Chương 759: Thời Đại Mới (2)
Chương 759: Thời Đại Mới (2)Chương 759: Thời Đại Mới (2)
Giữa tháng 5, Tề, Lỗ, Ngụy, Việt dần dừng việc chiến tranh, bắt đầu xử lý mọi việc sau chiến tranh, dù không ai tin rằng hòa bình sẽ kéo dài.
Trong liên quân, nước Tề rút lui nhanh nhất, Triệu Hoằng Nhuận rất rõ lục vương huynh vì sao lo lắng mang theo Tê Vương di thể trở về Lâm Truy.
Nguyên nhân là vì mấy nhi tử không nên thân của Tê Vương, nghe nói phụ vương chết trên đường chinh phạt, từng người nhảy ra, không chờ được muốn làm Tề Vương.
Cơ Chiêu sao có thể dễ dàng tha thứ?
Triệu Hoằng Nhuận hiểu rất rõ tính tình lục huynh, đừng nhìn bề ngoài ôn tôn lễ độ, nhưng kỳ thực rất bướng bỉnh. Tê Vương đã lập di chiếu, phong công tử Bạch làm vương, vậy Cơ Chiêu bất luận thế nào cũng sẽ ủng hộ vị tiểu cữu này làm Tề Vương, hết lòng phụ tá hắn.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nước Tề sắp phải đối mặt một cuộc nội chiến.
"Ngươi không đi giúp vị lục huynh kia sao?"
Mị khương khó hiểu khi Triệu Hoằng Nhuận vẫn ở Tương thành.
Nhắc đến Tương thành, sau khi ký hòa ước, nơi đây đã thuộc về nước Lỗ, nhưng tạm do quân Ngụy năm giữ, dù sao trong Tương thành, còn nhiều dân Sở, nên Lỗ Vương hào phóng giao quyền sở hữu tạm thời cho quân Ngụy.
Về chuyện này, đại đa số quân Ngụy bĩu môi, dù sao, Tương thành vốn do quân Ngụy đánh xuống. "Giúp?"
Nghe Mị Khương hỏi, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, giải thích: "đó là chuyện của Tề quốc, ta không nhúng tay... Nếu ta nhúng tay, ngược lại cho đối thủ cái cớ, nói Đại Ngụy âm mưu thôn tính Tê quốc."
Vị trí Tê Vương là chuyện nội bộ của Tê quốc, nước khác không thể can thiệp, Lỗ Vương cũng vì điểm này mà quay về Lỗ đô Khúc Phụ.
Trước khi đi, Lỗ Vương lên tiếng chào hỏi Triệu Hoằng Nhuận, mời hắn đến Khúc Phụ làm khách.
Triệu Hoằng Nhuận nói sẽ tới thăm.
Đương nhiên, nói là tới thăm, trên thực tế là vì chí bảo nước Lỗ - Lỗ công bí lục.
Trong lúc đó, Tương thành trăm vạn dân Sở, bắt đầu di chuyển về nước Nguy. Vì... số lượng dân chúng quá khổng lồ, nên Triệu Hoằng Nhuận quyết định đi nhiều tuyến đường.
Thứ nhất, đường Hoán thủy, qua Tuy thủy, đến Tương Lăng nước Ngụy, tiếp đó đi bộ đến Thương Thủy huyện.
Thứ hai, đi Qua thủy, qua Thái thủy, Thương Thủy, tiếp đó đến Thương Thủy huyện.
Hai đường thủy đều tương đối an toàn, vì phong ấp của Hùng Ngô đã là của nước Ngụy.
Tuy nhiên, mức nước của 2 con đường đều rất nông, nên mỗi lần vận chuyển không được nhiều.
Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận lựa chọn đường thứ 3, đi ngang qua Tống quận.
Triệu Hoằng Nhuận phái người liên lạc Tống Mặc cự tử Từ Nhược, dù sao người này có liên quan đến phản loạn ở quận Tống.
Dù sao Hùng Thác, Hùng Ngô từng đánh trận ở đất Tống, ai biết Sở binh có làm gì tai hại hay không.
