Chương 796: Ôn Khi Hoài Nghỉ
Chương 796: Ôn Khi Hoài NghỉChương 796: Ôn Khi Hoài Nghỉ
"Cái gì? Ngươi muốn ở lại phủ?"
Trước cửa phủ túc vương, khi Ôn Khi muốn ở lại phủ, Triệu Hoằng Nhuận lộ vẻ nghi hoặc.
Ôn Khi sống chết muốn theo hắn là để tránh Lục nhi, lúc này Ôn Khi lại đổi ý.
"Là như vậy..." Đối mặt Triệu Hoằng Nhuận nghi vấn, Ôn Khi ngượng ngùng nói: "vốn là tại hạ định làm như thế, nhưng nha đầu kia hôm qua uy hiếp tại hạ, muốn tại hạ hôm nay theo nàng đến chợ tây..."
Hắn cũng không nói dối, dù sao Lục nhi đúng là đêm qua đến tìm hắn, đồng thời uy hiếp hắn: đừng tưởng rằng ngươi đi theo điện hạ thì ta bó tay, Lục nhi không quen nhìn Ôn Khi ăn chùa, nhất định phải tìm chuyện cho hắn làm.
Tỉ như, đi theo Lục nhi đến gặp đồ tể ở chợ tây, gần đây, Lục nhin không hài lòng với thịt lợn được giao.
Như thế, Ôn Khi vừa có học vấn, lại biết tính sổ sách, liền thành người tốt nhất để Lục nhi sai khiến.
Vốn dĩ Ôn Khi xấu hổ làm chuyện như vậy, cũng xấu hổ nhắc đến, nhưng để cởi bỏ nghi ngờ, hắn chỉ đành lấy chuyện này làm cớ.
"Ngươi sợ Lục nhi đến vậy?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn Ôn Khi, trong ấn tượng của hắn, Ôn Khi là khúc xương cứng, rất khó tưởng tượng sẽ sợ một nha đầu.
Ôn Khi lúng túng gật đầu thừa nhận, làm đám tông vệ cười to, bình thường bọn hắn cảm thấy, Lục nhỉ rất đáng yêu, rất có bản lĩnh, ít nhất, tiểu nha đầu này xử lý việc trong phủ ngay ngắn.
"Được được được, vậy ngươi ở lại đi" Triệu Hoằng Nhuận phất tay, lại nói đùa: "nhưng nếu nàng nếu bắt nạt ngươi, ngươi cũng đừng tới kể khổ."
Hắn cũng không nói đùa, dù sao Lục nhi từng là nha hoàn của Tô cô nương, hơn nữa quen hắn đã lâu, nên thấy Lục nhi "ức hiếp" Ôn Khi, Triệu Hoằng Nhuận cũng làm như không thấy.
"Tại hạ đã quyết, đánh không trả đòn, mắng không nói lại, nhất định thoát được khỏi nạn." Ôn Khi kiên định nói, nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận và tông vệ cười vang.
Duy chỉ có Triệu Nguyên Dục không cười, suy nghĩ nhìn Ôn Khi.
"Lục thúc, vậy chúng ta đi thôi.”
Triệu Hoằng Nhuận chỉ xe ngựa, mời Di vương lên xe.
Triệu Nguyên Dục liếc Ôn Khi, tiếp đó gật đầu, leo lên xe ngựa.
"Cung tiễn điện hạ, cung tiễn Di vương."
Ôn Khi đứng bên xe ngựa hành lễ.
Sau khi xe ngựa rời đi, Ôn Khi thu lại nụ cười.
Bỗng nhiên, hắn cảnh cảo bản thân: "bớt lo việc của người khác!"
Nhưng hắn thở dài, thì thào: "trong phủ ăn chùa mấy ngày, cũng cần phải làm chút chuyện..."
Vừa lẩm bẩm, Ôn Khi quay vào phủ, gọi một gia đinh, hỏi: "xin hỏi, Lục nhi đại quản gia đang ở đâu?"
