Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 740 - Chương 804: Thúc Cháu Trò Chuyện Trong Đêm (3) Không Sai, Nàng Chính Là Người Lục Thúc Nhớ Mãi Không Quên... .¡

Chương 804: Thúc Cháu Trò Chuyện Trong Đêm (3) không sai, nàng chính là người lục thúc nhớ mãi không quên... .¡ Chương 804: Thúc Cháu Trò Chuyện Trong Đêm (3) không sai, nàng chính là người lục thúc nhớ mãi không quên... .¡Chương 804: Thúc Cháu Trò Chuyện Trong Đêm (3) không sai, nàng chính là người lục thúc nhớ mãi không quên... .¡

Lúc nói câu này, Triệu Nguyên Dục không khỏi thấp thỏm, có lẽ là lo cháu trai có cái nhìn không tốt.

Thật không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận lại mở to hai mắt, vẻ mặt hào hứng.

"Thật sao? Lục thúc thế mà... Thế mà thích lão đầu nữ nhân? He he he..."

"..." Nhìn Triệu Hoằng Nhuận cười đểu, Triệu Nguyên Dục thất thần, hắn ngơ ngác hỏi: "Hoằng Nhuận, ngươi không tức giận sao?”

"Ta vì sao phải giận?" Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt kỳ quái hỏi ngược lại.

Triệu Nguyên Dục nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc, yếu ớt nói: "người lục thúc thích, theo danh phận, ngươi phải gọi một tiếng di nương..."

Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt, lập tức đoán được lục thúc lo âu, cười hì hì nói: "có quan hệ gì tới ta?... Nếu Tiêu thục ái còn sống, ta chắc chắn ủng hộ lục thúc!"

"... Triệu Nguyên Dục ngây ra nhìn đứa cháu.

Một lúc lâu, hắn kỳ quái hỏi: "ngươi ủng hộ lục thúc?"

"Đương nhiên!"

Đoán được tâm tư lục thúc, Triệu Hoằng Nhuận không biết lớn nhỏ vỗ vai Triệu Nguyên Dục, cười nói: "nữ nhân của lão đầu thì thế nào? Lão đầu trong cung nhiều nữ nhân, mà lục thúc cả một vương phi cũng không, cho lục thúc một người có sao?”

"Vân..." Triệu Nguyên Dục bị Triệu Hoằng Nhuận hù không nói nên lời.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận khoác vai lục thúc, cười nói: "lại nói, ta vẫn cho lục thúc là người thành thật, không ngờ, lục thúc cũng không trung thực. . He he he, thế mà vụng trộm thích nữ nhân phụ vương..." Nói đến đây, hắn có suy nghĩ, biểu cảm quái dị, dò xét nói: "lục thúc, Ngọc Lung chẳng lẽ là con gái của ngươi?"

"Nói bậy gì đó!"

Triệu Nguyên Dục vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay vỗ đầu cháu trai, mắng: "ngươi cho rằng lục thúc là ai? Sẽ làm chuyện này?”

Nói xong, hắn thở dài, thì thào: "ta chỉ cần nhìn nàng, thấy nàng sống tốt, ta đã hài lòng..."

ÀI..."

Triệu Hoằng Nhuận ghét bỏ liếc Triệu Nguyên Dục, khinh bỉ nói: "nói một hồi, vẫn là lục thúc đơn phương?... Lục thúc, ngươi không phải chưa từng bày tỏ với Tiêu thục ái đấy chứ?"

Nghe vậy, Triệu Nguyên Dục mặt đỏ tới mang tai, Triệu Hoằng Nhuận vừa nhìn là hiểu, càng thêm ghét bỏ.

"Tiểu tử thối! Ngươi cánh cứng rồi, dám trêu đùa lục thúc?”

Triệu Nguyên Dục thấy ánh mắt cháu mình, vừa xấu hổ vừa tức giận, giống hồi nhỏ, hai tay đặt lên thái dương Triệu Hoằng Nhuận, không ngừng vò.

"Đau đau đau... Lục thúc ta sai rồi, ta sai rồi." Triệu Hoằng Nhuận liên tục cầu xin tha thứ.

