Chương 752: Phản Ứng
Chương 752: Phản ỨngChương 752: Phản Ứng
Đúng như dự đoán, dị tộc binh sĩ làm kẻ ác, Thương Thủy quân trở nên hòa hợp.
Vở kịch Triệu Hoằng Nhuận thúc đẩy, làm tân hàng binh trung thành hơn, đồng thời, có lão binh khai sáng, để bọn hắn có tư tưởng giải phóng dân chúng.
Màn kịch này thực ra có nhiều lỗ hổng, tỷ như dị tộc lại biết tiếng Sở, tỷ như Xuyên Bắc ky binh có quân doanh riêng, lại xuất hiện ở trước mặt quân Ngụy.
Tuy nhiên, người nhìn thấu, bất luận là Thương Thủy quân hay tân hàng binh, đều chấp nhận việc này.
Nhưng cũng vì vậy, Xuyên Bắc ky binh và Thương Thủy quân trở nên căng thẳng, dù đám tướng quân đều biết chuyện gì xảy ra.
Triệu Hoằng Nhuận bận rộn chỉnh đốn Thương Thủy quân, thu nạp thêm tân hàng binh, còn mấy đội quân khác đều biết quân Ngụy đại thắng.
Người biết nhanh nhất là Tê Vương, vì sau khi Tây Lặc cầu kiến Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Nhuận đã viết bản tóm lược, gửi đến liên quân Tề Lỗ.
Sau khi nhận được tin, Tê Vương vui mừng khôn xiết, vì tất cả chiến trường đều bị quân Sở kháng cự mạnh mẽ, nên rơi vào bế tắc.
Quân Sở cũng không phải kẻ ngu, nếu biết Tề quân có binh khí Lỗ quốc, sao lại đối đầu trực diện?
Đặc biệt là Sở quốc thượng tướng quân Quy Hải Thúc ở ngoại ô phía bắc, người này sau khi nhậm chức, liền để 10 vạn dân binh ngày đêm không ngủ, đào vô số chiến hào ở ngoại ô phía bắc.
Chiến hào rộng một trượng, sâu hai trượng, trong đó có nhiều pháo đài bằng đất sét, mục đích ngăn lại bước chân Tề Lỗ liên quân.
Nói thẳng ra, nếu Tê vương muốn tấn công Thọ Dĩnh, hắn nhất định phải vượt qua vô số chiến hào.
Khó nhất là, Lỗ quốc binh khí mất đi tác dụng trước chiến hào.
Nếu là quân Ngụy, đương nhiên không quan tâm chiến hào, dựa vào sức mạnh đơn thuần, chiến đấu với quân Ngụy trong chiến hào không khác tự tìm đường chết.
Nhưng quân Tê không có năng lực bằng quân Ngụy, cho nên Tê Vương phát động mấy lần tiến công, cũng không đánh bại được quân Sở.
Vượt qua, không qua nổi; đánh, lại đánh không lại.
Rõ ràng có binh khí mạnh mẽ trong tay, nhưng bó tay trước chiến hào nho nhỏ, khiến Tề Vương có hơi buồn bực.
Ngay lúc hẳn uống rượu giải sầu, tây lộ quân báo với hẳn một tin vui.
Quân Ngụy đại thắng!
Nhận được chiến báo, Tê Vương không dám tin.
Trước đó, tây lộ quân tuy tiến triển không kém Điền Đam, nhưng khi Thọ Lăng Quân Cảnh Xá tới Cự Dương, quân Ngụy đã bị kiềm chế.
Về chuyện này, Tề quốc hữu tướng Điền Khoát, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói: cái gì mà công tử nhuận, cũng chỉ bắt nạt tam lưu tướng lĩnh, một khi đụng tới Thọ Lăng Quân liên không có động tĩnh. Tê Vương đương nhiên không coi là thật, lại không trách móc Cơ Nhuận, hay nghĩ khác về Cơ Chiêu, dù sao Cảnh Xá là ai? Đánh hòa với người này mất mặt sao?
Tê Vương biết rõ danh tiếng tam thiên trụ.
Hắn thấy, công tử Nhuận vẫn còn trẻ, có thể cùng Thọ Lăng Quân Cảnh Xá đấu bất phân thắng bại, đã là may mắn.
Huống chi, công tử Nhuận chẳng những chẳng những kéo lại Thọ Lăng Quân Cảnh Xá, hắn còn kéo lại Hạng Mạt và Hạng Bồi.
3 người này ai không phải hào kiệt nước Sở.
Nếu không có quân Ngụy, lúc này Tê Vương chẳng những phải tiến công phía bắc Thọ Dĩnh, còn phải đề phòng 3 người này ở cánh tay, hiện tại dù quân Ngụy không hề có tiến triển, miễn là Cơ Nhuận tiếp tục chặn ba người, Tê Vương đã hài lòng.
Không ngờ vị công tử kia lại cho hẳn một món quà lớn.
Chiến trường phía tây Thọ Dĩnh, quân Sở tan tác!
Đúng là khiến hắn bất ngờ.
Tê Vương vui mừng gọi Cơ Chiêu và Điền Húy, đưa ra phong thư.
