Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 721 - Chương 785: Tân Môn Khách Phủ Túc Vương

Chương 785: Tân Môn Khách Phủ Túc Vương Chương 785: Tân Môn Khách Phủ Túc VươngChương 785: Tân Môn Khách Phủ Túc Vương

Khi Triệu Hoằng Nhuận và tông vệ rời khỏi Hình Bộ, bọn hắn bất ngờ khi thấy Ôn Khi và Chu Phác đứng ở ngoài cổng chính.

Thấy điện hạ nhà mình, Chu Phác chắp tay, vừa cười vừa nói: 'vừa rồi, gặp Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai, sắc mặt không tốt, điện hạ lại đắc tội người ta?"

Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận tức muốn hộc máu, phản bác: "ngươi cho rằng bản vương gặp ai là đắc tội người đó?"

Nhưng nói xong hắn cũng chột dạ, dù sao Hạ Mai đúng là bị hắn chọc tức

Thế là hắn lái sang chuyện khác: "khục, hai ngươi sao lại tới đây?"

Lúc nói chuyện, hắn liếc Ôn Khi.

Không nói đám Vệ Kiêu đang cười trộm, chỉ bằng điện hạ lảng tránh, Chu Phác liên đoán được Hạ Mai rời đi có liên quan đến điện hạ.

Nhưng hắn không truy đến cùng.

"Vậy phải hỏi Ôn tiên sinh... Chu Phác chép miệng, ác ý cười nói: "Ôn tiên sinh hôm nay đã đồng ý giúp điện hạ, nóng lòng tìm điện hạ, hai ta trước sau chạy tới Dã Tạo ty, Đại Lý Tự, cuối cùng biết được điện hạ ở Hình Bộ... Vội vàng đến, không mang lệnh bài, nên bị binh vệ ngăn lại, liều đứng đây chờ."

"Ồ?" Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên nhìn Ôn Khi.

Từ lúc cứu Ôn Khi khỏi Đại Lý Tự, hắn tạm thời ở lại phủ Túc Vương, trong lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận đã từng nhiều lần mời chào Ôn Khi, nhưng Ôn Khi cứng đầu, chết sống không làm phụ tá.

Mà vì coi trọng Ôn Khi, Triệu Hoằng Nhuận cũng không muốn dùng món nợ ép đối phương, nên quyết định cho hắn sống trong nhà, hắn thấy, chỉ cần Ôn Khi không đi, sớm muộn có một ngày sẽ nhận mệnh.

Tuy nhiên, Ôn tiên sinh "tỉnh ngộ" nhanh như vậy, đúng là làm Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ.

Do chột dạ, Ôn Khi biểu cảm khó coi, ngẩng lên giải thích: "Ôn mỗ còn chưa đáp ứng làm phụ tá, chỉ là... Chỉ là muốn tìm việc làm cạnh điện hạ..."

Ứ Có gì khác nhau sao? /

Triệu Hoằng Nhuận hoang mang nhìn Ôn Khi.

Thấy vẻ mặt hắn, Ôn Khi giải thích: "nếu làm điện hạ phụ tá, đồng nghĩa Ôn mỗ coi điện hạ là chúa công, từ đây họa phúc cùng chịu... Mà Ôn mỗ, xin điện hạ đồng ý coi Ôn mỗ xem như môn khách."

"Ồ" Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy mới hiểu ra.

Đúng là so môn khách, phụ tá thân thiết hơn, nói thẳng ra, môn khách tự do hơn, có thể cao chạy xa bay, không được tính phản bội.

Phụ tá lại khác, một khi đảm nhiệm sẽ tận tâm tận lực vì chủ, trừ phi bị vứt bỏ, bằng không sẽ không rời chủ.

"Môn khách a..."

