Chương 73: Sai sót (2)
Chương 73: Sai sót (2)Chương 73: Sai sót (2)
"Hân Hiền, sao ngươi có Ung vương xuất nhập lệnh? Còn có hành lý giấu trong chăn là làm sao?”
Trong phòng Hà Hân Hiền, Hà Dục nghiêm khắc hỏi nhỉ tử.
Không giống Hà Tương Tự luôn yêu thương cháu trai, với tư cách là một người cha đồng thời cũng là Lễ Bộ Thị Lang, Hà Dục luôn khắt khe với con trai.
Thấy Hà Hân Hiền quỳ trên mặt đất không nói lời nào, hắn lập tức cầm lấy một cuộn tranh làm gậy thi hành gia pháp, quất mạnh vào lưng Hà Hân Hiền.
Trương thị cực kỳ hoảng sợ, đau lòng ôm con trai, khóc lóc cầu xin: "lão gia đừng đánh nữa... Hân Hiền, ngươi mau nói đi, ngươi lấy được Ung vương lệnh bài ở đâu?" Hà Hân Hiền vẫn im lặng.
Hà Dục càng phân nộ, kéo Trương thị ra, nói: "xem ra, không đánh ngươi không chịu nói?"
Nói xong, hắn lại muốn đánh, thì Hà Tương Tự ngồi bên thở dài: 'không cân đánh nữa."
Thấy phụ thân mở miệng, Hà Dục không dám làm trái, ngoan ngoãn đứng yên, thấp giọng nói: "phụ thân, ngày thường ngài thiên vị Hân Hiền thì không sao, nhưng chuyện hôm nay... Đây là Ung vương xuất nhập lệnh, sao dễ dàng có được? Hân Hiền cùng Ung vương không quen biết, làm sao hắn có tấm lệnh bài này?"
Hà Tương Tự nhắm mắt ngắt lời: "vậy theo ý kiến của ngươi, Hân Hiền là đi trộm?"
"Ách?" Hà Dục nghe vậy sững sờ. Dù sao xuất nhập lệnh rất quan trọng, sao có thể muốn trộm là trộm được?
"Ngươi ngồi sang một bên, để lão phu hỏi Hân Hiền." Hà Tương Tự xua tay.
Hà Dục không dám trái lời, chỉ có thể tránh sang một bên.
Lúc này, Hà Tương Tự nhìn Hà Hân Hiền vài lần, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Ung vương xuất nhập lệnh, là Bát công tử đưa cho ngươi?"
".." Hà Hân Hiền vô thức ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
"Bát công tử?" Hà Dục sững sờ, kinh ngạc: "phụ thân, sao lại là Bát công tử?"
Hà Tương tự liếc nhìn con trai, thở dài: "chuyện trong cung, ngươi không biết... Bát công tử Hoằng Nhuận không giống như lời đồn, trái lại, Bát công tử tài trí hơn người, học rộng hiểu nhiều, chỉ là giấu tài mà thôi... Bây giờ bệ hạ yêu quý Bát công tử không thua Lục Công tử, cho dù là Ung vương cũng phải lôi kéo, bởi vậy Bát công tử muốn lấy lệnh bài từ chỗ Ung Vương, dễ như trở bàn tay. Vấn đề là..."
Nói đến đây, Hà Tương Tự đưa ánh mắt về phía Hà Hân Hiền, thở dài: "vấn đề là Bát công tử cho ngươi tấm lệnh bài này để làm gì hả, Hân Hiền?"
Hà Hân Hiền lại cúi đầu, không nói.
Thấy vậy, Hà Dục giận dữ, quát lên: "nghịch tử, còn không mau nói?!"
"Không phải là để lão phu nói sao." Hà Tương Tự trách móc nhi tử, quay sang hỏi Hà Hân Hiền: "Hân Hiền, ngươi cầm Ung Vương xuất nhập lệnh, còn chuẩn bị hành lý, là muốn rời khỏi sao?"
"Ngươi không nói cũng không sao, lão phu đã đoán ra... Mấy ngày trước, ngươi khẩn cầu lão phu, thay ngươi cầu hôn Ngọc Lung công chúa, thực tế là để lão phu thăm dò bệ hạ, xem bệ hạ có phải muốn gả Ngọc Lung công chúa về Sở quốc có đúng hay không?"
"Ngươi vụng trộm thu thập hành lý, cầm Ung vương xuất nhập lệnh, là muốn cùng công chúa cao chạy xa bay?"
