Chương 677: Túc Huyện Trận Mở Màn (2)
Chương 677: Túc Huyện Trận Mở Màn (2)Chương 677: Túc Huyện Trận Mở Màn (2)
Lúc hoàng hôn, Triệu Hoằng Nhuận về doanh trại quân Ngụy.
Nói chính xác, thì đây là nơi Tây Vệ doanh ở tạm, dù sao Yên Lăng quân và Thương Thủy quân đã bị hẳn phái ra, phụ trách lục soát khu vực quanh Túc huyện.
Tới giờ Dậu, Yên Lăng quân truyền tin tới, có quân Sở trên hai ngọn núi cách tây bắc Túc huyện 12 dặm, quân số ước chừng 2 vạn.
Ngay sau đó, Thương Thủy quân cũng phái người, báo cho Triệu Hoằng Nhuận, cách đông bắc Túc huyện khoảng 7,8 dặm, trong một khu rừng có dấu vết quân Sở.
Triệu Hoằng Nhuận đã có đoán trước. Túc huyện trữ lương cho mấy chục vạn đại quân sao chỉ có mấy vạn binh lực?
Ngược lại, Triệu Hoằng Nhuận thấy hứng thú hơn với phòng tướng Túc huyện.
Tuy không biết Ngô Nguyên hay là huyện công Đông Môn Mật, nhưng có thể là Điền Đam không công mà lui, cũng tuyệt không phải hạng tầm thường.
Tây Vệ doanh doanh trại xây cách †ây bắc Túc huyện 7,8 dặm.
Theo lý mà nói, đây là một khoảng cách nguy hiểm, dù có Thanh Nha giám thị, cũng không thể cam đoan quân Sở không đến dạ tập.
Nhưng Phần Hình quân binh tướng không xem ra gì, về chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể nói: tài cao gan lớn! Phần Hình quân giỏi thủ, nhất là phòng thủ phản công, thậm chí, bọn hắn đang dụ quân Sở tập kích cũng khó nói.
Ngược lại bất luận thế nào, Triệu Hoằng Nhuận không dám hạ trại cách quân địch chưa tới 10 dặm, tối thiểu cũng phải 20 dặm đề phòng bất trắc.
1 vạn rưỡi Phần Hình quân, tổng cộng có tây, trung, đông 3 doanh, trong đó Đông Vệ doanh và Trung Vệ doanh ở Tương thành và Trất huyện, chỉ có Tây Vệ doanh tiến đến.
Vì chỉ có 5 ngàn người, nên khi Triệu Hoằng Nhuận trở về, tất cả những thứ như doanh trại, hàng rào đều đã đủ.
Dù không đẹp, nhưng độ chắc chắn được đảm bảo.
Đáng nhắc tới chính là, Phần Hình quân binh tướng còn dựng cho Triệu Hoằng Nhuận một gian nhà gỗ nhỏ, ngay cạnh chỗ Từ Ân.
"Đa tạ Từ thúc."
Khi Từ Ân dẫn Triệu Hoằng Nhuận tới gian nhà gỗ nhỏ, Triệu Hoằng Nhuận mở miệng cảm ơn, dù sao căn nhà này là nơi đàng hoàng nhất trong doanh.
Còn những nơi khác trong doanh toàn là lều phủ đầy lá cây.
Cùng hết cách, vì mọi thứ nước Tề cung cấp, đều đã bị quân Ngụy vứt bỏ khi tấn công Tương thành, tuy Triệu Hoằng Nhuận đã viết thư đòi Tê Vương, nhưng vì thời gian cấp bách, vật tư chưa đến tay Triệu Hoằng Nhuận, còn ở gân Trất huyện, thậm chí ở chỗ Tương thành.
Quân Ngụy cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh, chặt cây dựng nhà gỗ.
"Tình hình quân Tề tiến đánh Túc huyện thế nào?" Sau khi đưa Triệu Hoằng Nhuận đến nơi ở, Từ Ân hỏi thăm.
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, kể lại cho Từ Ân, Từ Ân liên tục nhíu mày.
Hiển nhiên, Từ Ân cũng không ngờ, Điền Đam gặp khó.
Tuy quân Tề tiến đánh Túc huyện không thành, đối với quân Ngụy là một chuyện tốt, nhưng quân Sở có thể đánh lui quân Tề, chẳng lẽ quân Ngụy còn có thể mạnh hơn quân Tề?
Công thành chiến là kiểm tra quân đội thực lực, chủ tướng mưu kế chỉ đóng vai phụ.
Đến buổi tối, được Triệu Hoằng Nhuận gọi, Nam Môn Trì dẫn vài thân vệ đi tới.
Gặp mặt Triệu Hoằng Nhuận, Nam Môn Trì kể lại thành quả ngày đầu tiên của Thương Thủy quân. Theo hẳn nói, bọn hắn đã đối đầu với quân Sở trong rừng, hơn nữa đuổi đối phương ra khỏi rừng, bây giờ Thương Thủy quân đang dựng quân doanh trong rừng.
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận căn dặn Nam Môn Trì: "phải cẩn thận đối phương giở trò, cố ý dụ các ngươi vào trong rừng."
"Mạt tướng hiểu" Nam Môn Trì chắp tay nói.
Hắn cũng là tướng lĩnh, tự nhiên biết Triệu Hoằng Nhuận câu nói này thâm ý, đơn giản chính là để bọn hắn cảnh giác đối phương dùng hỏa công thôi.
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận liền nói lý do gọi Nam Môn Trì, muốn biết chuyện của Ngôn Nguyên và Nam Môn Trì.