Bây giờ, hơn trăm vạn dân Sở đi ngang qua, vạn nhất người Tống thù hận, giết người Sở, Triệu Hoằng Nhuận sẽ không dung thứ.
Triệu Hoằng Nhuận nói cho Từ Nhược, yêu cầu hắn chuyển lời cho Tống Vân thủ lĩnh phản loạn, nếu phản quân dám can đảm sát hại dân Sở, hẳn Triệu Hoằng Nhuận sẽ hợp lực với Nam Cung Khuê, nhổ tận gốc phản quân!
Đối mặt Triệu Hoằng Nhuận cảnh cáo, Từ Nhược nói bản thân sẽ góp lời: phản quân chỉ chống lại phản tặc Nam Cung Khuê, không xích mích gì với nước Ngụy.
Thậm chí, vì cẩn thận, Từ Nhược tự mình đi một chuyến.
Khoảng 3,5 ngày sau, Từ Nhược liền truyền đến tin tốt: Tống Vân nói, nghĩa quân không phải sơn tặc, sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
Ngoài ra, Tống Vân cũng biểu đạt thiện ý, hi vọng có thể tiếp xúc với Triệu Hoằng Nhuận nhiều hơn.
Về việc này, Triệu Hoằng Nhuận không thèm để ý, hắn đương nhiên biết phản quân có ý gì, chỉ là muốn mượn sức triều đình nước Ngụy, giết chết Nam Cung Khuê.
Theo Triệu Hoằng Nhuận thấy, Nam Cung Khuê không phải thứ tốt, nhưng mặt ngoài còn thần phục triều đình, nên trước khi đối phương bộc lộ ý đồ phản bội, triều đình nước Ngụy sẽ không động đến
Huống chỉ, Nam Cung Khuê không phải thứ tốt, phản quân là thứ tốt sao?
Theo Triệu Hoằng Nhuận biết, người Ngụy cũng bị tấn công ở đất Tống - mặc dù bị tấn công đều là thế lực quý tộc.
Nếu không có phản quân, bình dân lấy đâu ra can đảm tấn công tư binh?
Suy cho cùng, Tống Vân và Nam Cung Khuê đều không phải người tốt.
Đương nhiên, Triệu Hoằng Nhuận chưa rảnh nhúng tay vào đất Tống, chỉ cần Nam Cung Khuê và Tống Vân không đắc tội hắn, hắn cũng lười quản.
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận cũng phái người đến Tuy Dương, nói cho Nam Cung Khuê, tránh cho chuyện không hay Xảy ra.
Vài ngày sau, Nam Cung Khuê phái người đưa tin, đồng ý chuyện này, mặt khác, Nam Cung Khuê còn nói sẽ phái binh hộ tống người Sở, đề phòng bị phản quân tấn công.
Về chuyện này, bất luận Nam Cung Khuê muốn giám sát dân Sở, hoặc nói xấu phản quân, Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm, quân lương không phải hẳn trả, Nam Cung Khuê phái binh, vậy thì phái binh, chỉ cân những dân chúng kia bình an vô sự là được.
Sau khi bố trí xong, Triệu Hoằng Nhuận cũng xong việc ở Tương thành, phần còn lại, giao cho Ngũ Kị và Khuất Thăng.
Vì thế, hắn dẫn theo Mị Khương, cùng hộ vệ, tới Khúc Phụ.
Đương nhiên, có cả cự tử Từ Nhược.
Người này một lòng muốn mở rộng Mặc gia đến các quốc gia, bây giờ quen biết với Túc vương, há dễ dàng buông tay.
Nhưng người này đưa ra yêu câu, Triệu Hoằng Nhuận cũng không tùy tiện đáp ứng, ai bảo Tống Mặc có quan hệ với phản quân.
Hắn chuẩn bị lừa thợ Tống Mặc vào tay rồi nói.
Cuối táng 5, đoàn người Triệu Hoằng Nhuận đi tới Khúc Phụ.
Nằm ngoài Triệu Hoằng Nhuận dự đoán, Lỗ Vương khi biết hắn đến, tự mình đi nghênh đón, khiến nhiều quan viên và dân chúng nghẹn họng.
