Chương 747: Phục Kích Và Phục Kích
Chương 747: Phục Kích Và Phục KíchChương 747: Phục Kích Và Phục Kích
Ky binh không thể phủ nhận sức mạnh trong thời đại vũ khí lạnh, nhưng đồng thời, nó cũng cực kỳ khó dùng.
Ảnh hưởng bởi mưa, tuyết, ngay cả ngày nắng, nếu mặt đất lầy lội, đối với ky binh cũng là sự bất lợi.
Ngoài thời tiết, địa hình phức tạp cũng làm khó ky binh.
Dù vậy, ky binh vẫn đủ mạnh để quyết định thắng thua trên sa trường.
Có lẽ có người cảm thấy, tốc độ xung phong sẽ ảnh hưởng sát thương, nhưng kỳ thực, ảnh hưởng đến sát thương không phải tốc độ mà là khoảng cách.
Ky binh đòi hỏi khoảng cách lớn nhất trong số các binh chủng, chỉ khi đủ khoảng cách, ky binh mới có tính cơ động.
Vì sao Triệu Hoằng Nhuận không điều Tây Lặc dẫn quân đánh quân Sở?
Cũng là vì khoảng cách giữa quân Sở và Thọ Dĩnh quá gân, trong tình hình như vậy, ky binh có thể đánh bại quân Sở, cũng bị thành trì hạn chế, chỉ có thể lựa chọn đánh vòng hai bên, khó có thể xung kích lần hai.
Nhưng ở vùng đồng bằng, ky binh có thể liên tục xung kích, đây mới là điểm đáng sợ của ky binh.
Nếu lại có bộ binh trợ giúp, vậy ky binh sẽ phân tán kẻ địch, còn bộ binh phụ trách bao vây kẻ địch bị chia tách, cho dù quân địch đông hơn, cũng khó tránh khỏi thất bại.
Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận chọn địa hình ở Tiêu Cương làm nơi phục kích.
Vì Tiêu Cương cách Thọ Dĩnh khoảng 30 dặm, địa hình bằng phẳng.
30 dặm đủ cho Xuyên Bắc ky binh phối hợp Ngũ Ky bộ binh, tiêu diệt quân Công Tôn Phách.
Chiến lược và tâm nhìn đã làm Ngũ Kị bất ngờ.
"Giết!"
"Giết đám khốn này. .
"Cho các ngươi ở ngoài quân doanh kiêu ngạo... "
Ngoài Ngụy doanh, Sở Ngụy vừa giao thủ, liền nghiêng về một phía - một bên bại lui, quân Sở bị bất ngờ, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng trên mặt Ngũ Kị không hề vui mừng.
Vì Triệu Hoằng Nhuận đã nói cho hắn, quân Sở thất bại chỉ là giả vờ, nếu hắn tiếp tục truy kích, liền sẽ gặp phải phục kích.
Thật là vậy sao?
Ngũ Ky hoài nghỉ.
Không phải hắn nghỉ ngờ Túc vương, thực sự là hắn quá kinh ngạc: điện hạ, vậy mà đã đoán trước hành động hôm nay của kẻ địch? Điều này... . Quá khó tin!
Nhưng sự thật chứng minh, Triệu Hoằng Nhuận đoán đúng.
Khi Ngũ Ky dẫn quân đến một hồ nước cách Thọ Dĩnh hơn 10 dặm về phía tây bắc, ở khu rừng ven hồ, đột nhiên có một chỉ phục binh.
"Báo! Cánh trái bị quân Sở phục kíchI"
"Báo! Cánh phải bị quân Sở phục kích!"
Quả thết
Liên tiếp nhận tin, Ngũ Ky chấn kinh, càng thêm kính nể tâm nhìn của Túc vương.
Hít sâu một hơi, hắn giả vờ kinh hoảng hét: "Quân địch có bấy, nhanh chóng rút lui!"
