Chương 739: Tai Họa Ngầm
Chương 739: Tai Họa NgầmChương 739: Tai Họa Ngầm
Sau khi ăn xong, Triệu Hoằng Nhuận bài binh bố trận về chiến dịch Thọ Dĩnh trong đầu, trận chiến Thọ Dĩnh, liên quan đến Sở quốc thịnh suy cùng Hùng thị thể diện, không khó tưởng tượng tam quốc sẽ gặp phải chống cự mãnh liệt đến mức nào.
Trong lúc đó, Mị Khương cũng không quấy rầy hắn, vì nàng cũng có chuyện cần làm, đó là mai táng 2 thi thể vu nữ.
Không quá một nén nhang, MỊị Khương liền quay lại, đi cùng nàng, còn có Sầm Xướng.
"Điện hạ, xảy ra chuyện..."
Vẻ mặt Sầm Xướng xấu hổ cùng thấp thỏm. Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận hoang mang, nghỉ hoặc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Sầm Xướng lén nhìn Mị Khương, thấp giọng nói: "hai thi thể... Một người trong đó bỏ trốn."
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, không hiểu được: 'Không phải đã chết sao?"
"Đúng thế..."
Sầm Xướng không biết nên giải thích thế nào, kể lại mọi chuyện cho Triệu Hoằng Nhuận.
Lúc hắn dẫn Mị Khương đến nơi đặt thi thể, mới phát hiện một thi thể đã biến mất
Sau đó, bọn họ tìm được thi thể một binh sĩ đã bị lột áo giáp ở trong góc. ...
Triệu Hoằng Nhuận liền hiểu, theo bản năng nhíu mày.
Hiển nhiên, một trong 2 vu nữ chưa chết, có lẽ là rơi vào trạng thái chết giả, sau khi tỉnh lại, nhân cơ hội giết một Ngụy binh, đổi áo giáp, không biết trốn đi đâu.
Thấy vẻ mặt điện hạ không tốt, Sâm Xướng hoảng hốt, vội vàng nói: "Điện hạ , ty chức đã hạ lệnh toàn bộ doanh lục soát , định có thể đem tên kia tặc nữ tìm rat"
Tìm? Làm sao tìm được?
Triệu Hoằng Nhuận không vui nhìn thoáng qua Sầm Xướng.
Trong doanh có 5 vạn quân, muốn tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
"Ty chức xem xét không chu đáo, xin điện hạ giáng tội!" Sâm Xướng dập đầu mà nói. Kỳ thực, vị túc vương vệ trưởng này khá oan uổng, ai cũng không ngờ, một cái xác lại thật sự còn sống.
Nhưng Sầm Xướng cũng không dám ngụy biện, hắn biết điện hạ ghét nhất là ngụy biện.
Thay vì chọc điện hạ nổi giận, còn không bằng dứt khoát nhận tội.
Nhưng Mị Khương mở miệng thay Sầm Xướng giải vây: "Không liên quan Sầm vệ trưởng, là ta sơ sót... Cơ Nhuận, ngươi chớ trách tội hắn."
Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận mới gật đầu nói: "Ngươi lui xuống trước đi, Sầm Xướng”"
"Vâng." Sầm Xướng như trút được gánh nặng, đứng dậy, cảm kích nhìn Mị Khương, lúc này mới cung kính rời đi.
Đợi Sâm Xướng rời khỏi, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Mị Khương, cau mày hỏi: "vu nữ bỏ trốn... Đối với ngươi có ảnh hưởng gì hay không?"
Nghe vậy, Mị Khương kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hơi cảm động, người nam nhân trước mắt, nghĩ đến không phải hắn, mà là an nguy của nàng.
Lắc đầu, Mị Khương nhẹ nhàng nói: "Ta cũng không lo Cộng Công vu nữ sẽ đến hại ta, chẳng qua là để nàng chạy thoát, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến mạch Chúc Dung." Nói đến đây, nàng thở dài, tự trách: "Đợi nàng trốn về, mạnh Cộng Công chắc chắn biết được mạch Chúc Dung vẫn còn, đến lúc đó, sẽ truy tìm đến Ba quốc... Chúc Dung cùng Cộng Công sẽ lại chém giết."
Tuy trước mặt Triệu Hoằng Nhuận vân là khuôn mặt vô cảm, nhưng với tâm hữu linh tê, Triệu Hoằng Nhuận cảm nhận được Mị Khương hoảng loạn. Ma xui quỷ khiến, hẳn nói: "Sợ cái gì? Nếu đám người đó hại ngươi, ta phái binh trợ giúp là được... Ta không tin các nàng địch nổi quân đội!"
"... Nghe vậy, Mị Khương đôi môi hé mở, ngạc nhiên nhìn Triệu Hoằng Nhuận, không ngờ hắn lại bảo vệ nàng đến vậy.
Nhưng ánh mắt của nàng, làm Triệu Hoằng Nhuận đỏ bừng, ho khan hai tiếng: "Yên tâm, bất luận ta hay Hùng Thác, cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngươi... Các ngươi bị bắt nạt."
"," Mị Khương nhìn Triệu Hoằng Nhuận lúc lâu, sau đó nở nụ cười, khiến Triệu Hoằng Nhuận choáng váng.