Dù là Cơ Chiêu, khi nhìn phong thư cũng kinh hãi, Tê Vương gặp khó nhiều ngày , hắn thu hết vào trong mắt, đương nhiên cũng biết quân Sở dùng thái độ gì để chiến đấu.
Trong tình hình này, quân Ngụy giành được đại thắng, càng làm cho Cơ Chiêu thêm tự hào.
Vẻ mặt vui mừng, Cơ Chiêu vừa cười vừa nói: "Đại vương, tiểu tế mấy ngày trước đã nói thế nào? Bát đệ, sẽ không im lặng như vậy."
"Ha ha ha, ngươi nói đúng.” Tề Vương liên tục gật đầu, đối với Cơ Nhuận, hẳn càng xem càng thích, chỉ tiếc hắn không còn nữ nhi thích hợp, hơn nữa, Ngụy Vương sẽ không chấp nhận hẳn bắt cóc đứa con khác.
So với 2 người vui mừng, Điền Húy lập tức đưa ra đề nghị.
"Đại vương, nếu Nhuận công tử đã chiến thắng ở phía tây, không ngại phái một vị tướng quân, đưa vũ khí công thành tới tay công tử Nhuận, thuận tiện công đánh thành trì... Việc này có thể giúp quân Ngụy tăng thanh thế, cũng có ích cho quân ta."
Hai người không hẹn mà cùng gật đầu. Tuy nói Tê Vương có nhiều binh khí công thành, nhưng không vượt qua chiến hào, cho dù có nhiều binh khí hơn nữa, thì có ích lợi gì?
Giờ đây, quân Ngụy nếu đã chiến thẳng, có thể trực tiếp tiến công Thọ Dĩnh, vậy thì hỗ trợ một số vũ khí, vừa có thể giúp quân Ngụy đánh thành trì, vừa thu hút được sự chú ý của quân Sở, buộc quân Sở chuyển trọng tâm phòng thủ sang phía tây.
Kể từ đó, Tê Vương cùng Điền Đam, càng có nhiều khả năng đột phá tuyến phòng thủ quân Sở.
"Chẳng qua, áp lực với tiểu tử kia rất lớn.. "
Tề Vương lo lắng nói.
Nghe vậy, Cơ Chiêu vừa cười vừa nói: "Đại vương yên tâm, Hoằng Nhuận sẽ không để ý, đại vương đưa hắn binh khí công thành, hắn vui còn không kịp Bát đệ còn đang muốn lấy tướng kỳ của Điền Đam tướng quân!"
Tê Vương ngẩn người, ngay sau đó hiểu ra.
Vuốt râu, Tê Vương cười xấu xa nói: "Điền Húy, phái người đưa phong này cho Điền Đam... Nói cho hắn biế , hắn bị người ta vượt qua. Cứ như thế, chiến kỳ của hắn, sẽ rơi vào tay người khác."
Đại vương thực sự... .
Điền Húy cười khổ lắc đầu, chắp tay nói: "Tuân lệnh."
Hôm đó, Triệu Hoằng Nhuận tin chiến thắng, được đưa đến tay Điền Đam.
Giống như lúc Triệu Hoằng Nhuận nhận được tin chiến thắng của đông lộ quân, Điền Đam khi nhận được thư thì mặt trầm xuống. Hắn cũng sẽ không bị lừa bởi lời của Điền Khoát: Tuy nói Điền Đam cũng gặp phải Dinh Dương Quân Hùng Thương, còn có tân thượng tướng quân Thân Đồ Phương ở ngoại ô phía đông, chẳng lẽ quân Ngụy không có kẻ địch sao?
Dù đều là tam thiên trụ, nhưng danh tiếng Cảnh Xá vẫn còn hơn Hùng Thương!
Cần nghĩ cách, đuổi kịp Cơ Nhuận mới được...
Đi đến cạnh bàn, Điền Đam nhìn chằm chằm bản đồ, đau khổ suy tư.
Mà Sở quốc, vì trận này, quân tâm rung chuyển, lòng người bàng hoàng.
So với 30 vạn quân đại bại, tân thượng tướng quân Công Tôn Phách chết trận, có ảnh hưởng rõ nhất.
Mấy trăm năm qua, ở nước Sở, hầu như đã không có chuyện thượng tướng quân chết trận
Lúc tin tức truyền khắp Thọ Dĩnh, một số đại quý tộc tham sống sợ chết, lén chuyển gia sản về phía nam.
Chuyện truyền đến tai Sở Vương, Hùng Tư rất tức giận.
Trước đó mấy ngày, Hùng Tư hy vọng quý tộc trong thành đưa ra ít tài sản, dùng cho khao thưởng khích lệ quân đội, những quý tộc kia giả vờ giả vịt, bất đắc dĩ lấy ra một ít , còn nói một nửa gia tài đã ở đây, nhưng đám người này vận chuyển tài sản ra khỏi thành, so với số tiền đóng góp đâu chỉ gấp 10 lần? !
"Đáng chết!"
Sở Vương Hùng Tư tức giận gầm thét trong cung điện trống trải.
Trút hết cơn giận, hắn không khỏi nhớ lại đệ đệ đã mất nhiều năm trước. . . Nhữ Nam Quân Hùng Hạo.