Hắn hạ lệnh hậu quân thành tiền quân, hậu quân biến tiền quân, lập tức rút lui.
Kỳ thực, trước khi xuất chiến, Ngũ Ky và tướng lĩnh dưới trướng đã được Triệu Hoằng Nhuận nói rõ kế sách, nên quân Ngụy bị phục kích, đã thay đổi đội hình rất nhanh.
Điểm này làm Tôn Thúc Ngao hoài nghỉ.
Quân Ngụy phản ứng. .. Tôn Thúc Ngao kinh ngạc trước phản ứng của quân Ngụy, theo lý mà nói, một đội quân bị mai phục, binh sĩ đằng sau rất khó biết đươc, nên tiếp tục xông về phía trước, dẫn tới trận hình rối loạn.
Nhưng quân Ngụy chỉ hơi hỗn loạn.
Chẳng lẽ. .. công tử Nhuận nhìn ra kế dụ địch?
Tôn Thúc Ngao trái tim đập mạnh.
Nhưng ngay sau đó, hắn lắc đầu, bác bỏ khả năng này.
Theo hắn thấy, nếu công tử Nhuận đã nhìn thấu mưu kế, sao lại để quân Ngụy vào sâu như vậy?
Tôn Thúc Ngao thua vì đánh giá thấp dã tâm công tử Nhuận.
"Báo!"
Vài thám báo cấp tốc tới trước mặt Tôn Thúc Ngao, chắp tay bẩm báo: "Khởi bẩm tướng quân, quân Ngụy đang rút theo đường cũ, xem chừng là muốn trốn về quân doanh."
"Hừ, ừm!" vứt mấy suy nghĩ ra sau ót, Tôn Thúc Ngao mỉm cười.
Hắn đã sớm ngờ tới.
"Không sao, bọn hắn không trốn thoát!" Tôn Thúc Ngao chắc chắn.
Cùng lúc đó, Ngũ Ky dẫn quân, cũng chú ý tới khe núi phía trước có một chi quân Sở bất ngờ lao ra.
Công Tôn Phách cũng coi như có kế sách, chỉ tiếc đụng phải điện hạ. ..
Ngũ Ky thâm thấy tiếc cho Công Tôn Phách, hắn thấy, lần này nếu không có điện hạ, hắn đã mắc bây.
"Hướng nam! Hướng nam! Vòng qua! Vòng qua!" Ngũ Ky giả vờ kinh hoảng la to. Sở tướng nghe được rõ ràng, cười nhạt: muốn đi vòng qua? Nằm mơ!
Nghĩ tới đây, vị tướng Sở này hô: "Chặn đứng! Chặn bọn hắn lại!"
Rơi vào cảnh trước có phục binh, sau có truy binh, nhưng quân Ngụy không hổ là bộ binh mạnh nhất trung nguyên, dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh, mấy đội đao thuần binh xông lên chống lại quân Sở đằng trước, để người đằng sau có thể chạy về phía nam.
Cảnh này lọt vào mắt Tôn Thúc Ngao, cũng khiến hẳn khâm phục sức mạnh bộ binh Ngụy: dưới tình huống 2 mặt thụ địch, vẫn có thể lấy một chọi mười.
Tuy khâm phục, nhưng Tôn Thúc Ngao vẫn hạ lệnh đuổi tận giết tuyệt.
Chỉ là sức mạnh quân Ngụy vượt xa tưởng tượng của hẳn, nhất là các tướng lĩnh đều đích thân đi trước.
Nhất là thiên nhân tướng, mỗi người hung hãn, cho dù là Tôn Thúc Ngao cũng kinh hồn táng đảm, Thương Thủy quân binh tướng, đều là người Sở, trong người Sở cũng có người dũng mãnh như vậy?
"Giết!"
"Tiến lên!"
Nhiễm Đằng, Trương Minh, Hạng Cách cùng thiên nhân tướng xung phong đi đầu, quân Ngụy cuối cùng đột phá trùng vây.
