Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 681 - Chương 745: Thương Thủy Quân Bị Động

Chương 745: Thương Thủy Quân Bị Động Chương 745: Thương Thủy Quân Bị ĐộngChương 745: Thương Thủy Quân Bị Động

"Điện hạ "

"Túc Vương điện hạ "

Khi Triệu Hoằng Nhuận xuất hiện ở chỗ thương binh, các thương binh kích động.

Nhất là binh sĩ mới hàng chưa bao lâu, bọn họ không hiểu, địa vị như Triệu Hoằng Nhuận sao lại đến lều thương binh xem bọn hắn.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại rất chân thực.

Túc vương điện hạ đang cho một binh sĩ trúng tên uống nước, vừa căn dặn binh sĩ gân đó: "phải nhớ, nước uống nhất định phải đun sôi, không thể trực tiếp uống, thịt muối cũng nên ăn ít, bản vương đã phái binh sĩ đến Bắc sơn săn bắn, kiếm ít thịt thú rừng, chờ chế biến canh thịt, cho các binh sĩ bồi bổ."

Nghe Túc vương căn dặn, truân trưởng phụ trách quản lý, liên tục gật đầu.

Binh sĩ được uống nước vô cùng cảm động.

Ở ngoài lều, chật kín đám người, bất kể là Thương Thủy quân lão binh hay hàng binh mới, đều thấy tận mắt Triệu Hoằng Nhuận ai ủi thương binh.

Ương Vũ đang ở ngoài lều, tiếc nuối nhìn đoàn người, gãi đầu tức giận nói: "mấy tên ghê tởm, ta cũng bị thương, sao không cho ta nằm."

Ở cạnh, Lý Đãi, Nhạc Báo, Cam Mậu không hẹn mà cùng gật đầu đồng tình.

Ương Vũ bị thương không giả, hai ngày trước, hắn đúng là trúng một mũi tên, nhưng thân thể tên này quá cường tráng, sau cuộc chiến, bôi thuốc, vết thương đóng vảy, từ đó đến nay không còn vấn đề, thế nên binh sĩ chăm sóc đuổi hắn ra chỗ khác.

Nghĩ tới việc này, Ương Vũ bất bình.

Thân thể cường tráng, thì bị thương không được nằm trong lều, không được Túc vương hỏi thăm sao.

Nhìn Ương Vũ bất bình, Nhạc Báo tức giận nói: "Ngươi không phải nói chuyện với Túc Vương điện hạ rồi sao."

"Nói rôi không nói được nữa." Ương Vũ nhướng mày, khit mũi nói: "Lần trước Túc vương điện hạ hứa sẽ khao thưởng Thương Thủy quân, dê ta đã nhận được, nữ nhân còn chưa thấy đâu."

"Ngươi đừng nói mò." Nhạc Báo lo lắng liếc xung quanh, thấp giọng mắng: "Ngươi bị ngốc à, điện hạ hứa hẹn nữ nhân gì với ngươi."

"Không có sao' Ương Vũ mở to hai mắt nhìn Lý Đãi, người sau đỏ mặt lắc đầu.

"Sao ta nhớ là có' Ương Vũ vẻ mặt hoang mang.

Thấy vậy, Nhạc Báo vui vẻ, cười mắng: "vì ngươi chỉ nghĩ toàn thứ bẩn thỉu, đừng dạy xấu a Huệ... người ta gân đây hòa hợp với tẩu tẩu."

"Nói thế nào ta" Lý Đãi vẻ mặt vô tội, giữa tiếng cười của Nhạc Báo cùng Ương Vũ, sắc mặt đỏ bừng, hoảng hốt đổi đề tài: "Lại nói, Túc vương điện hạ đúng là rất giỏi."

Nhạc Báo cùng Ương Vũ liếc nhau: ngươi đổi đề tài cũng quá cứng nhắc.

Bọn hắn cũng biết Lý Đãi da mặt mỏng, không tiếp tục trêu hắn, đổi đề tài sang Túc vương. Về việc này, Cam Mậu xem thường: "Hừ, hành động này chỉ là thu mua nhân tâm thôi, hắn còn trông cậy vào binh tốt như chúng ta liều mạng vì hắn."

Hắn cố ý nhấn mạnh "binh tốt", có lẽ vân thành kiến chuyện Triệu Hoằng Nhuận biến hắn thành binh sĩ.

Nghe vậy, Nhạc Báo không vui hỏi ngược lại: "thu mua nhân tâm thì làm sao, Tề quốc công tử, có người nào làm được."

Cam Mậu không nói nên lời, coi như thu mua nhân tâm, các công tử cũng sẽ không chịu cúi đầu, đi an ủi binh sĩ.

Suy nghĩ một lúc, hắn gân cổ cãi: "đại vương của chúng ta sẽ."

"Tề Vương bệ hạ" Lý Đãi, Ương Vũ, Nhạc Báo mở to mắt nhìn Cam Mậu, dường như không dám tin.

Nhìn 3 người giật mình, Cam Mậu cảm thấy tự hào: "Ta lừa các ngươi làm gì, ngày trước theo đại vương xuất chỉnh Sở quốc, đã thấy nhiều lần."

"Đó cũng là thu mua nhân tâm." Nhạc Báo lãnh đạm chọc một câu, khiến Cam Mậu nuốt lời muốn nói vào bụng.

Đang lúc bọn hắn trò chuyện, lều thương binh xôn xao, bốn người ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Túc vương điện hạ bước ra, tiếp tục đi lều khác.

