất Thăng và Yến Mặc đột nhiên im lặng, Triệu Hoằng Nhuận nhíu nhíu mày, thúc giục: "việc này không nên chậm trễ, hai người các ngươi lập tức dẫn binh, phía Trất huyện, bản vương và Phần Hình quân sẽ thay các ngươi giải quyết, không cần sợ ta sẽ "nuốt" phần thưởng."
"Điện hạ nói quá lời, mạt tướng sao không tin được ngài?"
Khuất Thăng và Yến Mặc tập hợp binh sĩ cũ, dẫn quân tới Tiểu Đinh sơn.
Về phần 2 vạn quân Sở mới hàng, Triệu Hoằng Nhuận cân nhắc cẩn thận, chưa thể tín nhiệm, nếu sau khi phá thành liền điều bọn hắn đi, rất có thể sẽ để bọn hắn nghi ngờ - không phải nói công phá Trất huyện, liền chia gian sản Vạn thị cho chúng ta sao? Chẳng lẽ là giả?
Vì điều này, Triệu Hoằng Nhuận không định để 2 vạn quân Tương thành tham gia phục kích.
Dù sao quân chỉ viện chỉ có ba vạn người, chỉ cần Khuất Thăng, Yến Mặc có thể phục kích thành công, chênh lệch vạn người đâu tính là gì.
Trái lại, Triệu Hoằng Nhuận càng thêm lo phía Kỳ huyện.
Tuy Phù Ly Tắc chỉ phái vạn người đi Kỳ huyện, nói là tiếp viện, chẳng bằng nói là điều động binh mã, có thể Phù Ly Tắc, còn chưa biết Kỳ huyện đã mất một nửa vào tay Thương Thủy quân.
Lại nói, hiện tại cuộc chiến ở Kỳ huyện còn chưa kết thúc, quân Sở có thêm 1 vạn viện binh, rất có thể khiến Thương Thủy quân bất lợi. Cũng may Thanh Nha chúng đã báo Ngũ Ki, chắc chắn Ngũ Kị sẽ có phản ứng.
"Điện hạ, Phần Hình quân nhập thành."
Trong lúc Triệu Hoằng Nhuận trầm tư, Vệ Kiêu ở bên nhắc nhở.
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn về nơi xa, quả nhiên nhìn thấy Tây Vệ doanh, đang được Thái Cầm Hổ và Hứa Bỉ dẫn vào thành.
Giống hôm qua, Tây Vệ doanh ở đây, chỉ để yểm hộ Yên Lăng quân, đề phòng tình huống bất ngờ.
Lúc này, Tây Vệ doanh tiến vào Trất huyện, cũng không phải đoạt công, mà là nghe lệnh Triệu Hoằng Nhuận, duy trì trị an mà thôi.
Triệu Hoằng Nhuận đúng là có lo lắng, 2 vạn hàng quân có bị choáng váng trước chiến thắng, thoải mái đốt giết trong thành.
"Ừm, chúng ta cũng vào thành."
Triệu Hoằng Nhuận dẫn tông vệ và Túc vương vệ đi tập hợp với Tây Vệ doanh, chầm chậm tiến vào Trất huyện.
Bầu không khí trong huyện khá căng thẳng
Theo Thanh Nha chúng hồi báo, Tôn Thúc Kha dẫn tàn quân ở trong thành liều chết phản kháng, chỉ tiếc, thành đã phá, không thể vãn hồi.
Trừ phi lúc này có viện quân.
Trất huyện quân Sở, đại thế đã mất!
Nên Triệu Hoằng Nhuận cũng không lo 2 vạn hàng quân Sở có thể hoàn toàn khống chế thành trì hay không, hẳn chỉ lo đám người này làm việc xấu trong thành.
Sự thật chứng minh, nước Sở chính quân không hổ là chính quân, trong thành vẫn còn kháng cự, binh tướng cũng không vội đi đoạt cướp của cải, Trâu Tín vân đang chỉ huy mà chiến sự, tiến đánh Tôn Thúc Kha.
"Điện hạ, miếng xương đều bị Yên Lăng quân gặm, tốt xấu cũng cho chúng †a uống ngụm canh."
Khi nghe trong thành còn phản kháng, Thái Cầm Hổ khẩn cầu Triệu Hoằng Nhuận.
Vì... Trận chiến thuộc về Yên Lăng quân, hắn không có cơ hội ra trận, đã nghẹn gần chết.
Liếc vẻ mặt bất đắc dĩ của Hứa Bỉ, Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói: "chỉ có thể lấy danh nghĩ cá nhân tham chiến, trận chiến này thuộc về Yên Lăng quân, ngươi coi như có lập công, bản vương cũng sẽ không ghi công ." "Muốn thứ đó làm gì?"
Thái Cầm Hổ cười hắc hắc, dân hãn dũng đội chạy mất.
Đúng là phần tử hiếu chiến.
Nửa canh giờ sau, được Thái Câm Hổ và hãn dũng đội vô tư giúp đỡ, Trâu Tín nắm trong tay cả tòa thành trì.
Đám binh sĩ cũng bắt đầu đi cướp của cải.
Nhưng có quân kỷ, bọn hắn cũng không dám vi phạm lệnh cấm xâm phạm dân chúng, mà là giết vào phủ đệ của đám quý tộc bất lương.
Với chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận lựa chọn trâm mặc.
Dù hắn biết rõ, đám quý tộc kia sẽ bị giết sạch, mà nữ nhân trong phủ cũng sẽ bị làm nhục.
Nhưng đây đã là kết quả tốt nhất. Một số chuyện là quy tắc bất thành văn, dù là Triệu Hoằng Nhuận cũng không thể thay đổi, điều duy nhất hắn có thể làm, là giảm bớt thảm kịch.
Ngay khi hắn cảm khái, Thái Cầm Hổ và Trâu Tín cùng nhau đến.
Hai người dẫn một tướng lĩnh bị trói đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.
Không phải ai khác, chính là Trất huyện phòng tướng Tôn Thúc Kha.