Chương 687: Lần Đặt Cược Thứ 2
Chương 687: Lần Đặt Cược Thứ 2Chương 687: Lần Đặt Cược Thứ 2
Ngày mùng 1 tháng 9, tâm giờ Mão.
Trời vừa sáng, Điền Đam đã cưỡi ngựa, sầm mặt tiến vào Túc huyện.
Đáng lý ra, Túc huyện bị phá, Điền Đam nên thấy vui mới đúng.
Nhưng hắn cao hứng không nổi.
Vì tây lộ quân ăn cắp công lao vốn thuộc về đông lộ quân!
Đêm qua, đông lộ quân ra sức chém giết, trong lúc đó không biết chết bao nhiêu chiến sĩ anh dũng, kết quả là quân Tề lại chỉ cướp được mấy khu vực không đáng kể.
Trái lại quân Ngụy, thừa dịp bọn hắn chém giết quân Sở, lặng yên từ cửa tây tiến vào, không trở ngại chiếm phủ thành phòng, lại cướp kho lương trong thành. Với việc này, Điền Đam cũng tức giận.
Tuy tức giận, hắn cũng kinh ngạc trước tầm nhìn của Triệu Hoằng Nhuận: vì quân Ngụy làm hoàng tước, đồng nghĩa Triệu Hoằng Nhuận đã đoán được hẳn sẽ dạ tập.
Đương nhiên, Điền Đam chỉ hơi kinh ngạc, chứ cũng không phải không thể hiểu.
Ý đồ của hắn, Ngô Nguyên còn nhìn ra, mà theo Điền Đam, Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt còn trên Ngô Nguyên, nên nhìn ra cũng không kỳ lạ.
Muốn trách, chỉ có thể trách Điền Đam không cẩn thận, không đủ hiểu Triệu Hoằng Nhuận, chưa từng đề phòng Triệu Hoằng Nhuận tới cướp công.
Ï Ngụy Vương không biết kiếp trước tạo phúc gì... ¡ Điền Đam không khỏi thấy bất công cho đại vương nhà mình.
Gần đến trung tâm Túc huyện, số lượng binh Ngụy dần tăng.
Vì Điền Đam mặc kiểu giáp Tề, nên quân Ngụy lạnh lùng nhìn cả đám, thậm chí, trong đó không thiếu người nở nụ cười hả hê.
Những người này chê cười cái gì, Điền Đam rất hiểu.
"Khinh người quá đáng!"
Một thân binh bên cạnh Điền Đam, lập tức giận dữ, cầm roi định quất vào một binh Nguy, lại bị Điền Đam nắm được.
"Ngươi định làm gì?" Điền Đam không vui nói: "ngươi muốn khiêu khích 2 quân đánh nhau sao?”
"Ti chức không dám." Bị Điền Đam cướp lấy roi, thân binh cúi đầu, chắp tay nói: "ti chức chỉ tức giận... Quân Ngụy hành vi thật hèn hạ!"
"." Điền Đam trầm mặc phút chốc, trả lại roi cho thân binh, từ tốn nói: "gặp Cơ Nhuận lại nói."
Sau đó, hắn lại phi ngựa đến hướng phủ phòng thành.
Điền Đam đã cân nhắc rất nhiều: Thương Thủy quân tuy là quân Nguy, nhưng binh sĩ vẫn là xuất thân nước Sở, nói không chừng những người này vì thương vong quá lớn của quân Sở ở Túc huyện mà có thành kiến với quân Tề.
Nếu Thương Thủy quân và quân Tề có quan hệ tốt thì không sao, chỉ là sau chuyện Kỳ huyện, quan hệ đôi bên trở nên xấu
Mà Túc vương là người bao che khuyết điểm, có Túc vương làm chỗ dựa, một khi quân Tề vì chuyện hôm qua mà làm ra hành vi gì đó, không cẩn thận sẽ gây ra nội chiến.
Nhìn chung, chỉ có Túc vương có thể không chế binh sĩ, nên trước khi nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận, Điền Đam sẽ không để binh sĩ làm ra hành vi quá khích.