Dù sao Lỗ Vương đi nghênh đón, dĩ vãng chỉ có Tê Vương, dù Tống Vương năm đó, Lỗ Vương cũng chưa từng tự mình nghênh đón.
Trong lúc này, Triệu Hoằng Nhuận cũng gặp được Lỗ Mặc cự tử Công Thâu Ban.
Triệu Hoằng Nhuận có ấn tượng rất tốt với người này, dù sao người này từng giúp quân Nguy trong cuộc chiến.
Chỉ là, vị Lỗ Mặc cự tử này nhìn hắn cũng không tốt, cái cũng khó trách, ai bảo Triệu Hoằng Nhuận muốn Lỗ công bí lục? Đây là kết tỉnh trí tuệ của hàng chục thế hệ thợ mộc, thợ rèn nước Lỗ
Đến cuối cùng, theo lệnh Lỗ Vương, Công Thâu Ban cuối cùng vẫn sâm mặt dẫn theo đoàn người Triệu Hoằng Nhuận đến nơi đặt sách.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận mới nhận ra, thì ra Lỗ công bí lục không làm bằng giấy, mà là bằng trúc, một căn phòng đầy cuộn trúc.
Nhận Triệu Hoằng Nhuận ngơ ngác, Lỗ Vương vừa cười vừa nói: "Nhuận công tử yên tâm, quả nhân đã lệnh thợ làm bản sao, lúc công tử rời khỏi Khúc Phụ là có thể mang đi."
Nhìn Lỗ Vương mỉm cười, Triệu Hoằng Nhuận không tiếc lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cầu xin: "có thể để tiểu vương nhìn qua bản chính hay không?"
Lời vừa ra, Công Thâu Ban liền tức giận, vì ai cũng nhìn ra, Triệu Hoằng Nhuận hoài nghỉ tính chân thực của bản phụ.
Tuy nhiên, Lỗ Vương lại ngăn lại Công Thâu Ban, mỉm cười gật đầu cho phép.
Dưới ánh mắt giận dữ và khinh thường của vô số thợ, Triệu Hoằng Nhuận đọc từng cuộn trúc, bỏ ra hai canh giờ, cuối cùng xem xong.
Sau đó, hắn lại nhìn bản phụ, mới gật đầu nói: "ừm, giống như đúc, không có sai lầm." Nói xong, hắn quay đầu nhìn Lỗ Vương, chắp tay nói: "chuyện quá quan trọng, xin thứ cho tiểu vương thất lễ"
Lỗ Vương mỉm cười, không để ý hành động của Triệu Hoằng Nhuận, hắn biết người trước mặt có tài năng thế nào.
Chỉ là hắn có hơi hoài nghi, Triệu Hoằng Nhuận vừa nhìn thoáng qua, mà đã nhớ hết?
Vì thế hắn nói: "quả nhân còn muốn giữ Nhuận công tử lại mấy ngày, Nhuận công tử có thể chậm rãi kiểm tra, nói không chừng, có đoạn bị sai, lúc dập khuôn có sai lâm..."
Với ý tốt của Lỗ Vương, Triệu Hoằng Nhuận chắp tay cười nói: "đa tạ Lỗ Vương, nhưng bỏ đi, tiểu vương vừa nhìn qua một lần, tuyệt không sai lầm, thợ của quý quốc, thiên hạ hiếm thấy."
Nghe Triệu Hoằng Nhuận tán thưởng, Công Thâu Ban sắc mặt dễ nhìn hơn, nhưng hắn không cho rằng Triệu Hoằng Nhuận vừa liếc qua đã nhìn ra được gì.
Mà Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên sẽ không giải thích bản thân có khả năng vừa nhìn đã nhớ.
Sau đó, túc vương vệ vận chuyển bản phụ lên xe ngựa, còn Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương và tông vệ, được Lỗ Vương mời vào cung.
Trong lúc đó, Lỗ Vương hỏi: "trước đó vài ngày, Sở Vương giết một nhóm quý tộc, Nhuận công tử nghe qua chưa?”
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận thu lại nụ cười.