".." Hà Hân Hiền vẫn im lặng, nhưng trong lòng lại nổi sóng, dù sao tổ phụ hắn đoán quá chuẩn xác.
"Nghịch tử!" Hà Dục ở một bên nghe, giận run người.
Hắn không ngờ con trai mình lại muốn làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này.
Hà Tương Tự đưa tay ngăn cản Hà Dục, thở dài nói với Hà Hân Hiền: "Hân Hiền, ngươi là Hà gia đích tôn, nhưng mà chuyện ngươi làm, lại đẩy Hà gia vào hố lửa..."
Nghe tổ phụ than thở, Hà Hân Hiền không nhịn được nữa, dập đầu cầu xin: "Bát công tử đã hứa hẹn, tuyệt đối không để Hà gia có chuyện... Cầu tổ phụ thành toàn."
Quả nhiên... ¡
Hà Tương Tự lắc đầu: " ngươi nghĩ rất hay. Có Bát công tử bảo vệ Hà gia, dựa vào sự sủng ái của bệ hạ với ngài ấy, Hà gia sẽ không bị xử tội. Nhưng ngươi có từng nghĩ rằng, không bị xử tội không có nghĩa bệ hạ sẽ bỏ qua... Nếu ngươi thật sự làm như vậy, bệ hạ còn có thể trọng dụng phụ thân ngươi sao? Toàn bộ người có liên quan với Hà gia, bất kể là ai, cũng sẽ bị bệ hạ căm ghétI... Ngươi có nghĩ tới không, một khi Bát công tử không còn ở Đại Lương, thì Hà gia ta phải làm sao?"
"," Hà Hân Hiền không phản bác được.
"Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Hà gia, nhìn cơ nghiệp tổ tông bị hủy hoại chỉ trong chốc lát?"
"Tôn nhi... Tôn nhi tuyệt đối không có ý nghĩ đó." Hà Hân Hiền có vẻ lưỡng lự, bởi vì Hà Tương Tự đã chỉ ra: Bát công tử chỉ có thể bảo vệ Hà gia nhất thời, không thể đảm bảo cả một đời, dù sao Bát công tử không phải là hoàng đế.
"Nếu đã như vậy, nghịch tử, ngươi còn không mau nói thật!" Hà Dục ở bên mắng mỏ.
Hà Hân Hiền đấu tranh một hồi, cuối cùng đã đem quá trình hắn quen biết Ngọc Lung công chúa thế nào, kế hoạch của Bát công tử ra sao, nói rõ toàn bộ.
"Thật là... Thật là không thể tin được!" Hà Dục cay đẳng mắng.
Hà Tương Tự trầm tư, rồi mở miệng khuyên nhủ: "Hân Hiền, chỉ một vài bức thư trong ba tháng ngắn ngủi, làm sao có thể khẳng định đó là tình yêu? Theo lão phu thấy, đó chỉ đơn giản là nhất thời xúc động... Theo lão phu biết, trong kinh có không ít người có thể so với Ngọc Lung công chúa, hà cớ gì ngươi phải chọn nàng, khiến bệ hạ chán ghét Hà gia? Hay là ngươi nhìn trúng thân phận công chúa?"
"Tổ phụ, sao có thể nói như vậy?" Nghe xong một câu cuối cùng, Hà Hân Hiền tức giận trả lời.
"Điều này có là gì?Hà Tương Tự suýt chút nhảy dựng lên: "có thể làm hoàng thân quốc thích, là việc tốt cũng là cơ hội, nhưng Ngọc Lung công chúa... Lão phu khuyên ngươi bỏ ý nghĩ này, theo lão phu suy đoán, bệ hạ rất có thành kiến với Ngọc Lung công chúa... Ngươi cưới bất luận một vị công chúa nào cũng được, duy chỉ có Ngọc Lung công chúa là không thể!"
Hà Dục ở bên hừ một tiếng, xen vào: "cha, ngươi cùng nghịch tử này nói nhiều như vậy làm gì? Ngày mai ta đến Hàn Lâm Viện thông báo một tiếng, giam lỏng nghịch tử này trong nhà, ta xem hắn có thể chạy đi đâu!... Nếu không được, ta liền đánh gãy chân hắn!"