Vừa nghe đến cái tên Đông Môn Mật, Nam Môn Trì xấu hổ. 4 thị tộc Đông Môn, Nam Môn, Tây Môn, Bắc Môn là những tộc sống gần 4 cổng vương đô nước Sở.
Từ ý nghĩa nào đó, 4 thị tộc này xuất thân địa vị bằng nhau.
Nhưng bây giờ, Đông Môn thị phát triển tốt nhất.
Theo Nam Môn Trì kể, Đông Môn thị không những có quan hệ với Hùng thị, còn quen tướng môn Hạng thị, ở nước Sở cũng coi là danh môn vọng tộc.
Nhất là Đông Môn thị gia chủ, Đông Môn Mật, là một quý tộc có danh tiếng.
".. Đông Môn Mật cáo già, khó đối phó."
Nam Môn Trì nói theo ý kiến cá nhân.
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, không nêu ý kiến. "Vậy, Túc huyện phòng tướng Ngô Nguyên thì sao?" Triệu Hoằng Nhuận hói.
"Ngô nguyên." Nam Môn Trì trầm ngâm một lúc, nhíu mày nói: "người này, mạt tướng không biết nhiều, chỉ biết người này từng là tướng phản loạn ở vùng Ngô Việt."
"Phản quân?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc.
Nam Môn Trì gật đầu, nói: "vùng Ngô Việt, điêu dân... Không, là đám man di không phục nước Sở, bọn hẳn đến nay vân không thần phục nước Sở, vẫn muốn đuổi nước Sở khỏi vùng Ngô Việt, thành lập Ngô Việt quốc... Sở vương từng nhiều lần điều binh tiến đánh, nhưng vùng Ngô Việt, điện hạ có lẽ không biết, Ngô Việt hoang dã, khắp nơi đều là cỏ lau cỏ dại, thuyền không thể vào, đường không thể đi, quân Sở và dân Ngô Việt đánh hơn trăm năm, cũng chưa từng khuất phục bọn hẳn, thậm chí, càng bị phản kháng mạnh mẽ."
"Vậy, Ngô Nguyên... Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi.
Nam Môn Trì tiếp tục nói: "Ngô Nguyên, nghe nói là Thượng tướng quân Hạng Mạt thu phục... Theo tin đồn, Ngô Nguyên là hãn tướng ở Ngô Việt, về sau bị tướng quân Hạng Mạt bắt, Hạng Mạt yêu quý nhân tài, không đành lòng làm hại, liền thả Ngô Nguyên trở về. Ngô nguyên cảm kích Hạng Mạt, lúc này mới quy hàng Hạng Mạt, nghe nói cũng có điều kiện, người này hy vọng Hạng Mạt dừng tấn công Ngô Việt."
Nam Môn Trì lại nói: "tình huống cụ thể không biết, từ đó về sau, Hạng Mạt dâng tấu lên Sở Vương, không còn đánh Ngô Việt, nên bị điều đến Phù Ly Tắc... Về phần chiến sự Ngộ Việt, thì do Hạng Mạt đường đệ Hạng Luyến tiếp nhận." Ï Có ý nghĩa sao? j
Triệu Hoằng Nhuận trợn trắng mắt.
Đoán được tâm tư Triệu Hoằng Nhuận, Nam Môn Trì cười nói: "điện hạ, nước Tề có tướng môn Điền thị, nước Sở cũng có tướng môn Hạng thị, Hạng thị con cháu, người người đều siêu quân bạt tụy, nhất là Hạng Mạt, tương truyền Hạng Mạt là số ít người có thể cản Điền Đam."
".." Triệu Hoằng Nhuận kinh dị Nam Môn Trì, trầm mặc một lúc, nói: "nói cách khác, Túc huyện cũng không dễ tiến đánh như bản vương đoán, đúng không?”
Nam Môn Trì do dự một lúc, thận trọng quan sát biểu cảm của Triệu Hoằng Nhuận, mới trịnh trọng gật đầu.
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận lại hỏi thêm về ngô Nguyên, rồi đuổi Nam Môn Trì đi.
Đợi Nam Môn Trì rời đi, Triệu Hoằng Nhuận nằm trên giường, nghĩ cách công thành.
Hắn nhớ lại quá trình Điền Đam dẫn quân công thành, hi vọng có thể tìm được sơ hở.
Nhưng Ngô Nguyên đúng là có bản lĩnh, giống như đoán được hết thảy, sắp xếp mọi thứ không chê vào đâu được.
Chẳng lẽ muốn từ bỏ ngày mai công thành? ¡
Nghĩ đến đêm vẫn không có kết quả, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định thử tiến đánh, chỉ có tự thân trải nghiệm mới hiểu được.
Sự thật chứng minh, Triệu Hoằng Nhuận đôi khi cũng sai lầm, hắn tự cho là có thể tìm được sơ hở Túc huyện, nhưng Ngô Nguyên không cho cơ hội đó. Dẫn đến, sau Điền Đam, Triệu Hoằng Nhuận thấy 2 lần tiến công không hiệu quả, liền quyết đoán triệt binh.
Khi đó, bất kể Điền Đam hay Triệu Hoằng Nhuận, đều lệnh quân đội chế tạo xe bắn đá, giống như định chế tạo hàng ngàn xe bắn đá, một lần san bằng Túc huyện.
Đến 28 tháng 8, Điền Đam lại tiến đánh Túc huyện.
Triệu Hoằng Nhuận vẫn đứng quan sát.
Hắn cảm giác, Điền Đam nghĩ ra kế sách công phá Túc huyện.