"Đại quản gia?" Tên gia đinh cười mỉm nhìn Ôn Khi, nói: "hôm nay trong phủ có quý khách, đại quản gia có lẽ đang ở bếp chỉ đạo..." "Đa tạ." Ôn Khi chắp tay, đi đến nhà bếp.
Phủ túc vương, có hai nhà bếp, một cho người hầu nấu cơm, một dành cho chủ nhân trong phủ - tức Túc vương và nữ quyến.
Ôn Khi cũng không lạ lãm, mấy ngày trước hắn không ít lần đến nhà bếp.
Đi tới sân sau nhà bếp, từ xa, Ôn Khi quả nhiên thấy Lục nhi đang chỉ đạo người hầu rửa nguyên liệu, nhìn nàng la lối om sòm, Ôn Khi thừa nhận, nha đầu này có thể xử lý gọn gàng công việc trong phủ, đúng là có năng lực.
Ứ Đừng sợ, đừng sợ... .
Cổ vũ bản thân, Ôn Khi tươi cười, tiến tới: "Lục nhi đại quản gia..."
Bất ngờ nghe thấy tiếng nói, Lục nhi quay đầu nhìn, thấy Ôn Khi cười rạng rỡ, nàng lạnh lùng nói: "lại tới muốn thịt rượu? Hôm nay trong phủ có quý khách, không có thời gian cho ngươi..."
Ôn Khi vẻ mặt cứng đờ, ngượng ngùng nói: 'là Di Vương gia và Ngọc Lung công chúa?"
"Hả?" Lục nhi kinh ngạc, hỏi: 'làm sao ngươi biết?"
Ôn Khi chắp tay, giải thích nói: "vừa mới tiễn Túc vương xuất phủ, gặp phải..."
"Ồ" Lục nhi gật đầu, sau đó ghét bỏ nói: "nếu đã biết chuyện, thì đừng tới làm phiền, đi đi đi"
Ứ Nha đầu này... ¡
Ôn Khi hận nghiến răng, nhưng nghĩ đến chuyện của mình, lại đành hạ mình: "Lục nhi đại quản gia, tại hạ có chuyện muốn nhờ ngài hỗ trợ... Cũng không phải yêu cầu thịt rượu."
"Chuyện gì?" nể mặt đối phương là môn khách, Lục nhi nhíu mày hỏi.
"Là như vậy." Ôn Khi áp sát, nhẹ giọng nói: "đại quản gia, ngài có thể để ta gặp Ngọc Lung công chúa hay không?”
"Hả?" Lục nhi nghi ngờ nhìn chằm chằm Ôn Khi, hỏi: "ngươi gặp Ngọc Lung công chúa làm gì?" Nói đến đây, nàng như đoán được, khinh bỉ nói: "chỉ bằng ngươi, cũng nghĩ trèo cao Ngọc Lung công chúa? Bỏ ý nghĩ đó đi!... Ta cho ngươi biết, Ngọc Lung công chúa là điện hạ thương yêu nhất vương tỷ, nếu ngươi dám có ý nghĩ xấu, coi như điện hạ coi trọng, cũng không tha cho ngươi!"
Ứ Điện hạ thương yêu nhất vương tỷ?... Cách nói này nghe hơi kỳ quái. .¡
Ôn Khi lẩm bẩm, vội vàng nói: "đại quản gia hiểu lầm, tại hạ sao dám có ý nghĩ đó?... Tại hạ chỉ muốn hỏi Ngọc Lung công chúa mấy vấn đề, hỏi xong liền đi." Nói xong, hắn nịnh nọt: "chỉ cần đại quản gia giúp tại hạ, sau này tại hạ sẽ nghe lệnh đại quản gia."
"..." Lục nhi đánh giá Ôn Khi vài lần, nghi hoặc hỏi: "quả thật chỉ hỏi mấy vấn đề?"
"Hoàn toàn là thật." Ôn Khi khẳng định.
Thấy vậy, Lục nhi gật đầu, nói: "vậy được, vừa vặn ta cần bê một đĩa trái cây ra hậu viện, ngươi đi theo ta." Nói xong, nàng hét: "này, Bàng béo, để ngươi chuẩn bị mấy đĩa bánh ngọt, cần lâu như vậy?”