Thấy vẻ mặt phẫn nộ của chồng, Trương thị bị dọa ôm lấy trai, khóc lóc van xin: "Hân Hiền, mau nói với cha ngươi, ngươi sẽ không bỏ mặc người nhà, đúng không?"
Nhìn qua tổ phụ Hà Tương Tự, lại nhìn phụ thân Hà Dục, cuối cùng nhìn mẫu thân Trương thị đang khóc, Hà Hân Hiền nghiến răng, gật đầu. "Hừ! Coi như thức thời!" Hà Dục thở ra, lạnh lùng nói: "mấy ngày tới ngươi liền ở trong nhà, không được đi đâu!" Nói xong, hắn quay lại nói với Trương thị: "bảo con trai chọn lấy một người trong mấy bức tranh kia, ta sẽ tới câu hôn... Nhanh chóng thành thân!"
"Chuyện này... Vội vậy sao?" Trương thị lộ vẻ lưỡng lự, nhưng thấy phu quân trừng mắt nhìn mình, liền gật đầu đồng ý.
Xong chuyện, Hà Dục mới đỡ Hà Tương Tự rời đi.
Hai người đi ra ngoài sân, Hà Tương Tự nhịn không được thở dài: "xem ra, lão phu phải đi cáo lão từ quan."
"Cha, vì cái gì?" Hà Dục kinh ngạc hỏi.
Hà Tương tự lắc đầu, không giải thích.
Nhưng trong lòng hẳn đã biết, mặc dù Hà gia sẽ không thay đổi trong mắt bệ hạ, nhưng nhà hắn đã đắc tội Bát công tử.
Trong lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận đang ngồi trong xe ngựa, chậm rãi tiến về Thập Lý đình ngoại ô phía nam.
Thập lý đình, đúng như tên gọi, là nơi tiễn người đi đúng 10 dặm .
Bởi vì vội vàng rời cung, nên cả Triệu Hoằng Nhuận, tông vệ và Ngọc Lung công chúa, đều không dùng cơm tối.
Cũng may Triệu Hoằng Nhuận đã sớm chuẩn bị rượu thịt, vốn là vì đưa tiễn Hà Hân Hiền cùng Ngọc Lung công chúa, nhưng giờ cảm thấy đói, hắn dứt khoát lấy đồ ra ăn, vừa ăn vừa chờ.
Về phần tông vệ, Triệu Hoằng Nhuận bảo họ đi dò xét xung quanh, dù sao đây là đường chính, bên đường có dịch trạm chuyên cung cấp cho lữ khách, thương nhân dừng chân, cần cẩn thận.
Mục Thanh cùng Chu Quế đánh xe đi tìm thức ăn, không bao lâu liền trở về, mang về mấy đĩa thịt, vài vò rượu, còn có một ít mứt, đậu rang, làm đồ nhắm.
Trời càng lúc càng tối, Ngọc Lung công chúa khoác lên áo choàng, chờ đợi Hà Hân Hiền.
Sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận dần trở nên khó coi, mặc dù hắn và Hà Hân Hiền hẹn vào giờ Tý, nhưng đáng lẽ ra, Hà Hân Hiền phải rời khỏi thành trước khi cổng thành đóng.
Thấy tâm trạng Ngọc Lung càng lúc càng tồi tệ, hắn chỉ có thể hết sức khuyên nhủ.
Đáng tiếc, chờ lâu như vậy, Triệu Hoằng Nhuận cũng không thấy bóng dáng Hà Hân Hiền.
Rốt cuộc là sao?! Triệu Hoằng Nhuận bóp mạnh chén rượu.
Hắn nghĩ: Hà Hân Hiền đã dám hứa hẹn, vậy thì phải làm được. Nếu đã làm không được, vậy thì đừng hứa.
Như thế, hắn tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp khác.
Nhưng rõ ràng Hà Hân Hiền đã hứa, lại thất hứa, đây rõ ràng coi Triệu Hoằng Nhuận hắn là trò đùa.
"Vương tỷ, sao không vào xe nghỉ ngơi?"
Triệu Hoằng Nhuận có lòng nhắc nhở, bởi vì hắn cảm thấy tâm trạng Ngọc Lung công chúa không tốt, nụ cười ảm đạm nâng lên ly rượu, hoàn toàn không có vẻ mừng rỡ như lúc nhìn mảnh giấy Hà Hân Hiền đưa.
Ngọc Lung bướng bỉnh lắc đầu. "Không, ta sẽ chờ ở đây... Chờ đến giờ Tý."