"Hừ! Xem ngươi còn dám không biết lớn nhỏ hay không!" Triệu Nguyên Dục đắc ý thu tay.

Triệu Hoằng Nhuận xoa hai bên thái dương, tức giận nói: 'Lục thúc, ta đứng về phía thúc, sao có thể đối với ta như vậy?!"

"Ủng hộ?" Triệu Nguyên Dục cười lạnh, nói: "ta nhìn ngươi, là muốn coi trò cười của lục thúc!"

"Sao có thể chứt"

Triệu Hoằng Nhuận giả vờ đau lòng, lập tức, hắn quay đầu nói với Triệu Nguyên Dục: "nhưng nói đi cũng phải nói lại, lục thúc, Tiêu thục ái đã qua đời mười mấy năm rồi đi? Ngươi tương tư... Cũng quá lâu. Ta cảm thấy, Lục thúc đã cao tuổi rồi, vẫn nên tìm cho ta một thẩm thẩm..."

Triệu Nguyên Dục nghe được sự quan tâm trong lời cháu trai, không khỏi xúc động.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn lắc đầu.

Triệu Hoằng Nhuận liền hiểu: lục vương thúc, vẫn không quên được nữ nhân kia.

Thấy lục thúc tâm trạng không tốt, cũng có lẽ muốn nghe thêm chuyện, Triệu Hoằng Nhuận tiến gần đến Triệu Nguyên Dục, nói: "Lục thúc, kể cho ta về chuyện tình đơn phương của ngươi..."

Triệu Nguyên Dục vốn không muốn nói, nhưng không chịu nổi cháu trai quấy rối, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

"Đã lâu rồi... Lục thúc không có tài như ngươi, ta chỉ nhớ, khi đó ta còn trong cung, chưa có vương hào, cũng không có phủ đệ. - Nói đến đây, Triệu Nguyên Dục nhớ ra gì đó, nói tiếp: "a, đúng, khi đó ngươi ngũ thúc, hình như vừa xuất các..."

Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc mở to hai mắt, hiếu kỳ hỏi: "Ngũ thúc? Vũ vương Triệu Nguyên Danh?"

"Không biết lớn nhỏ, sao có thể gọi trực tiếp tên trưởng bối?" Triệu Nguyên Dục tức giận liếc Triệu Hoằng Nhuận, lại nói tiếp: "khi đó, lục thúc và phụ vương ngươi, còn cả ngũ thúc ngươi quan hệ không tệ, nhưng vì chưa thể rời cung, nên yến hội chúc ngũ thúc ngươi mở phủ, ta cũng không thể đến chúc mừng...'

"Là không có cơ hội chạy ra ngoài chơi?" Triệu Hoằng Nhuận cười đểu nói.

Đồng dạng là vương tử, Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên biết trong cung khổ sở thế nào.

Triệu Nguyên Dục trợn mắt, không để ý cháu trai ngắt lời, tiếp tục nói: "ngày kế tiếp, phụ vương ngươi còn ngũ ca, liền vào cung, 3 huynh đệ trong hoa viên uống mấy chén... Lúc đó chúng ta nhìn thấy, đối diện bờ hồ, có một nữ nhân dẫn mấy cung nữ đang ngắm cá trong hồ... Lúc đó phụ vương ngươi còn có ngũ ca và ta đánh cược, xem ai dám bắt chuyện nữ nhân ngươi... Lúc đó ngũ ca và ta đều không dám, duy chỉ có phụ vương ngươi thắng cược."

"Không cần phải nói, vị kia chắc chắn là Tiêu thục ái đi?" Triệu Hoằng Nhuận cười xấu xa.

Sau khi cười, hắn cảm giác có điểm lạ, tỉ mỉ nghĩ lại, cười nói: "Lục thúc, nghĩ không ra ngươi cũng có lúc làm chuyện ngốc nghếch."

"Có ý gì?" Triệu Nguyên Dục không hiểu.

Thấy vẻ mặt hắn, Triệu Hoằng Nhuận cảm giác kỳ quái, nghỉ ngờ hỏi: "Tiêu thục ái... Không đúng, Tiêu cô nương nếu lúc đó ở trong cung, chẳng phải có nghĩa nàng đã là thái tử phi sao? Phụ hoàng đương nhiên dám lên nói chuyện rồi." "A?" Triệu Nguyên Dục nghi ngờ hỏi: "vậy thì thế nào?”