Quả thực. .. Dũng mãnh!
Tôn Thúc Ngao ở hậu phương, mí mắt giật giật.
"Tướng quân, quân Ngụy..... Xông ra... " Vài thân binh thấy Tôn Thúc Ngao không phản ứng, vội vã nhắc nhở.
Về việc này, Tôn Thúc Ngao cũng đành bất lực.
Hắn dự định tiêu diệt quân Ngụy bị dụ ra, kể từ đó, doanh Ngụy dễ đánh hơn nhiều.
Nhưng Ngụy binh cường hãn, vượt quá tưởng tượng của hắn.
Cũng càng làm Tôn Thúc Ngao quyết tâm tiêu diệt nhánh quân này.
Vì hắn thấy, Ngụy binh mạnh như vậy, nhất định là tinh nhuệ, nếu thả hổ về rừng, hậu hoạn quá lớn!
Hắn ngẩng đầu nhìn phương hướng quân Ngụy chạy thoát, phát hiện quân Ngụy chạy lệch khỏi đường về doanh trại, trong lòng vui mừng không xiết.
"Người đến, lệnh Chung Khuê tướng quân chống lại Ngụy doanh viện binh! Những người còn lại, tiếp tục truy kích quân Ngụy!" Tôn Thúc Ngao đoán được Ngụy doanh sẽ phái chỉ viện, nên sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Đúng như dự đoán, Ngụy doanh biết tin, lập tức phái quân trợ giúp, lại bị Chung Khuê mang binh ngăn cản.
kết quả, Ngũ Ky chỉ có thể "cố gắng" chạy về phía tây, chạy như điên hơn 10 dặm, tới được Tiêu Cương.
Sau lưng hắn, Tôn Thúc Ngao dẫn mấy vạn đại quân đuổi theo gắt gao.
Trong lúc truy đuổi, Tôn Thúc Ngao trong lòng mắng to, vì thể lực quân Ngụy tốt hơn quan Sở, nên khi đuổi theo, rất nhiều binh Sở tụt lại sau.
Trái lại, Ngụy binh không ai tụt lại.
Chết tiệt Đám người này thật là người Sở sao? Mặc giáp còn chạy nhanh như vậy? Chạy xa như vậy? Tôn Thúc Ngao càng đuổi càng nôn nóng.
Hắn không biết, chạy mang nặng, là cách huấn luyện cơ bản của bộ binh nước Nguy.
Nhưng chuyện cho tới giờ, Tôn Thúc Ngao chỉ có thể kiên trì.
Tuy nhiên, hắn không biết, trên đỉnh Tiêu Cương, có một đám người cưỡi ngựa, nhìn quân Sở đuổi theo quân Ngụy.
Trong đó, có một thanh niên mặc áo da dê, trên mặt có vết roi, người này là nghĩa tử của tộc trưởng Yết Giác, Tháp Đồ, đang là chỉ huy của Xuyên Bắc ky binh, Tây Lặc.
Hắn nhìn người Sở tiến vào điểm phục kích, ngay sau đó giơ tay phải lên, vây vấy: "đi!"
"Ô " Tiếng kèn vang lên, ngay sau đó, tiếng vó ngựa ầm vang, từ sau Tiêu Cương sơn.
Sao lại...
Nghe động tĩnh, Tôn Thúc Ngao sắc mặt thay đổi.
Đúng lúc này, vô số ky binh lao ra, còn từ sườn núi lao xuống, như dòng nước lũ, lướt qua Ngụy binh, xông vào quân Sở.
Trong nháy mắt, Tôn Thúc Ngao mấy vạn quân đội đã bị ky binh chia tách.
"Không nổi một đòn!"
Cưỡi chiến mã đứng trên sườn núi, Tây Lặc nhìn quân Sở bị ky binh chia tác, khịt mũi khinh thường.