Một lúc sau, Điền Đam đến phủ thành phòng, Triệu Hoặng Nhuận đã vào đây từ sớm.
Chính vì nơi đây đặc biệt, quân Ngụy cũng là nhiều nhất.
Có lẽ chưa có chỗ nghỉ ngơi, nên đầy đường đều là binh Ngụy cầm vũ khí nghỉ ngơi
Giống quân Ngụy vừa đi tuần, các binh Ngụy ở đây cũng nở nụ cười chế giễu đám Điền Đam.
Thậm chí, có mấy người còn chỉ phía phủ thành phòng- ở nơi đó, vương kỳ Triệu Hoằng Nhuận theo chiều gió phất phới.
Ï HừI j
Điền Đam khịt mũi.
Nhưng hắn không hạ thân phận đi tranh cãi với binh sĩ, cưỡi ngựa đến phủ thành phòng, nói với Túc vương vệ đứng ngoài: "Điền mỗ muốn gặp Túc Vương."
Vệ trưởng Sầm Xướng đứng ngay ngoài phủ, chắp tay, vừa cười vừa nói: "Điền soái đa lễ... Điện hạ sớm đã ra lệnh, nếu Điền soái đến, có thể trực tiếp đi vào."
....J
Điền Đam nhíu mày.
Triệu Hoằng Nhuận đoán được hắn đến, Điền Đam cũng không giật mình, hắn giật mình, là thái độ Triệu Hoằng Nhuận.
Theo lý mà nói, đêm qua Triệu Hoằng Nhuận làm ra hành vi đáng xấu hổ, hẳn là không dám gặp mặt hắn.
Với suy nghĩ ngờ vực, Điền Đam lệnh tùy tùng ở ngoài phủ, chỉ dẫn vài thân binh đi vào.
Được Sầm Xướng chỉ dân, Điền Đam đi tới hoa viên.
Trên bàn đá, vài món ăn đã được chuẩn bị.
Điền Đam nhìn qua có: rau muối, thịt muối, cùng canh thịt.
Ngoại trừ canh thịt, còn lại đều là món trong quân đội.
Ngoài ra còn có một nồi cháo.
Ÿ Có ý gì? ¡ Điền Đam liếc Sâm Xướng. Sầm Xướng hiểu ý, cười giải thích: "điện hạ biết Điền soái từ đêm qua đến giờ, chưa ăn gì, nên đặc biệt cho người nấu vài món, mời Điền soái ăn."
Điền Đam nhíu mày, quả thực không hiểu Triệu Hoằng Nhuận đang nghĩ gì, nhưng đúng như Sâm Xướng nói, bụng hắn đang kêu vang.
Hắn cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống, liền uống cháo, gắp ít rau thịt, uống mấy ngụm liền hỏi: "điện hạ nhà ngươi đâu? Không phải lại muốn giở trò gì chứ?”
Sâm Xướng đương nhiên biết vì sao Điền Đam nói như vậy, cười nói: "Điền soái chờ một chút, điện hạ đang tắm rửa."
"Lắm chuyện!"
Điền Đam khịt mũi, nhưng không nói thêm gì nữa. Không biết qua bao lâu, Triệu Hoằng Nhuận, thản nhiên đi tới, ngồi đối diện Điền Đam.
Điền Đam nghe được động tĩnh, ngẩng đầu liếc nhìn, nhưng còn đang bận ăn, nên không chào hỏi.
Nhìn 2 người im lặng uống cháo, khó đoán được 2 người lại không ưa nhau.
Điền Đam ăn trước, nhưng hắn ăn nhiều, còn Triệu Hoằng Nhuận ăn muộn, nhưng ăn ít, nên cả hai buông đũa cùng lúc.
Điền Đam lúc này mới bộc lộ sự bất mãn trong lòng.
"Nhuận công tử, về hành vi hôm qua của quý quân, mong công tử có thể cho Điền mỗ một lời giải thích."
