Chương 67: Đồng Hiến cảnh báo
Chương 67: Đồng Hiến cảnh báoChương 67: Đồng Hiến cảnh báo
Đến lúc này, mọi người đã có hiểu biết sơ bộ về Bát công tử.
Nói hẳn kiêu căng, thì Triệu Hoằng Nhuận lại rất khiêm tốn, nhưng nói hắn khiêm tốn, thì một khi hắn giận lên lại trả thù đối phương không thương tiếc, Hạ Tung chính là vết xe đổ.
Bọn hắn không thể không thừa nhận, Bát điện hạ là một vị công tử lập dị, nhưng không thể phủ nhận, nếu không gây sự với hắn, thì Bát điện hạ vẫn rất dễ gần.
Sau khi nhận ra điểm này, các sĩ tử cũng còn bị gò bó, uống rượu ngâm thơ, tấu nhạc hát vang, nhưng điều khiến Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là những sĩ tử ở đây cũng không hoàn toàn làm những việc vô bổ, bọn hắn cũng sẽ đàm luận chính sự.
[Đáng tiếc, Lục vương huynh không hứng thú với hoàng vị, bằng không... Những sĩ tử này chắc chắn sẽ là trợ thủ đắc lực!¡
Nhìn thành viên trong hội thơ, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy tiếc hận, mặc dù hắn cũng không biết tiêu chuẩn các công tử tuyển phụ tá ra sao, nhưng từ việc đám phụ tá của Thái tử có thể soạn một cuốn sách mới, cũng cho thấy đám người phụ tá rất có tài. Đương nhiên, thành viên của hội thơ cũng không kém bao nhiêu, chẳng qua là còn thiếu kinh nghiệm.
Ngoài ra, sau lưng đám sĩ tử này còn có vô số gia tộc, đáng tiếc Lục công tử không hề có tâm tư tranh đoạt hoàng vị, bằng không thế lực hắn có thể tập hợp tuyệt không thua Thái tử. Trong suy nghĩ của Triệu Hoằng Nhuận, Ung vương cùng Lục công tử là hai ứng viên tốt nhất cho ngôi hoàng đế.
Trong khi Triệu Hoằng Nhuận còn đang tiếc hận, thì Ngọc Lung công chúa ở một bên, thì đang âm thầm lắng nghe văn chương thi phú đồng thời cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Mặc dù công chúa Ngụy quốc cũng phải biết đọc sách viết chữ, cầm kỳ thư họa, nhưng so với đám sĩ tử trước mắt mà nói, Ngọc Lung công chúa vẫn có chút thua kém.
Xét cho cùng, thành viên của Phong Nhã hội thơ đều là người ưu tú, nếu không có tài năng xuất chúng, đạo đức cao thượng thì sẽ không được mời.
Ngay cả Hạ Tung, sau khi bị Triệu Hoằng Nhuận giáo huấn cũng không có nổi giận, mặc dù vẻ mặt của hắn vẫn còn không phục Triệu Hoằng Nhuận. Nhưng là đối với Ngọc Lung công chúa, hẳn vẫn †ỏ ra khá lịch sự, dù cho Ngọc Lung công chúa có nói sai, hắn cũng không chỉ trích điều gì.
Nói một cách chính xác, không chỉ là Hạ Tung, mà tất cả người trong hội đều khoan dung với Ngọc Lung công chúa, cho dù là Ngọc Lung công chúa có quan điểm sai lầm, mọi người cũng sẽ nhắc nhở nàng một cách tinh tế. Nhất là Hạ Tung, đối xử với Ngọc Lung khác xa so với Triệu Hoằng Nhuận.
Bị phân biệt đối xử khiến Triệu Hoằng Nhuận trợn tròn mắt, nhưng thấy Ngọc Lung công chúa vui vẻ, hắn cũng lười so đo với đám người này.
Vì Phong Nhã hội thơ phải kéo dài đến sau giờ Ty, nên Triệu Hoằng Nhuận liền đứng dậy cáo từ, chuẩn bị đưa Ngọc Lung công chúa về Ngọc Quỳnh các.
Đám người Hà Hân Hiền, Dương Trình, Hạ Tung có chút tiếc nuối, nhưng bọn hắn cũng có thể hiểu, công chúa bị quản lý nghiêm khắc hơn công tử rất nhiều, Ngọc Lung công chúa có thể tham gia Phong Nhã hội thơ đã là khó khăn.
Nhìn đám người này mời Ngọc Lung công chúa lại đến tham gia hội thơ tháng sau, Triệu Hoằng Nhuận trong lòng tự nhủ: không thể sánh bằng, khác biệt quá lớn.
Bọn người Trâm Úc cũng đi từ sảnh phụ ra, toàn thân đều có mùi rượu, rất rõ ràng, khi Triệu Hoằng Nhuận cùng Ngọc Lung công chúa ở trong tiền sảnh, thì đám người này nhất định là đang uống rượu, uống quên lối về.
Trên đường đến Ngọc Quỳnh các, Triệu Hoằng Nhuận thấy Ngọc Lung rất vui vẻ, liền tò mò hỏi: "cảm giác thế nào?" "Họ đều là người có tài!" Ngọc Lung công chúa thật lòng khen ngợi, có lẽ nàng cũng rất xuất sắc, nhưng so với đám sĩ tử suốt ngày vùi đầu vào sách, nàng rõ ràng vân kém một chút.
Mà cuộc gặp mặt lần nầy, đã khiến Ngọc Lung công chúa hiểu được khoảng cách giữa mình và đám sĩ tử kia.