"Đến rồi đến rồi." đầu bếp ba chân bốn cẳng chạy tới.
"Cho hắn." Lục nhi chỉ Ôn Khi.
Ứ Khổ. .I Ôn Khi đau đớn trong lòng, chỉ có thể thành thật bê mâm. "Đi theo ta.
Bỏ lại một câu, Lục nhi đến thẳng hậu viên, Ôn Khi bê mâm theo sau.
Dọc đường, Ôn Khi kinh ngạc phát hiện, địa vị Lục nhi không tâm thường, hộ vệ trong phủ đều gật đầu hành lễ, không hề ngăn cản.
Đáng lý ra, đại quản gia cũng không có đặc quyền như thế?
Mang theo hoài nghỉ, Ôn Khi theo Lục nhỉ tới hậu viện, đúng hơn là bắc viện.
"Đây là nơi điện hạ và mấy phu nhân ở, đừng nhìn ngó xung quanh, biết chưa?" Lục nhi dặn dò.
"Vâng vâng." Ôn Khi liên tục gật đầu.
Hai người tới hoa viên, chỉ thấy trong sân, Tô cô nương, Ô Na, Mị Khương, Mị Nhuế, Dương Thiệt Hạnh đang vui mừng nhận lễ vật Ngọc Lung công chúa mang từ Tam Xuyên về.
Ở bên, Vương Bổng vui vẻ.
Lúc này, Lục nhi chạy tới, ngọt ngào nói: "Lục nhi mang tới bánh ngọt cho mấy tỷ tỷ..."
Nghe thế, Mị Nhuế nhảy dựng lên, tới trước mặt Ôn Khi, nắm mấy miếng bánh bỏ vào miệng.
"..." Lục nhi chu mỏ, không vui.
Nguyên nhân, Mị Khương và Tô cô nương, đều là ứng viên cho "túc vương phi", mà nàng đương nhiên đứng về Tô cô nương.
Lúc này, Ngọc Lung cầm một chiếc vòng tay tinh xảo tới trước mặt Lục nhi, nhéo mặt, cười nói: "tiểu nha đầu càng ngày càng đẹp... Ây, đây là lễ vật cho ngươi."
"Cho ta sao?" Lục nhi vui vẻ nhảy dựng lên, ngọt ngào nói: "đa tạ công chúa điện hạ."
"Gọi tỷ tỷ là được rồi." Ngọc Lung vuốt tóc Lục nhi, lập tức, nàng tò mò nhìn Ôn Khi, nghi ngờ hỏi: 'vị này là..."
Thấy vậy, Lục nhi quay đầu đá Ôn Khi, kêu lên: "còn không hành lễ với công chúa điện hạ?"
Ôn Khi biết đây là Lục nhi cho hắn cơ hội, vội tiến lên chắp tay hành lễ, cung kính nói: "tại hạ là Túc vương điện hạ môn khách, Ôn Khi."
"Ôn tiên sinh..." Ngọc Lung công chúa ngẩn người, sau đó lễ phép gật đầu.
Ôn Khi biết mình không có bao nhiêu cơ hội, vội mở miệng hỏi: "công chúa điện hạ, ngài nhìn rất mệt mỏi, là vì vội vàng vê Đại Lương sao?"
Nào có ai hỏi như vậy?
Tô cô nương, Mị Khương tâm tư cẩn thận, nghe vậy nhìn về phía Ôn Khi.
Mà Vương Bổng, vẻ mặt nghiêm trọng, nhíu mày đánh giá Ôn Khi.
"Ôn tiên sinh hỏi việc này làm gì?"
Ngọc Lung công chúa nghi ngờ nhìn Ôn Khi.
Ôn Khi phán đoán sai đối tượng, Ngọc Lung công chúa cũng không phải người vô tư.
Nàng tinh tế tỉ mỉ, không kém Tô cô nương hoặc Mị Khương.