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu hỏi: "lúc đó lão đầu không phải thái tử sao?"

Triệu Nguyên Dục sững sờ, sau đó vừa cười vừa nói: "ai nói cho ngươi khi đó Tiêu thục ái là thái tử phi? Nàng chỉ bị hoàng tổ mẫu ngươi mời vào trong cung làm khách... Đừng có đoán mò."

"A." Triệu Hoằng Nhuận nhún vai, cười nói: "khi đó, lục thúc ngươi thích Tiêu cô nương? Ta hiểu ta hiểu, lúc đó lục thúc còn chưa xuất các, bên cạnh đều là nam, đột nhiên nhìn thấy một cô nương xinh đẹp, đương nhiên thích...'

"A, chẳng trách Hoằng Nhuận ngươi sẽ thích Ngọc Lung...' Triệu Nguyên Dục không mắc lừa, ngược lại cười trêu.

"Lục thúc!" Triệu Hoằng Nhuận hận đến nghiến răng, tức giận nói: "không phải đang nói ngươi sao?"

"Ai bảo ngươi chế giễu cợt lục thúc?" Triệu Nguyên Dục cười nói.

Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, bất đắc dĩ nói: "vậy ta không nói, lục thúc nói tiếp."

Triệu Nguyên Dục tiếp tục kể.

Câu chuyện rất đơn giản, Di vương chưa xuất các, ở bên cạnh làm nền mà thôi, một câu cũng không dám nói, làm Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy thất vọng, cộng thêm ghét bỏ.

Hắn thực sự không ngờ, lục thúc từng xấu hổ như vậy.

"Thật chán!"

Chờ Triệu Nguyên Dục kể xong, Triệu Hoằng Nhuận kết luận, khiến Triệu Nguyên Dục tức trợn mắt.

"Lục thúc cũng quá vô dụng, ngươi không thể cướp trước, nói chuyện với Tiêu cô nương sao? Có thể kết quả sẽ khác, không chừng ta sẽ gọi nàng là thẩm thẩm..."

Đối mặt cháu trai, Triệu Nguyên Dục mỉm cười, chỉ là nụ cười có sự chua xót và buồn bã.

Có lẽ, Di vương cũng hối hận.

Một lúc sau, Triệu Nguyên Dục hít một hơi, vừa cười vừa nói: "tốt, lục thúc đã kể xong, tiểu tử ngươi hài lòng chưa? Cũng không còn sớm, đưa lục thúc về phủ thôi."

"Hài lòng? Không hài lòng chút nào, quá bình thường. Ta cảm giác câu chuyện này, có lục thúc hay không đều thế..."

Thấy Triệu Nguyên Dục giơ hai tay lên, chuẩn bị giáo huấn hắn, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng ngậm miệng lại.

Cãi nhau ầm ï, cười cười nói nói, thúc cháu đã đến Di vương phủ.

"Hoằng Nhuận, hôm nay Lục thúc nói với ngươi, ngươi không được nói cho người khác."

Xuống xe, Triệu Nguyên Dục không yên tâm, lần nữa dặn dò - những điều hắn nói hôm nay, ảnh hưởng cực lớn.

"Lục thúc yên tâm, ta không đáng tin sao?" Triệu Hoằng Nhuận võ ngực.

"Vậy thì tốt... không còn sớm, các ngươi về đi." Nói đến đây, Triệu Nguyên gật đầu với Vệ Kiêu, dặn dò: “chú ý an toàn."

"Vâng, vương gia." Vệ Kiêu chắp tay.

Từ biệt lục thúc, Triệu Hoằng Nhuận ngồi xe ngựa, chậm rãi rời đi. Nhìn theo xe ngựa, Triệu Nguyên Dục không khỏi nhớ lại lời cháu mình: Lục thúc sao không cướp trước? Ứ Cướp trước... Sao? ¡j Triệu Nguyên Dục cười khổ. Nói nghe thì dễ?
Bình Luận (0)
Comment