"Giá như ta cũng có thể tổ chức một hội thơ như vậy..." Ngọc Lung tiếc nuối nói.
Đám công chúa bọn họ bị quản lý quá nghiêm khắc, sao có thể giống Lục công tử Triệu Hoằng chiêu, mời những tiểu thư khuê các trong kinh? Đừng nói quy củ trong cung không cho phép, mà gia đình của những tiểu thư kia cũng sẽ không cho phép.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không dội gáo nước lạnh, hẳn cố ý cường điệu: "hoàng tỷ có dã tâm thật lớn, thế nào, chuẩn bị mời tất cả tài nữ trong kinh đến Ngọc Quỳnh các sao?... Hoàng tỷ nếu làm được, cũng đừng quên mời ta, ta cũng muốn gặp những vị tiểu thư đó."
Mặc dù biết không có khả năng, nhưng nghe Triệu Hoằng Nhuận nói vẫn làm tâm tình của Ngọc Lung tốt hơn rất nhiều, bĩu môi nói: "sắc lang!... Được, đến lúc đó sẽ mời ngươi."
"Nhớ lời tỷ đó."
"Hì hì."
Trong khi trò chuyện, Triệu Hoằng Nhuận đã đưa Ngọc Lung công chúa về Ngọc Quỳnh các.
Hắn không ở Ngọc Quỳnh các bao lâu, liền chuẩn bị đi Ngưng Hương cung, bởi vì dạo này hắn ít tới Ngưng Hương cung, nên Trầm thục phi cưỡng chế hắn phải đến dùng cơm trong vài ngày tối, đệ đệ Hoằng Tuyên của hẳn cũng bị tai bay vạ gió.
Song, khi Triệu Hoằng Nhuận từ Ngọc Quỳnh các đi ra, hắn bất ngờ nhìn thấy một người, Đồng Hiến.
Từ xa nhìn thấy Đồng Hiến đứng trên đường, Triệu Hoằng Nhuận thấy hơi sai sai, đáng lẽ lúc này Đồng Hiến phải ở cạnh hầu hạ Ngụy Vương mới đúng.
"Đồng công công?”
Triệu Hoằng Nhuận chủ động chào Đồng Hiến, dù sao đối phương là thái giám thân cận Ngụy Vương, Triệu Hoằng Nhuận cũng không muốn đắc tội.
Điều làm cho Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy ngạc nhiên là vẻ mặt nghiêm trọng của Đồng Hiến.
"Làm sao vậy?" Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi. "Hai người các ngươi chờ ở đây." Đồng Hiến quay đầu bảo hai tên thái giám sau lưng rời đi, mời Triệu Hoằng Nhuận sang một bên, thấp giọng nói: "Bát điện hạ, mời ra chỗ khác nói chuyện."
Chuyện gì mà thần bí như vậy?.J
Triệu Hoằng Nhuận không hiểu, lệnh cho tông vệ đứng tại chỗ, còn mình thì đi theo Đồng Hiến.
Đi được mấy chục bước, Đồng Hiến dừng lại, quan sát bốn phía không có ai, mới thấp giọng hỏi: "điện hạ, lão nô hỏi điện hạ một câu, điện hạ rất thân với Ngọc Lung công chúa?"
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy, không vui nói: "Đồng công công có ý gì?"
Đồng Hiến nhìn ra Triệu Hoằng Nhuận không vui, vội giải thích: "lão nô không có ý gì khác, lão nô chỉ muốn khuyên nhủ điện hạ, không nên thân cận với Ngọc Lung công chúa... Đây là lời khuyên của lão nô."
"Có ý gì?" Triệu Hoằng Nhuận cau mày.
Thấy vậy, Đồng Hiến thở dài, nói với Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ là công tử được bệ hạ coi trọng, lão nô tuyệt đối sẽ không hại điện hạ... Bất kể là lúc điện hạ dẫn Ngọc Lung công chúa trốn ra khỏi cung, hay là lúc điện hạ dẫn công chúa đi Phong Nhã các, lão nô đều thay điện hạ che giấu, nhưng giấy không gói được lửa, cho dù là lão nô, cũng không thể che giấu mãi được..."
Nói xong, Đồng Hiến thi lễ với Triệu Hoằng Nhuận rồi rời đi.
Nhìn Đồng Hiến rời đi, Triệu Hoằng Nhuận bất giác nhíu mày, hắn không ngờ mọi chuyện hắn làm Đồng Hiến đều biết. Không hay lắm... ¡
Triệu Hoằng Nhuận thở dài.
Công bằng mà nói, nếu chỉ một mình thì hắn cũng không sợ bị phụ vương biết, nhưng việc này lại dính đến Ngọc Lung công chúa, nên hắn mới phải cẩn thận.
Ngày hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận lại đến Ngọc Quỳnh các, nói cho Ngọc Lung công chúa biết đã xảy ra.
Lúc đầu, Ngọc Lung công chúa rất vui khi thấy Triệu Hoằng Nhuận, nhưng sau khi được kể, nàng lập tức sợ hãi.
Vốn dĩ, nàng còn mong Triệu Hoằng Nhuận dẫn nàng đến Phong Nhã hội tháng sau, nhưng hiện tại nàng không còn dám đi, chỉ có thể thành thật ở trong Ngọc Quỳnh các.
Kết quả là, Phong Nhã hội tháng sau Triệu Hoằng Nhuận cũng chỉ có thể đi một mình.