Nàng... Nữ nhân này cư nhiên lại cười?
Triệu Hoằng Nhuận theo bản năng dụi dụi con mắt, quen Mị Khương lâu như vậy, hắn hầu như chưa hề thấy qua Mị Khương tươi cười.
Nhưng khi hắn nhìn lại, nụ cười trên môi nàng đã biến mất, điều này làm Triệu Hoằng Nhuận hoang mang: Nàng thật cười sao? Hay là hắn hoa mắt?
Có lẽ cảm động Triệu Hoằng Nhuận bảo vệ mình, Mị Khương nói với giọng ôn nhu: "Đây là chuyện vu môn, người ngoài không thể can thiệp... Hơn nữa, vu thôn cũng có sức tự vệ. Trái lại, ta lo mạch Cộng Công sẽ gây bất lợi cho ngươi."
"Gây bất lợi cho ta?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, dở khóc dở cười hỏi: "Tại sao lại gây bất lợi cho ta?"
Mị Khương ánh mắt không đùa, nói: "Chúc Dung mạch cùng Cộng Công mạch chính là kẻ thù truyền kiếp, bên cạnh ngươi xuất hiện Chúc Dung vu nữ, Cộng Công sẽ coi ngươi là địch." Nói đến đây, nàng tự trách, thấp giọng nói: "Chuyện hôm nay, là ta liên lụy ngươi, ta lúc đó nên tỉ mỉ kiểm tra..."
Lúc nói, Mị Khương cũng trách Triệu Hoằng Nhuận.
Lúc đó nàng định kiểm tra thi thể, ai ngờ Triệu Hoằng Nhuận chú ý máu trên tay nàng, tiến đến giữ cổ tay nàng, hại nàng hoảng loạn, đâu còn tâm tư kiểm tra?
Nhưng thái độ của Triệu Hoằng Nhuận, khiến sự ai oán của Mị Khương hóa thành cảm động.
Triệu Hoằng Nhuận đoán không được Mị Khương đang rối ren, hắn sửng sốt một lúc, ngay sau đó cười nói: "Ngươi đang lo ta? Không cần."
Vẻ mặt hắn không quan tâm.
Đoán được tâm tư Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương nhắc nhở hẳn: "chớ xem thường vu nữ, đừng quên, trước đây hai tỷ muội ta từng bắt cóc ngươi."
"Ách" Triệu Hoằng Nhuận không khỏi xấu hổ, ngay sau đó nói: "Lúc đó là ta không có phòng bị, bây giờ thử lại xem?.... Hôm nay, dù ngươi không lộ diện, ta giết 2 người các nàng dễ như trở bàn tay."
Hắn không hề nói quá.
Chẳng lẽ mấy vu nữ còn địch nổi quân đội?
Thực lực cá nhân mạnh thì thế nào? Tốc độ nhanh thì thế nào?
Mấy trăm nỏ thủ, cung thủ, có thể dễ dàng giết chết vu nữ.
Lòng dạ hẹp hòi...
Thấy Triệu Hoằng Nhuận bị thẹn quá thành giận, Mị Khương đảo mắt.
Hộ vệ xung quanh nam nhân trước mặt nàng đã khá toàn diện, tông vệ và túc vương vệ tổ hợp, cho dù là nàng muốn bắt hắn cũng không dễ như vậy.
"Vẫn nên cẩn thận... Nếu ngươi chết, ta cũng không sống được, chớ có khinh địch."
Mị Khương nhẹ nhàng nói, kết thúc tranh chấp hàng ngày với oan gia trước mắt.
Người này...
Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, vẻ mặt thiếu kiên nhãn nhìn Mị Khương rời khỏi soái trướng.
Nhưng sau khi Mị Khương rời khỏi, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
Mặc dù hắn đã đáp ứng Mị Khương không tham dự việc này, nhưng cũng chỉ để dỗ Mị Khương thôi.
Dựa vào quan hệ 2 người, Triệu Hoằng Nhuận sao có thể ngồi yên nhìn đám Cộng Công gì đó đe dọa đến tỷ muội Mị thị? Nếu Cộng Công vu nữ thức thời thì thôi, còn không, Triệu Hoằng Nhuận cũng không ngại phái quân đội, hoặc Thanh Nha chúng và Hắc Nha chúng giải quyết vấn đề.
Còn nếu làm Mị Khương không vui thì sao? Thì nữ nhân này chỉ có một vẻ mặt.
Đương nhiên, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy cần nghiên cứu một loại binh khí mới, dùng để hạn chế vu nữ tốc độ.
Hắn thấy, chỉ cần vu nữ mất đi tốc độ, là một mũi tên có thể dễ dàng giải quyết.
Về phần vũ khí hạn chế tốc độ cũng không khó, tỷ như lưới cá với vô số lưỡi dao.
Trước đó...
Hít sâu một hơi, Triệu Hoằng Nhuận vứt chuyện này qua một bên.
Việc quan trọng bây giờ là Thọ Dĩnh chiến dịch.
Đây là đại sự ảnh hưởng đến toàn thiên hạ, khiến Triệu Hoằng Nhuận không thể không cẩn thận.