"Giải thích?" Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "Điền cân giải thích gì?" Ï Còn cần hỏi sao? 7
Điền Đam nhíu chặt lông mày, không vui nói: "hôm qua quý quân thừa dịp quân ta chém giết, ngư ông đắc lợi. . Hành vi như thế, nếu lan truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ bị chỉ trích!"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận nhún vai, ra vẻ tiếc nuối nói: "thì ra Điền soái ám chỉ chuyện này, nhưng... Làm cũng đã làm rồi, còn có thể ra sao?"
"Ngươi..." Điền Đam nghẹn lời.
Đúng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận cười một tiếng, nói: "xin lỗi xin lỗi, bản vương chỉ đùa mà thôi." Nói rồi, hắn thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Điền soái, kỳ thực, bản vương cũng không cảm thấy cần giải thích."
Thấy Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc, Điền Đam hỏi: "sao nói như thế?"
Triệu Hoằng Nhuận dựng một ngón †ay, từ tốn nói: "đầu tiên, quân ta là giờ Tý vào thành. Theo ước định, hôm nay là quân ta tiến đánh Túc huyện, như vậy, bản vương đúng giờ Tý vào thành, có gì sai? Lại nói, bản vương muốn hỏi Điền soái, hôm nay không phải quý quân tiến đánh Túc huyện, vì sao quý quân còn chiếm 2 cửa nam bắc?" Ï Ách? j
Điền Đam sững sờ, lúc này hắn mới nhớ tới, đúng là có ước định.
"Không phải lấy mặt trời mọc làm giới hạn sao?" Điền Đam ngơ ngác hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận cười lên, lắc đầu nói: "một ngày, há có lấy bình minh hoàng hôn làm giới hạn? Đương nhiên lấy giờ Tý làm ranh giới rồi."
Triệu Hoằng Nhuận đúng là đang cố ý lợi dụng sơ hở.
Ở thời đại này, đúng là có nhiều người lấy bình minh và hoàng hôn làm giới hạn, nhất là ở quân đội.
Thấy Điền Đam không nói, Triệu Hoằng Nhuận khế cười, lại nói: "đó là thứ nhất... Thứ hai, hôm qua quý quân dạ tập Túc huyện, theo bản vương biết, quý quân lợi dụng sơ hở ở thành bắc để tập kích?" Nói đến đây, hắn tiến lại gân, hạ giọng nói: "đến tột cùng là ai, phá hoại quy củ, Điền tướng quân?"
F....J
Điền Đam nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, giờ khắc này, hắn có một suy đoán: có lẽ khi hắn tạo lỗ hổng ở thành nam, Túc vương đã đoán được ý đồ của hắn.
Ï Thực sự là kẻ đáng sợ... ! ,J
Trong mơ hồ, Điền Đam trở nên nhiệt huyết, thức suốt đêm, không có cảm giác mệt mỏi, ngược lại tỉnh táo. Hắn nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, cười nói: "thực sự rất tốt... Điền mỗ đã lâu không có cảm giác này. Nhuận công tử, có bằng lòng đánh cược thêm một lần với Điền mỗ?"
F....J
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, vì hắn mơ hồ cảm thấy, khí thế Điền Đam khác thường.
Giống như mãnh hổ, hung dữ và mạnh mẽ.
"Xin lắng tai nghe!" Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc nói.
Điền Đam liếm môi, trầm giọng nói: "liền đánh cược tây lộ quân và đông Lộ quân, ai cắm cờ lêm tường thành Thọ Dĩnh trước!"
Ï Chơi lớn như vậy? .J Triệu Hoằng Nhuận cũng bị Điền Đam làm cho kinh ngạc, ở gân Thọ Dĩnh, có ngàn vạn đại quân, nhưng theo giọng điệu Điền Đam, như thể là một đám ô hợp.
"Đánh cược gì?"
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận trâm giọng hỏi.
Điền Đam lạnh lùng, hai mắt híp lại, trầm giọng nói: "liền đánh cược công tử vương kỳ, và Điền mỗ tướng kỳ!"
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ.
Một lá cờ, dù là Triệu Hoằng Nhuận vương kỳ, cũng không đáng giá, nhưng ý nghĩa của nó không tâm thường.