Triệu Hoằng Nhuận trâm ngâm một lúc, mặt giãn ra cười nói: "môn khách thì môn khách”

Hắn không thèm để ý, Ôn Khi đã đồng ý trở thành môn khách, phụ tá còn xa sao? Đúng lúc này, Ôn Khi nói một câu làm Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc. "Điện hạ đã đáp ứng, chúng ta trước tiên nói chuyện thù lao." Thù lao? ¡

Triệu Hoằng Nhuận kinh nghi nhìn Ôn Khi, Ôn Khi không giống người tham tiền, làm sao đã hỏi thù lao?

Hắn nghi ngờ liếc Chu Phác, phát hiện Chu Phác cười quỷ dị, liền biết có ẩn tình.

"Được, Ôn tiên sinh muốn thù lao thế nào?" Triệu Hoằng Nhuận cười hỏi.

Ôn Khi suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Túc vương điện hạ yên tâm, Ôn mỗ đã hỏi tiền công của Dã Tạo ty, sẽ không yêu cầu cao... Cứ dựa theo lương tháng của thợ bình thường, một tháng 200 lượng bạc, thế nào?"

Giá này cao không cao, nói thấp không thấp: nói nó cao, tương đương bổng lộc cấp chủ sự trong lục bộ; nói nó thấp vì thợ trong Dã Tạo ty trừ tiền lương, còn có trợ cấp.

Nói tóm lại, mỗi tháng 200 lượng để đổi lấy Ôn Khi bày mưu tính kế, chắc chắn không lỗ.

"Có. . điều kiện khác không?" Triệu Hoằng Nhuận dò hỏi.

Lúc này, Ôn Khi xấu hổ, giọng điệu chột dạ: "ngoài ra, điện hạ phải lo ăn ở... Tại hạ yêu cầu cũng không cao, chỉ hi vọng mỗi ngày có hai bầu rượu. . Không, một bầu rượu..."

.,.. 22 /J

Triệu Hoằng Nhuận há miệng, càng nghe càng hồ đồ.

Hắn vốn tưởng Ôn Khi sẽ đưa ra yêu cầu khác, không ngờ là chuyện nhỏ như vậy.

"Chu Phác, bản vương không phải để ngươi khoản đãi Ôn tiên sinh sao?"

Nghe vậy, Chu Phác cười càng tươi, xua tay nói: "điện hạ, ti chức làm đúng theo lời ngài, mỗi ngày rượu ngon thức ăn ngon chiêu đãi Ôn tiên sinh, không tin ngài hỏi Ôn tiên sinh?"

Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Ôn Khi, lại thấy Ôn Khi mất tự nhiên nói: "ách, đúng vậy, điện hạ, Chu tông vệ đối đãi tại hạ rất tốt, chỉ là tại hạ mấy ngày ở phủ Túc Vương, trong lòng bất an, nên... Ách... Tóm lại, nên nói rõ."

"..." Nhìn Chu Phác, lại nhìn Ôn Khi, Triệu Hoằng Nhuận cảm giác có ẩn tình.

Nhưng hắn cũng không truy đến cùng, Ôn Khi chỉ cần bày mưu cho hắn là được.

"Được, bản vương đáp ứng."

Võ vai Ôn Khi, Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói: "đi, hồi phủ, vì Ôn tiên sinh ăn mừng một phen."

Nếu ăn mừng tất nhiên có rượu, tông vệ đều phụ họa.

Ôn Khi thấy Triệu Hoằng Nhuận đối xử tử tế với mình, trong lòng cũng vui mừng.

Sự vui mừng chỉ đến khi gặp đại quản gia phủ Túc vương.

Triệu Hoằng Nhuận cũng trợn tròn, vì khi nói cho Lục nhi, để nhà bếp chuẩn bị một bàn rượu thịt ngon, ăn mừng Ôn Khi trở thành môn khách, lại bị Lục nhi nhìn Ôn Khi nhảy dựng lên, mắng: "cái gì? Còn phải ăn mừng?... Tên này trong phủ ăn chùa mấy ngày, hôm nay còn đánh vỡ một bình gốm Định Đào, nếu không phải Chu tông vệ ngăn cản, bản cô nương... Khục, Lục nhi đã sớm gọi người bắt hắn đi lao động..."