Thấy vậy, Cam Mậu không có ý định tranh cãi với Nhạc Báo, vuốt râu, thì thào: "trông có vẻ nhàn nhã."

"Ngươi nói Túc vương điện hạ sao" Lý Đãi hỏi.

"A." Cam Mậu gật đầu, hoang mang nói: "Không phải ta nói, Thương Thủy quân sĩ khí, không ổn..."

Nhạc Báo sắc mặt hòa hoãn, nhìn ra xa, thấp giọng phụ họa: "là ngày thứ năm đúng không?”

"Ừm." Cam Mậu gật đầu.

Ngày thứ năm, Thương Thủy quân muốn trả thù việc bị dạ tập, kết quả lại bị đẩy lùi.

Tuy song phương thế hòa, nhưng đã ảnh hưởng đến sĩ khí Thương Thủy quân.

Người có tầm nhìn là có thể nhìn ra, ngày thứ năm là một bước ngoặt.

Cũng không biết, Túc Vương điện hạ nghĩ gì, lại đóng chặt doanh trại, tùy ý quân Sở nhục mạ, làm quân tâm bất ổn: lão binh giận dữ, hận không thể giết ra ngoài; mà quân mới hàng, thấp thỏm lo âu, rất sợ Thương Thủy quân chiến bại.

Dù sao Thương Thủy quân chiến bại, kết cục những kẻ đầu hàng như bọn hẳn cũng sẽ không tốt. Theo lý mà nói, Triệu Hoằng Nhuận cần phải chủ động xuất binh, dù sao quân Ngụy chỉ có sĩ khí giảm sút, cũng không phải đánh không lại quân Sở, không ngờ, Túc vương điện hạ từ chối yêu cầu xin chiến của các tướng lĩnh.

"Thực sự đoán không ra điện hạ suy nghĩ gì." Cam Mậu lắc đầu.

Là tướng lĩnh Tề quốc, hắn không hiểu nổi cách Triệu Hoằng Nhuận ứng phó quân Sở đến khiêu chiến.

"Có lẽ Túc vương có cách khác."

"Chỉ hy vọng như vậy." Cam Mậu thở dài.

€ó lẽ là do ở Thương Thủy quân quá lâu, sinh ra cảm tình, không muốn đội quân này chôn vùi nơi đây.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận bước từ một lầu thương binh khác ra. Sau khi đi ra, Triệu Hoằng Nhuận bắt gặp Cao Quát, Chủng Chiêu.

"Điện hạ."

"Ừm."

Song phương chào nhau, Triệu Hoằng Nhuận cười hỏi: "Cao Quát, Chủng Chiêu, đã quen chưa"

Hai tông vệ liếc nhau, cười nói: "nhờ phúc điện hạ, hai huynh đệ đã là nhị thiên tướng, nếu kiếm thêm chiến công, về Đại Ngụy có thể trở thành huân quý."

"Ha ha" Triệu Hoằng Nhuận cười lớn, sau đó hắn thu lại nụ cười, hắn biết nếu không có chuyện quan trọng, Cao Quát và Chủng Chiêu sẽ không chủ động tới gặp hắn.

Thấy điện hạ nghiêm túc, Cao Quát, Chủng Chiêu hiểu ý, người trước tiến lên, thấp giọng nói: "Điện hạ, sĩ khí trong quân không ổn." "Vừa đi vừa nói chuyện” Triệu Hoằng Nhuận ra hiệu.

Vì vậy, Cao Quát và Chủng Chiêu đi theo Triệu Hoằng Nhuận vào một lầu thương binh, ở bên thấp giọng nói: "Hai ngày nay, có không ít tướng lĩnh câu kiến †y chức và Chủng Chiêu, mời chúng ta xin điện hạ ra chiến "

Nghe vậy, Vệ Kiêu cau mày chen miệng: "Cao Quát, Chủng Chiêu, hai người ngươi cần phải hiểu điện hạ suy tính, đừng hồ đồ."

"Không phải đã hết cách sao, những người đó liên tục xin, chúng ta không thể từ chối, dù sao quan hệ ngày thường không tệ... nói đến đây, Cao Quát hạ giọng nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Điện hạ, bằng không thoáng tiết lộ về ky binh."

Triệu Hoằng Nhuận cau mày nhìn Cao Quát, lắc đầu nói: "Không thể, vạn nhất để lộ thì phải làm sao."

"Nhưng..."

Cao Quát còn muốn nói, lại bị Triệu Hoằng Nhuận giơ tay cắt ngang.

Triệu Hoằng Nhuận nhìn chăm chú Cao Quát, nói không cho phản bác: "nhiều nhất 2,3 ngày, dù thế nào cũng phải ráng chống đỡ."

Cao Quát và Chủng Chiêu liếc nhau, chắp tay.

"Rõ, điện hạ."

Nhìn Cao Quát, Chủng Chiêu rời đi, Triệu Hoằng Nhuận thở dài.

Tính thời gian, Tây Lặc đã sắp dẫn quân đến.

Vấn đề là, Triệu Hoằng Nhuận không chỉ muốn gọi chỉ viện, để cổ vũ sĩ khí Thương Thủy quân, hắn càng muốn lập mưu lừa quân Sở. Còn đang chờ cái gì, sao không dụ địch đi, tướng Sở Công Tôn Phách.

Nhìn về ngoại ô phía tây Thọ Dĩnh, Triệu Hoằng Nhuận thầm nói.
Bình Luận (0)
Comment