Nói xong, không đợi Triệu Hoằng Nhuận phản ứng lại, Lục nhi vọt tới trước mặt Ôn Khi, túm áo mắng: "đồ khốn này, bản cô nương nói ngươi hai câu, ngươi tìm điện hạ chống lưng?”

"Tại... Tại hạ không có..." lần đầu bị nữ nhân túm áo, Ôn Khi lắc đầu liên tục, sắc mặt tái nhợt.

"Không có? Vậy vì sao điện hạ vừa về đã chuẩn bị tiệc rượu cho ngươi? Còn nói không phải chống lưng cho ngươi?!. . Ngươi, đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Hừ, ngươi nói gì về bản cô nương trước mặt điện hạ rồi?"

"Không có không có, tuyệt đối không có." Ôn Khi muốn trốn ra sau lưng Triệu Hoằng Nhuận, lại bị Lục nhi tóm chặt, mặt như màu đất nói: "tại hạ sao dám nói xấu sau lưng Lục nhi cô nương..."

"Ai là Lục nhi cô nương?!... Bản cô nương là đại quản gia!" Mắng một trận, Lục nhi khit mũi thả tay, đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận nói: "điện hạ, ngươi cũng không thể bị tiểu tử này lừa gạt, loại người này Lục nhi gặp nhiều, ăn không biết đủ, lại vô dụng, tiểu phu nhân khổ cực kiếm tiền, là dùng để duy trì vương phủ, há có thể dùng cho loại người hết ăn lại uống?”

"Ách... Úc..."

Triệu Hoằng Nhuận dở khóc dở cười nhìn Lục nhi và Ôn Khi, hắn phát hiện, Ôn Khi kiêu ngạo ở trước mặt Lục nhi, như con gà yếu ớt.

Liếc Chu Phác đang cười trộm, Triệu Hoằng Nhuận liền đoán được Ôn Khi vì sao đổi ý.

Đúng thật là... ¡

Lắc đầu, Triệu Hoằng Nhuận ho khan cắt ngang lời Lục nhi, trâm ngâm nói: "Lục nhi, không được vô lễ, Ôn tiên sinh có tài học, hơn nữa, bản vương đã mời hắn làm môn khách..." Nói xong, hắn nói đãi ngộ của Ôn Khi cho Lục nhi.

Hắn bây giờ đã hiểu, vì sao Ôn Khi muốn đãi ngộ rõ ràng.

"Môn khách? Hắn?"

Lục nhi khinh bỉ nhìn Ôn Khi.

Ôn Khi vốn định ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng bị Lục nhi trợn mắt, khí thế của hắn lập tức yếu.

Cuối cùng, vì Triệu Hoằng Nhuận bắt ép, Lục nhi thở phì phò rời đi, có lẽ đi yêu cầu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.

Thấy nàng rời đi, Ôn Khi như trút được gánh nặng.

Triệu Hoằng Nhuận cười trấn an Ôn Khi: "Ôn tiên sinh đừng trách, Lục nhi là nha hoàn phu nhân, từ nhỏ lớn lên ở chợ búa, khó tránh khỏi ảnh hưởng, trước đây bản vương cũng từng bị mắng... Nhưng nha đầu này dễ mềm lòng, tâm địa rất tốt, Ôn tiên sinh sau này sẽ hiểu."

"Ha ha..." Ôn Khi cười gượng, vẻ mặt như nói: ta không tin.

Đêm đó, Triệu Hoằng Nhuận giới thiệu mấy nữ nhân với Ôn Khi.

Sau đó, Lục nhỉ thỉnh thoảng trào phúng hắn, khiến Ôn Khi trải qua bữa tiệc như ngồi trên bàn chông.

Chắc là cả đời khó quên.
Bình Luận (0)
Comment